5

Sân tập rộng lớn giờ đây trở nên vắng lặng, không một chút gió.

Tôi đứng dưới cột cờ Tổ quốc, chấp nhận chăm chỉ tập luyện.

Kỳ Hàn Tinh đứng đó làm tôi không dám lười biếng. Sau vài vòng qua lại, tôi - hoàn - toàn - phế - rồi.

Nhìn cái dáng đứng thẳng của ổng mà tôi chấm hỏi - ông nội này không biết mệt hả trời?

Trương Kỳ chạy tới, cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng.

“Dạ thưa thầy! Giảng viên phụ trách của bọn em có việc muốn tìm Tô Dư Mặc ạ.”

Kỳ Hàn Tinh lạnh lùng: “Chuyện gì?”

Trương Kỳ rụt cổ: “Hình… hình như là việc đại diện tân sinh viên lên phát biểu ấy ạ…”

Tôi thấy hơi lạ, không nhịn được hỏi: “Tớ á?”

Trương Kỳ gật đầu:

“Ừ! Cậu là thủ khoa mà, khoa chúng ta còn đào tạo chuyên ngành đứng đầu của trường. Không phải cậu thì còn ai vào đây?”

Tôi vốn chẳng hứng thú gì chuyện này, nhưng bây giờ bắt tôi làm gì tôi cũng làm, miễn là cứu tôi khỏi sự kh.ủng bố của Kỳ Hàn Tinh.

Tôi cố gắng hết sức nhịn xuống cảm giác phấn khích hớn hở của mình, nhìn Kỳ Hàn Tinh, ra vẻ ngại ngùng nói: “Thầy ơi…”

Ơ?

Sao Kỳ Hàn Tinh lại nhìn tôi như vậy?

“Thầy?”

Kỳ Hàn Tinh bất ngờ nói: “Tô Dư Mặc?”

Kỳ Hàn Tinh nói rất chậm, từng chữ từng chữ, giọng điệu trầm thấp lạnh lùng.

Lần đầu tiên tôi phát hiên khi tên mình được đọc lên như thế… lại nghe hay vô cùng luôn?

Nhưng đến cuối ngày hôm nay, tôi đã hình thành phản xạ có điều kiện, không cần suy nghĩ đã đáp lời ngay: “Dạ có!”

Nhưng ổng lại không nói gì, đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn tôi, mang theo dự dò hỏi… cùng với cả những cảm xúc tôi không hiểu được.

Tôi thấp thỏm - giảng viên phụ trách đã nói thế rồi, chẳng lẽ ông còn không định thả tôi đi?

Không biết qua bao lâu, Kỳ Hàn Tinh cuối cùng cũng nói: “Về đi.”

Tôi mừng muốn rớt nước mắt, cùng với Trương Kỳ chạy vội.

Trương Kỳ quyến luyến quay đầu lại, muốn nhìn thêm một lát: “Đẹp trai thật đấy…”

Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu cậu đến muộn chút nữa thì tớ phế thật mất.”

Trương Kỳ đột nhiên quay phắt lại, lo lắng túm tay tôi: “Toang rồi toang rồi! Hình như ổng đang nhìn hai đứa mình!”

Hả?

Tô bất giác quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Kỳ Hàn Tinh.

Hoàng hôn buông xuống, cả sân tập đều được bao phủ bởi ánh nắng chiều tà, cũng in rõ bóng dáng vừa cao vừa thẳng của anh xuống sân.

Anh nhìn về phía này, ánh mắt sâu thẳm, nhưng lại như ngập tràn ánh sáng ấm áp.

Tim tôi lỡ một nhịp, bất giác cảm thấy chột dạ nên càng bỏ chạy nhanh hơn.

……

Đến tối, tôi nằm dài trên giường than thở với Tiểu Chu.

“Anh không biết đâu, ông thầy này ổng á.c vô cùng luôn! Bữa trưa em chỉ ăn hơi nhiều một xí thôi mà ổng bắt em phải tập thêm nửa tiếng!”

Sao hôm nay Tiểu Chu trả lời tin nhắn chậm thế nhờ.

“Bữa trưa em ăn những gì?”

Tôi nước mắt đầm đìa.

“Em chỉ ăn thịt kho tàu, cà tím xào, súp bí ngô với ba cái xíu mại thôi!”

Anh ấy xem rồi nhưng lại không trả lời.

Tôi lại lạch cạch lạch cạch gõ phím:

“Chân em đã không còn là của em nữa rồi! Chốc nữa em còn phải viết bài phát biểu. Anh có thấy ổng á.c thấu trời xanh không!!!!!”

Lát sau Tiểu Chu mới trả lời: “Đúng là á.c.”

Tôi lại nhắn tiếp: “Nghe nói ổng có bồ rồi. Anh nói xem, có phải cô gái kia có phải bị che mắt rồi không, sao thích ổng được hay vậy?”

Tiểu Chu đứng hình: “... Là do ổng ăn may đấy.”

Tôi gửi dấu like: “Cũng có lý ha!”

6

Mặc dù bị chưởi, nhưng qua hôm sau tôi vẫn tập luyện rất nghiêm túc.

Chứ không thì biết phải làm sao, có những người mà mình biết chắc là mình không dám đụng cũng chẳng dám trụng!

Rồi cũng nhờ Kỳ Hàn Tinh mà mọi người trong trường biết đến tôi nhiều hơn.

Giờ ai cũng biết thủ khoa khoa Công nghệ thông tin là một người có tâm hồn ăn uống.

Thậm chí còn có người lấy cớ tìm Kỳ Hàn Tinh để nhìn tôi một cái.

Thank you so much.

Nhưng cũng may là hôm nay Kỳ Hàn Tinh không dí tôi nữa. Hình như hôm nay có thế lực nào đó khiến ổng mất tập trung thì phải.

Không biết ổng nghĩ gì trong đầu nữa.

Mấy hôm nay ai cũng được chiêm ngưỡng thủ đoạn sấm sét của ổng nên cho dù ổng có thất thần đi nữa thì cũng không đứa nào dám lơ là.

Buổi tối ở ký túc xá, tôi vừa mới tắm xong, còn đang lau khô tóc thì bị dì quản lý ký túc xá gọi xuống dưới.

“Ngoài kia có một chàng trai tìm Tần Tình phòng cháu.”

Là một thanh niên cao gầy, ăn mặc thời trang, mặt mày miễn cưỡng cũng có thể xem là trắng trẻo thanh tú.

Chắc mấy hôm nay nhìn mặt Kỳ Hàn Tinh nhiều quá nên khi nhìn người khác thì tiêu chuẩn đánh giá của tôi cũng tự động được nâng lên.

Nhưng mà quan trong là… người này trông quen quen.

“... Đàn anh Diệp Tân?” Tôi bước lại gần, không chắc chắn nói.

Diệp Tân cũng bẩt ngờ, nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Em là Tô Dư Mặc?”

Ai cũng biết hắn đang theo đuổi Tần Tình.

Nhưng trước đây tôi chỉ từng thấy hắn một lần từ xa, còn chưa tiếp xúc trực tiếp bao giờ.

“Tần Tình cho anh xem ảnh chụp mọi người trong phòng ký túc xá.” Chắc là nhìn thấy sự nghi ngờ của tôi, hắn cười nói: “Em đẹp hơn trong ảnh nhiều, suýt chút nữa là anh không nhận ra rồi.”

Ồ.

“Tần Tình đi ăn cơm rồi, vẫn chưa về.”

Thật ra tôi vẫn thấy hơi lạ. Tôi còn nghĩ là Tần Tình đi cùng với hắn, với cả nếu hắn không thấy cô ta đâu thì có thể gọi hỏi mà?

Diệp Tân sững lại, thấy hơi xấu hổ.

“À, vậy cảm ơn em.”

Tôi không có hứng thú tìm hiểu chuyện tình cảm của người khác nên quay người đi về phòng.

Sau khi Tần Tình về, tôi nói lại với cô ta. Cô ta cau mày, sắc mặt không tốt lắm.

Lý Hàm dè dặt hỏi: “Tần Tình, cậu cãi nhau với đàn anh à?”

Tần Tình phiền chán nói: “Còn chưa thành bạn trai mà đã kiểm soát rồi! Sau này đừng nhắc đến hắn nữa!”

………

Bớt đi một người theo đuổi cũng chẳng sao với Tần Tình, nhưng mấu chốt ở đây là người đó là Diệp Tân - người làm mưa làm gió trong trường.

Cho nên mấy hôm nay không hôm nào cô ta không khó chịu.

Hôm nay Diệp Tân lại đến.

“Tần Tình! Nhìn kìa! Đàn anh Diệp Tân tới tìm cậu đó!”

Lý Hàm kéo cô ta: “Tớ nói rồi mà, cậu xinh đẹp thế này, anh ấy làm sao mà từ bỏ được!”

???

Tần Tình giãn lông mày, hất tóc nói: “Muốn cầu xin tớ tha thứ? Làm gì dễ vậy được?”

Nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản thế, Diệp Tân đi lướt qua Tần Tình rồi dừng ngay trước mặt tôi.

“Hôm nay em có rảnh không? Cùng nhau đi ăn nhé?”

???

Tôi khó hiểu đứng nhìn kẻ đang chắn đường tôi, trong đầu chỉ toàn là???????????????

Ổn không vậy cha?

Sắc mặt Tần Tình cũng thay đổi, ánh mắt oán hận nhìn tôi.

Lý Hàm còn chưởi thẳng mặt: “Có loại người v.ô l.iêm s.ỉ như này luôn à? Cướp bạn trai của bạn cùng phòng?”

Vừa mới kết thúc huấn luyện, mọi người còn đang nghỉ ngơi. Lời của Lý Hàm lập thức thu hút vô số sự chú ý, bàn tán.

Tôi bốc hỏa: “Lý Hàm, ăn bậy được chứ không được nói bậy! Tôi có bạn trai rồi, còn phải cướp của người khác làm gì?”

Lý Hàm cười lạnh.

“Thế thì cậu phải tự hỏi bản thân rồi. Bạn trai của cậu là cái loại gì, tự cậu rõ nhất chứ? Cậu thấy bạn trai người ta tốt hơn nên muốn cướp chứ gì!”

Tôi tức đến bật cười, nhìn sang Tần Tình, cô ta từ đầu đến cuối chẳng nói lời nào, còn tỏ ra đáng thương.

“Cậu cũng nghĩ vậy hay sao hả Tần Tình?”

Tần Tình mím môi, đôi mắt ửng đỏ.

“Không, tớ và anh Diệp Tân còn chưa xác định quan hệ nên cũng không tính là…”

Thật cmn xuất sắc.

Tôi đúng là xúi quẩy nên mới dính vào cái mớ rắc rối này.

“Thứ nhất, tôi có bạn trai rồi, tôi thấy bạn trai của tôi tốt vô cùng luôn. Thứ hai, cho dù tôi có muốn đổi bạn trai, thì cũng phải cỡ Kỳ Hàn Tinh thì tôi mới đổi, được chưa?”

Vừa dứt lời, xung quanh liền im phăng phắc.

Tôi cảm nhận được một bầu không khí bất ổn.

Rồi tôi nghe thấy một giọng nói mang ý trêu chọc: “Ê Hàn Tinh, xem ra cậu được nhiều người yêu thích lắm đấy.”

Đầu óc tôi trống rỗng, toàn thân tê tái.

Tiếng bước chân đến gần tôi, dừng lại phía sau tôi.

Tôi còn chẳng dám quay đầu lại, có trời mới biết cái gì đang đợi tôi ở phía trước!

“Chào thầy ạ!”

Một đám đứng đấy lúng ta lúng túng cất lời chào.

Kỳ Hàn Tinh không nói gì, bầu không khí như đóng băng.

Ngay khi tôi cho rằng khoảnh khắc này sẽ kéo dài đến bất tận thì cuối cùng Kỳ Hàn Tinh cũng lên tiếng.

“Trong giờ giải lao, sinh viên không phải năm nhất có được vào sân tập không?”

Giọng nói lạnh lùng của Kỳ Hàn Tinh làm nhiệt độ xung quanh như giảm xuống vài độ.

Diệp Tân sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ Kỳ Hàn Tinh sẽ chất vấn, sau đó lại bật cười.

“Đàn anh, em chỉ nhân giờ giải lao của mọi người đến nói vài câu tôi. Em thật lòng thích đàn em Tô, anh…”

Kỳ Hàn Tinh liếc hắn một cái.

“Cậu không nghe lời cô ấy nói lúc nãy à?”

Nụ cười trên mặt Diệp Tân cứng ngắc.

Kỳ Hàn Tinh nói: “Cho cậu 10 giây, lập lức ra khỏi đây!”

Lên năm 2 Diệp Tân đã trở thành chủ tịch hội sinh viên. Bình thường làm gì có người dám làm hắn tức đến mức này?

Nhưng ai bảo đứng trước mặt hắn bây giờ là Kỳ Hàn Tinh?

Cuối cùng, hắn ta đành lúng túng rời đi.

Hắn đi thì kệ hắn, nhưng tôi thì sao giờ?

Tôi cắn răng nói: “Thầy ơi, lúc nãy em nói đ.iên nói khùng thôi. Thầy đừng để ý!”

Kỳ Hàn Tinh nhìn tôi một lúc, nhưng không thấy chưởi câu nào.

“Được rồi, đi ăn cơm đi.”

??

Tôi bất ngờ ngẩng mặt lên, còn những người khác cũng không thể tin được mà nhìn sang.

Tôi và Kỳ Hàn Tinh nhìn nhau 3 giây, sau đó cũng tự động quay mặt đi.

“Đến muộn thì không còn cơm ăn đâu.”

Không biết xung quanh là ai đã bật cười, mặt tôi đỏ bừng lên.

Không hổ thẹn, hơi mắc cỡ xíu thôi.

Ải này không vượt qua được ư?

8

Tôi cảm thấy Kỳ Hàn Tinh đang ám chỉ tôi ăn nhiều, tôi có bằng chứng rành rành luôn!

Nhưng tôi tay không tấc sắt, nên cũng không thể túm lấy người ta được.

Những chuyện xảy ra hôm nay làm tôi bực bội kinh khủng, làm gì cũng không xong.

Trong ký túc xá chỉ có mình tôi.

Cầm điện thoại lên, nhìn khung chat với Tiểu Chu ở trên cùng, ngập ngừng mở ra.

Hôm nay tôi với Tần Tình cãi nhau tóe khói, buổi ra mắt chắc cũng cuốn theo chiều gió luôn.

Thật ra những điều bọn họ nói về anh tôi đều biết, nhưng tôi không so đo không có nghĩa là tôi không ghim.

Có những chuyện tôi và anh có thể ngầm hiểu với nhau.

Chúng tôi chỉ nhắn tin chứ chưa bao giờ gọi điện thoại.

Nhưng không biết vì sao, bây giờ tôi rất muốn nói chuyện với anh… nghe giọng của anh ấy thôi cũng được.

Tôi rất cần một thứ gì đó có thể giúp tôi bình tâm lại.

Sự kích động thôi thúc khiến tôi bấm vào.

Nhưng tôi lại bấm nhầm nút call video!!!

Mãi khi tiếng chuông reo lên tôi mới bàng hoàng nhận ra điều đó!

Áaaaaaaaaa!

Tôi vội vội vàng vàng tắt máy nhưng hình ảnh trên màn hình đã thay đổi!

Người con trai trước màn hình mặc áo ba lỗ đen, nước da màu lúa mạch, cơ bắp ở vai và cánh tay rắn chắc khỏe mạnh. Đẹp ghê!

Xương quai hàm và một góc cằm xuất hiện trên góc màn hình.

Anh lắc lắc đầu, mái tóc đen còn hơi ướt, một giọt nước nhỏ xuống phần xương quai xanh rồi nhanh chóng chui xuống áo ba lỗ.

Ngay cả khi cách một cái màn hình cũng cảm nhận được hormone nam tính tỏa ra mãnh liệt

Tôi muốn xỉu tới nơi.

Dường như anh nhận ra điều gì đó, hướng về phía màn hình, nói:

“Hửm?”

Giọng nói trầm ấm vang vọng bên tai. Trong hoàn cảnh này, thật sự là một sự quyến rũ chết người.

Ký túc xá im ắng, chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch.

Anh này là ai vậyyyyy?!

“Sao vậy em?”

Tiểu Chu gửi tin nhắn tới.

Tôi lập tức nhắn lại: “Vừa nãy em lỡ tay bấm nhầm.”

“Anh còn tưởng là em muốn call video.”

Tôi đích thực là muốn call, nhưng bây giờ… chấn động quá trời ơi!!!

Người vừa nãy thật sự là… anh ấy?

Tất cả những suy đoán trước kia của tôi tự động biến mất tăm, chỉ còn sót lại duy nhất một ý nghĩ.

“Tiểu Chu, hình như anh gầy hơn lúc trước thì phải?”

“Lúc trước? Chắc vậy á?” Dường như anh chẳng mấy để tâm đ ến vấn đề này, hỏi lại tôi:

“Sao tự dưng hôm nay lại tìm anh, học bài xong rồi?”

“Vẫn chưa.”

“Anh làm bài giúp em nhé?

�“Như này… không hay lắm đâu!”

Nói thì nói nhưng tôi vẫn chụp ảnh gửi qua.

3 phút sau, một bức ảnh chụp tờ giấy A4 ghi đáp án được gửi đến.

Chữ viết tay vừa đều vừa đẹp.

Tôi chống cằm, thở dài thườn thượt.

Chưa nói đến mấy khía cạnh khác, chỉ riêng nét chữ với chỉ số IQ của người đàn ông này thôi cũng khó mà khiến người ta cảm thấy không thích anh.

“Cảm ơn anh!!” Tôi gửi icon ôm ôm.

“Anh tốt với em quá đi à!”

Anh đáp một câu nhẹ bẫng:

“Khó khăn lắm mới có bạn gái. Nếu không tốt với cô ấy sợ là cổ sẽ đá anh để đi yêu người khác mất!”

???

Sao câu này nghe cứ sao sao z ta??