Chuyện Xấu Nhiều Ma

Quyển 2 - Chương 32: Phiên ngoại 1 Mỹ nhân như đao (Trung)

Sau đêm hôm đó, Thích Hàm mới hiểu được, cho dù chiếm được, cũng không cách nào giảm bớt được luống cuống trong lòng.

Mà Diễm Cơ lại hoàn toàn ngược lại. Nàng bình tĩnh dịu ngoan, giống như là nước. Nàng từng nói, nàng là của hắn, vì thế, nàng yên tĩnh đi theo sau hắn, cho dù hắn bước nhanh hay bước chậm, chỉ cần hắn quay đầu, liền có thể nhìn thấy, nàng dừng bước, cười đến ôn nhu.

Nhưng mà, cái loại ôn nhu này, khiến suy nghĩ của hắn loạn lên, không thể bình tĩnh. Một cây đao có thể đổi được ôn như như thế, có thể giữ được bao lâu? Hắn nhớ rõ ràng, trước khi hắn lấy thanh đao kia ra, nàng mặc giá y đỏ thẫm, vì một nam nhân khác mỉm cười…

Chính hắn cũng không biết, nỗi lòng bản thân lại bị ý tưởng này chiếm cứ hoàn toàn, mãi đến khi có người chắn trước mặt hắn, hắn mới hồi phục tinh thần lại.

Người tới là hai nam tử đều khoảng ba mươi tuổi, màu da ngăm đen, thân thể cường tráng.

“Đương gia…” Một nam tử mở miệng, cung kính nói.

Thích Hàm ngước mắt, nói: “Ta biết rồi, theo các ngươi về là được.”

Hắn xoay người, nhìn Diễm Cơ, “Ngươi không cần đi theo ta nữa.”

Diễm Cơ cả kinh, tươi cười trên mặt biến mất.

Khóe miệng Thích Hàm mang theo ý cười, mi hơi nhướng lên, nói: “Ngươi cũng thấy đấy. Hiện tại, ta bị Thần Tiêu phái đuổi giết, ngươi đi theo ta, không sợ bị liên lụy sao? Huống hồ, môn quy của Thích thị ta, đệ tử đều phải mai danh ẩn tích, sống nơi sơn dã. Đi theo ta, sẽ không còn được nhìn thấy thế giới phồn hoa này nữa đâu… Hiện giờ, ngươi được tự do rồi, chẳng lẽ không cảm kích ta sao?”

Diễm Cơ đi lên vài bước, khẽ kéo tay áo hắn, “Ta đã là người của ngươi, nếu ta có điều gì không đúng, ta sửa là được. Ngươi đừng đuổi ta đi, van xin ngươi…”

Diễm Cơ nói xong, trong mắt ngấn lệ.

Thích Hàm cúi đầu, trong thanh âm có ý cười, “Ngươi cần gì phải thế. Bằng dung mạo của ngươi, còn sợ không gả được cho ai hay sao?”

Đầu ngón tay nàng hơi tái nhợt đi, trong thanh âm tràn đầy buồn thương, “…Kiếp này của ta chỉ nhận định một mình ngươi…”

Nghe thấy câu này, Thích Hàm trầm mặc. Một lúc lâu sau, hắn mở miệng, nói: “Ngươi yêu hay không yêu, không can hệ gì đến ta.”

Hắn nói xong, xoay người rời đi.

Gò mã Diễm Cơ bị nước mắt làm ướt đẫm. Nàng không chút do dự đi theo, bước đi phía sau hắn.

…….

Môn nhân* Thích thị, đều ẩn cư ở một sơn cốc. Xung quanh sơn cốc, cây cỏ tươi tốt, đường vào trong cốc vô cùng khó tìm, tuyệt đối không phải chỗ người bình thường có thể tìm được.

(Môn nhân: Người trong môn phái)

Môn nhân Thích thị đã ở trong cốc lập thành gia đình, giống như một thôn xóm. Môn nhân chế tạo binh khí, từ dụng cụ nhà nông đến binh khí các loại, không thiếu thứ gì. Mười lãm mỗi tháng, liền mang ra ngoài cốc buôn bán, chỉ có đương gia Thích thị, mới có thể khắc một chữ “Thích” lên trên binh khí mà thôi.

Chỗ sâu nhất trong sơn cốc, có một lầu các, đó là nơi ở của đương gia Thích thị.

Lần đầu tới nơi này, Diễm Cơ vô cùng dè dặt cẩn trọng. Thích Hàm dẫn nàng đi lên căn phòng cao nhất trên lầu. Hắn vươn tay, đẩy cửa phòng tầng gác mái ra.

Đồ đạc trong phòng khiến Diễm Cơ sững sờ tại chỗ.

Đó là một căn phòng đầy ngập tài phú: Trên cái bàn, bày đầy những chiếc rương vàng rương bạc; hơn mười cây san hô cao hơn người, treo đầy mã não lục tùng; từng khối từng khối thủy tinh vất hỗn loạn, trân châu, ngọc thạch mỗi thứ một nơi, giống như chúng chỉ là đá tảng trên đường…

Thích Hàm liếc mắt nhìn Diễm Cơ, hơi khinh thường cười cười. Hắn cất bước đi vào phòng, vừa đi vừa đá văng đám trân châu ngọc thạch cản đường. Hắn đi đến trước bàn, trong đám châu ngọc, chọn ra hai ba cây trâm bạch ngọc. Sau đó đi đến trước mặt Diễm Cơ, đưa trâm ngọc tới trước mặt nàng.

Diễm Cơ nhìn trâm ngọc này, có chút không hiểu.

“Không phải ngươi thích mấy thứ này sao? Cầm a.” Thích Hàm mở miệng nói, “Nếu chán bạch ngọc, nơi này còn có mã não trân châu…” Hắn nói xong, nhét trân ngọc vào tay Diễm Cơ, ngay sau đó, để lại mình nàng trong căn phòng, một mình rời đi.

Diễm Cơ cúi đầu, nhìn ba cây trâm trong tay. Nàng chọn một cây, để hai cây còn lại lên trên bàn, sau đó dùng trâm cuốn lấy tóc đen vấn lên. Nàng xoay người rời khỏi, Lúc đi tới cửa, lại quay đầu, nhìn căn phòng đầy châu báu kia.

Nàng lẳng lặng mỉm cười, sau đó, cũng không quay đầu nữa, rời đi.

………..

Sống trong sơn cốc, ngăn cách với thế giới bên ngoài. Tuy có bốn mùa thay đổi, vẫn làm cho người ta không nhận rõ được thời gian.

Cuộc sống cũng cứ thế trôi qua. Hắn và nàng tuy có quan hệ vợ chồng, nhưng không hề tổ chức cưới hỏi, cũng không có danh phận. Người trong cốc, hiểu rõ tính cách hắn, cũng biết thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này là dùng đao đổi lấy. Hắn đổi cái gì, chính là do nhất thời nổi hứng, kết cục cũng chỉ có một.

Hắn thân là đương gia Thích thị, mùng năm tháng năm hàng năm đều chỉ đúc một cây đao. Sau đó rời đi, một tháng sau, dùng thanh đao đó đổi lấy một thứ gì đó rồi quay về sơn cốc. Mỗi một lần, thứ hắn đổi đều không giống nhau. Bí tịch võ công, đồ cổ, châu báu, kỳ trân dị thú… Chỉ là, không quá mấy ngày, hắn sẽ lại quẳng thứ đó vào trong căn phòng cao nhất trong nhà, không thèm để ý đến nữa.

Thời gian trôi qua, sự lãnh đạm của hắn ngày càng tăng lên. Mà tương phản với điều này, sự ôn nhu của nàng lại chưa từng bao giờ thay đổi. Hắn lãnh đạm cũng được, không nhìn cũng được, nàng đều mỉm cười đón nhân, dịu ngoan nghe theo. Cái loại ôn nhu này, có thể làm cảm động bất kỳ người nào, lại dường như không thể đánh động đến hắn. Cho dù, nàng vì hắn mà sinh một nữ nhi, khoảng cách giữa bọn họ cũng chưa từng ngắn lại. Hắn không cần, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Dần dần, có người bắt đầu thổn thức, có người bất đầu tiếc hận, thậm chí còn có người cảm thấy, nàng yêu sai người rồi, phó thác ôn nhu sai đối tượng rồi.

Đồn đãi như vậy, dần dần lan ra khắp sơn cốc, cũng như lan ra cả thiên hạ.

Không lâu sau, tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết, Diễm Cơ, bị một cây đao đổi mất hạnh phúc, còn yêu người nam tử vô tình lấy đi hạnh phúc đó của nàng, thiếu nữ đáng thương…

Nghe thấy những lời đồn đãi này, hắn chỉ cười nhạt.

……

Thiệu Hưng mùa đông năm thứ mười một, đại tuyết.

Hắn ôm bầu rượu nóng, nửa ngồi nửa nằm trên sạp, nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ.

Bông tuyết bay đầy trời, trong cốc mai vàng tỏa hương. Nàng cầm ô, đứng dưới gốc mai. Nữ nhi vừa tròn năm tuổi, nắm tay nàng, ngây ngốc ngắt lấy một bông mai trên cành. Hắn bưng chén rượu, quên cả uống…

Nét cười của nàng, vẫn như lần đầu tiên hắn nhìn thấy, đẹp đến say lòng. Hắn lại thủy chung không biết, là nên say trong ôn nhu kia hay vẫn nên bứng bỉnh kiêu ngạo để bản thân mình thanh tỉnh.

Hắn ném chén rượu, đi ra khỏi cửa, đứng dưới trời tuyết bay đầy.

Nhìn thấy hắn đi ra, nàng nắm tay nữ nhi, đi đến bên người hắn, che dù giúp hắn.

“Bên ngoài lạnh lẽo, ta lấy giúp ngươi một bộ quần áo nhé?” Nàng mở miệng, ôn nhu hỏi.

Hắn không trả lời, buông tầm mắt, nhìn đến hai gò má vì lạnh mà đỏ bừng lên của tiểu cô nương. Đứa nhỏ mở to hai mắt, mang theo sợ hãi và xa lạ nhìn hắn, một lúc sau, ngọt ngào mỉm cười.

Trong nháy mắt đó, hắn lại dời tầm mắt. Hắn nhíu mày, nhìn về hướng cửa cốc. Trong gió tuyết, một thân ảnh dần dần hiện lên, một nam tử mặc áo tơi đội đấu lạp, ôm một tiểu cô nương khoảng chừng bốn tuổi, chậm rãi đi đến.

Môn nhân Thích thị trong cốc, đều dừng tay làm việc, lập trận địa sẵn sàng đón địch.

Nam tử kia nâng đấu lạp, khiêm tốn mở miệng: “Thật xin lỗi, ta vô tình mạo phạm. Chỉ là do bị người truy đuổi, bất đắc dĩ mới phải xâm nhập vào đây. Mong chủ nhân nơi này bỏ qua…”

Lúc nghe thấy thanh âm kia, Thích Hàm nở nụ cười. Hắn thả người nhảy lên, dừng lại trước mặt người nọ.

“Quỷ Sư Hàn Khanh đại giá quang lâm, tại hạ sao có thể không ‘Bỏ qua’?” Hắn cao giọng, cười nói.

Nam tử kia kinh hãi, ngước mắt nhìn hắn. Lập tức trong đôi mắt ánh lên nét bất đắc dĩ, “Thích Hàm…”

“Đã đến, vậy thì thanh toán sạch sẽ nợ nần năm năm trước đi!” Thích Hàm nói xong, vung châm đá vào ngực Hàn Khanh.

Hàn Khanh liên tục lui lại vài bước, tránh khỏi công kích của hắn, mở miệng: “Chậm đã… Ta…”

Thích Hàm không thèm để ý đến, hắn lấy trường tiên bên hông xuống, hung hăng quật qua. Trong lúc nhất thời, tuyết trắng văng đầy trời, cản trở tầm mắt.

Hàn Khanh nhíu mày, dùng một tay ôm tiểu cô nương, tay còn lại tụ khí xuất chưởng. Chưởng phong mạnh mẽ, phá vỡ tuyết trắng, cũng đánh văng trường tiên kia.

Hai người dừng lại một chút, chỉ là sát khí càng lúc càng tăng, vô cùng căng thẳng.

“Bụng của Tiểu Tiểu đói rồi..” Thanh âm thật nhỏ, vô cùng hồn nhiên không hề sợ hãi, trong yên tĩnh giằng co, vang lên.

Mi mắt Hàn Khanh giật nhẹ, sát khí biến mất không còn, vẻ đề phòng trên thân cũng giảm bớt ba phần. Hắn cười yếu ớt nhìn tiểu cô nương trong lòng, dỗ dành, nói: “Ngoan.”

Thích Hàm nhìn tiểu nữ hài gầy bé trong lòng Hàn Khanh, gò má đông lạnh đỏ bừng, ánh mắt nhìn hắn có chút xa lạ và khiếp sợ. Hắn đột nhiên nở nụ cười, tay phải khẽ vung, thu hồi trường tiên.

“Đường xa là khách…” Thích Hàm vỗ vỗ tuyết trên người, cười nói, “Ta cũng không muốn bị người ta chê cười là Thích thị ta không biết đạo đãi khách.” Hắn xoay người, linh hoạt vung tay, “Vào nhà uống chén rượu…”

Hàn Khanh nhìn bóng lưng hắn, mặt giãn ra mỉm cười, bước theo.

Ăn cơm xong, hai tiểu hài tử ngồi một chỗ cùng chơi. Thích Hàm và Hàn Khanh ngồi trong phòng, rượu nóng trong bình, lẳng lặng bốc lên.

Thích Hàm rót một chén rượu, đưa cho Hàn Khanh.

Hàn Khanh nhận lấy, nhẹ uống một ngụm.

Thích Hàm cười cười, nói: “Ta nghe nói, ngươi rời bỏ Thần Tiêu phái… Hôm nay chẳng lẽ là bị Thần Tiêu phái đuổi giết?”

Hàn Khanh cười nói: “Chỉ tại năm đó ta không nghe theo lời ngươi nói. Cửu Hoàng thần khí, là vật đại hung trong hiên hạ, căn bản không phải thứ phàm nhân có thể động tới…”

Thích Hàm khinh thường cười cười, “Vô nghĩa. Nếu không phải như thế, Thích thị ta đã làm chủ thiên hạ rồi, việc gì phải ẩn cư trong sơn cốc hoang vắng này? Thế nhân nông cạn, ngay cả đạo lý như vậy cũng không hiểu…” Hắn ngước mắt nhìn Hàn Khanh, “Nhìn ngươi, có thể thấy đã suy nghĩ cẩn thận.”

Hàn Khanh gật đầu, uống cạn chén rượu.

“Đa tạ rượu cửa ngươi, cáo từ.” Hàn Khanh đặt chén rượu xuống, nói.

Thích Hàm nhấp một ngụm rượu, nói: “…Đi Lâm An?”

Hàn Khanh thoáng kinh ngạc, nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh, “Phải.” Hắn trả lời, ngắn gọn sáng tỏ.

“Xem ra, ngươi phản bội Thần Tiêu phái, nhưng không phản bội Nhạc nguyên soái nhỉ…” Thích Hàm nói, “Chỉ là, người muốn giết Nhạc nguyên soái là đương kim thiên tử. Bằng sức lực của một mình ngươi, có thể làm được cái gì?”

“Ta cái gì cũng sẽ không làm…” Hàn Khanh cười nói, “Chỉ là tới đưa tiễn thôi.”

“Đưa tiễn?” Thích Hàm nhíu mày.

“Nếu như hắn không muốn hồi triều, thiên hạ có ai có thể ngăn được hắn?” Hàn Khanh cười cười, lấy từ trong lòng ra một tờ giấy, đưa cho Thích Hàm.

Thích Hàm có chút không hiểu, hắn mở tờ giấy kia ra, nhìn thoáng qua, sắc mặt nháy mắt thay đổi. Hắn kinh ngạc nhìn Hàn Khanh, nói không ra lời.

“Cửu Hoàng hiện thế, thiên hạ thống nhất…” Hàn Khanh tươi cười, có chút bất đắc dĩ, “Thứ này vốn là thuộc về Thích thị, coi như vật về với chủ.”

Thích Hàm nhìn tờ giấy kia, trầm mặc một lúc lâu. Sau đó, đem nó bỏ vào trong lửa. Thích Hàm nhẹ thở dài một tiếng, cầm lấy bầu rượu, “Muốn uống thêm một chén hay không?”

Trong ánh mắt Hàn Khanh, đột nhiên dâng lên ý cười. Hắn đang định trả lời, đột nhiên, chân bỗng chốc bị ôm lấy. Thân hình hắn giật nhẹ một cái, biểu cảm lập tức trở nên dở khóc dở cười.

Hàn Khanh cúi người, ôm lấy tiểu cô nương kia, cười nói, “Tiểu Tiểu, Không phải đã bảo với con là đừng làm vậy sao?”

Nữ hài cười đến vui vẻ, vươn cánh tay nhỏ bé, ôm lấy cổ hắn.

Bức hình kia, khiến Thích Hàm có chút thất thần.

“Nữ nhi của ngươi?” Thích Hàm mở miệng, hỏi.

Hàn Khanh cười cười, lắc đầu, “Coi như đồ nhi đi.”

“Đồ nhi…” Thích Hàm yên lặng lặp lại một lần, không nói tiếp nữa. Quỷ Sư trước mặt, so với nam tử mà hắn gặp năm năm về trước kia, khác nhau một trời một vực. Cho tới bây giờ, hắn cũng chưa bao giờ biết, một người có lệ khí sâu nặng như vậy, cũng có thể có được nét cười trong vắt như vậy.

Lúc này, thanh âm bất đắc dĩ của Hàn Khanh vang lên, “Tiểu Tiểu a, con lấy sách này ở đâu vậy. Sư phụ không phải đã nhắc con… Tranh ảnh tư liệu về Thích thị danh binh? Tiểu Tiểu, còn không mang trả lại…”

Tiểu cô nương bĩu môi, không vừa ý, “Tiểu Tiểu muốn xem đồ…”

Thích Hàm nở nụ cười, “Ha ha, tập tranh ảnh tư liệu thôi, nó thích thì cho nó đi.”

“Này…” Hàn Khanh định nói gì đó, đột nhiên, chân lại bị ôm lấy. Hắn ngẩn người, bất đắc dĩ cúi đầu, chỉ thấy một tiểu cô nương khoảng năm tuổi, học bộ dáng Tiểu Tiểu, ôm đùi hắn.

Hàn Khanh ngồi xổm xuống, “Con cũng muốn ôm?”

Tiểu cô nương buông tay, nhìn hắn, trong mắt có chút khiếp sợ.

Lúc này, Diễm Cơ đã đi tới, ngồi xuống, kéo tiểu cô nương ra, cười nói: “Tiểu hài tử không hiểu chuyện, ngài đừng để ý.”

“Không sao.” Hàn khanh cười, quay đầu nói với Thích Hàm, “Đây là nữ nhi của ngươi nhỉ, tên là gì vậy?”

Thích Hàm trầm mặc một lát, trả lời: “Chưa đặt.”

Tươi cười của Hàn Khanh bị kiềm lại, nhìn Diễm Cơ.

Diễm Cơ vẫn dịu dàng cười như cũ, “Đứa nhỏ còn nhỏ, không vội.” Nàng ôm lấy nữ hài kia, lại nói với Tiểu Tiểu trong lòng Hàn Khanh, “Nghịch lâu như vậy, có muốn đi ăn chút điểm tâm không?”

Tiểu Tiểu lập tức giãy ra khỏi lòng Hàn Khanh, nhảy xuống, kéo kéo vạt váy Diễm Cơ, gật đầu thật mạnh.

Diễm Cơ cười dịu dàng, dẫn hai tiểu hài tử đi ra ngoài.

Hàn Khanh thấy các nàng đi xa, mở miệng nói: “Giang hồ đồn đãi, ta cũng có nghe thất một chút. Tuy rằng đây là việc của gia đình ngươi, nhưng mà, trẻ nhỏ vô tội…”

Thích Hàm nâng chén rượu, nói: “Vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực. Ta không hề bạc đãi các nàng.”

Hàn Khanh nhìn hắn, thấp giọng nói: “Trên đời này, có một số thứ, không thể đổi.”

Thích Hàm không trả lời, yên lặng uống rượu.