*****
Một trận gió lạnh thổi qua. Ngay cả Tuấn Chung Quốc cũng có thể cảm giác được sự xấu hổ lan tỏa trong không khí.
Cũng may Kim Tại Hưởng là một người biết cách xã giao, sẽ không để mặc cục diện bế tắc kéo dài quá lâu. Hắn nhanh chóng kể chuyện đi ăn với Tiêu Chỉ một cách thẳng thắn và tự nhiên. Đồng thời, hắn cũng bày tỏ việc mời cơm là do hắn muốn cảm ơn Tiêu Chỉ đã giúp hắn trong công tác, chứ không phải Tiêu Chỉ chủ động ngỏ lời mời.
“Trưởng ban Tiêu cũng thật khéo chọn địa điểm, về sau em mới biết quán ăn Tây kia là thánh địa hẹn hò của các cặp tình nhân. Nhưng cũng tốt, xem như chị ấy giúp người mới như em mở mang kiến thức đi.” Kim Tại Hưởng lộ ra bộ dáng đơn thuần của một sinh viên mới, khiêm tốn nói: “Vì sợ đàn anh trách tội, em còn dặn chị ấy phải báo cáo với anh. Nhưng em nghĩ, có lẽ chị ấy không để tâm nhiều tới loại việc cỏn con như thế này, nên mới quên nói cho anh biết.”
Nghe Kim Tại Hưởng nói chuyện, Tuấn Chung Quốc không thể không cảm thán chỉ số cảm xúc siêu cao của đối phương.
Chẳng những hắn không đổ tội cho Tiêu Chỉ, mà còn tự hạ mình, vừa làm sáng tỏ quan hệ giữa hắn và Tiêu Chỉ, vừa để ý giữ thể diện cho Chu Diễm.
Nếu đổi lại là một người khác, rất có khả năng khiến người nghe cảm thấy Tiêu Chỉ “lẳng lơ”, vậy thì bầu không khí lại càng thêm xấu hổ.
Quả nhiên, Chu Diễm nghe xong thì không bận tâm một chút nào, còn vừa cười vừa ra vẻ đang nhớ lại, nói: “Tôi nhớ ra rồi, trước đó Tiêu Chỉ cứ đòi tôi đưa đi ăn thịt bò bít tết, nhưng gần đây, vì lo liệu chuyện khai giảng nên tôi quá bận, không có thời gian đưa cô ấy đi ăn. Hình như cô ấy từng nói đùa với tôi rằng, đã có một cậu chàng đẹp trai khác mời cô ấy đi ăn rồi, chẳng qua tôi không biết chàng đẹp trai kia chính là cậu… Ha ha, cậu cũng đừng căng thẳng, cô ấy là một người có trái tim rất bao la.”
Một người phóng khoáng vui vẻ, một người là Chủ tịch của hội Sinh viên, cả hai đều ăn nói vô cùng khôn khéo. Đến lúc này, cục diện vốn rất có khả năng phát sinh mâu thuẫn đã được hóa giải một cách dễ dàng.
Lương Duệ Hi đứng bên cạnh xem điện thoại, nghe vậy bỗng liếc nhìn Tuấn Chung Quốc một cái, chen vào trêu chọc: “Sao tôi cứ cảm thấy bạn gái cậu tiếp cận Kim Tại Hưởng là có mục đích khác?”
Chu Diễm thoáng dừng lại, cũng đảo mắt về phía Tuấn Chung Quốc, dường như nhớ tới cảnh tượng bọn họ nhìn thấy khi vào phòng, chợt nở nụ cười.
Hai người bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu trong lòng nhau nghĩ gì. Có thể nói là vô cùng ăn ý.
Nhưng sự ăn ý ấy lại khiến Kim Tại Hưởng và Tuấn Chung Quốc mờ mịt cực kỳ — Tiêu Chỉ có ý đồ gì? Mà ý đồ đó lại liên quan gì đến Tuấn Chung Quốc?
Tuy nhiên, Chu Diễm và Lương Duệ Hi không giải thích gì thêm. Thậm chí Lương Duệ Hi còn nhanh chóng thay đổi đề tài: “Hai cậu biểu diễn tiết mục gì?”
Chu Diễm cướp lời, đáp: “Hình như là đánh dương cầm.”
Kim Tại Hưởng hỏi Chu Diễm: “Làm sao anh biết?”
Lương Duệ Hi trả lời thay: “Cậu ấy là MC.”
Kim Tại Hưởng hơi kinh ngạc. Thì ra Chu Diễm chính là người dẫn chương trình của buổi văn nghệ tối nay.
Hắn lại quay sang hỏi Lương Duệ Hi: “Vậy còn anh?”
Chu Diễm nói: “Cậu ấy hát.”
Kim Tại Hưởng: “…”
Hai người này là người phát ngôn của nhau đấy à? Vì sao câu hỏi của mình luôn bị người còn lại tranh trả lời?
Kim Tại Hưởng đã có kinh nghiệm, nên câu tiếp theo hắn liền hỏi thẳng Chu Diễm: “Hát bài gì?”
Chu Diễm vừa thay quần áo vừa đáp: “Phố cũ của Lý Vinh Hạo.”
Kim Tại Hưởng nghĩ nghĩ, khẽ ngâm nga: “Ừm ưm ứm ưm… Điều gì không thể quên, anh cũng không biết nữa, không nhớ nổi hình dáng của tháng năm xưa… Là bài hát này sao?”
Lương Duệ Hi mở to hai mắt: “Cậu cũng biết?”
Kim Tại Hưởng: “Có một thời gian em rất thích ca khúc này.”
Lương Duệ Hi rút đầu cắm tai nghe ra khỏi điện thoại, trực tiếp mở loa ngoài: “Nào nào, tới hát cùng anh một lần.”
Kim Tại Hưởng cũng lấy di động ra: “Để em tìm lời bài hát.”
Âm nhạc bắt đầu. Hai người liền ngâm nga trong phòng thay quần áo. Giọng hát của Lương Duệ Hi khá trong, ngược lại, giọng Kim Tại Hưởng trầm hơn một chút. Bọn họ mỗi người một đoạn, thế mà lại rất hài hòa. Nhất là đoạn cao trào, giọng hai người hòa quyện vào nhau, dễ nghe đến lạ.
Tuấn Chung Quốc và Chu Diễm ôm cánh tay tựa vào một bên tường. Một người thì chăm chú nhìn Kim Tại Hưởng, một người lại ngắm Lương Duệ Hi đến không rời mắt. Cả căn phòng tràn ngập một loại không khí ấm áp ngọt ngào.
Người mình thích quá ưu tú, cảm giác ra sao?
Nếu trước đó, sự ưu tú của Kim Tại Hưởng chỉ là một cái định nghĩa mang tính tượng trưng đối với Tuấn Chung Quốc, vậy thì hiện tại, cậu đang được trải nghiệm trực tiếp sự ưu tú ấy có thể tạo ra bao nhiêu sức hút đối với những người xung quanh hắn.
Phô bày sức mạnh thể chất lúc tập quân sự, thể hiện chỉ số cảm xúc siêu cao khi giao lưu cùng người khác, biết cải biên nhạc khúc, biết đánh đàn, biết ca hát…
Tuấn Chung Quốc không rõ mình còn có thể nhìn thấy những gì, cậu chỉ biết, tất cả những thứ đang phơi bày trước mặt đã khiến cậu say mê đến sắp không sống nổi nữa rồi.
Bộ dáng nghiêm túc khi Kim Tại Hưởng viết nhạc phổ, vẻ mặt thản nhiên khi Kim Tại Hưởng ngâm nga những lời ca, vành mắt đỏ hoe khi Kim Tại Hưởng xúc động, còn cả thái độ săn sóc khi hắn thấu hiểu lòng người… Từng hành vi từng cử chỉ của đối phương, không gì là không khiến Tuấn Chung Quốc say mê đắm đuối.
Lúc đang hát, Kim Tại Hưởng bỗng quay đầu nhìn về phía Tuấn Chung Quốc. Ý cười hết sức dịu dàng trong mắt hắn dường như chỉ để dành hết cho cậu mà thôi.
Tuấn Chung Quốc bị điện giật, nhắm hai mắt lại theo bản năng, hoàn toàn không dám nhìn thêm nữa.
Rốt cuộc, bọn họ cũng hát xong.
Lương Duệ Hi còn chưa đã, khen ngợi Kim Tại Hưởng: “Cậu hát rất được nhé!”
Kim Tại Hưởng khiêm tốn cười cười. Hắn không thừa nhận mình hát hay, lúc bình thường, hắn cũng chẳng bao giờ giành mic tranh hát trước mặt mọi người, chỉ tự chạy đến quán karaoke thuê một phòng riêng mà hát cho thỏa thích.
Lương Duệ Hi kỳ quái hỏi: “Sao bọn họ không mời cậu lên hát nhỉ?”
Kim Tại Hưởng nhún nhún vai: “Có thể là vì thấy phần năng khiếu em ghi “dương cầm”, nên họ cũng quên hỏi em còn biết cái gì khác hay không.”
Nghe vậy, Tuấn Chung Quốc chợt thấy ruột gan xoắn lại. Đúng vậy, nếu không phải vì muốn hợp tấu cùng mình, Kim Tại Hưởng lên sân khấu biểu diễn cái gì mà chẳng được…
Lương Duệ Hi lại bảo: “Cậu lên hát với anh luôn đi.”
Kim Tại Hưởng cười cười, từ chối: “Anh cứ đùa em, Tuấn Chung Quốc theo em tập đàn suốt hai tuần liền, cũng chỉ để chơi một khúc nhạc vào hôm nay thôi. Nếu em lên sân khấu với anh, cậu ấy còn không giết chết em à?”
Tâm tình vốn hơi ủ ê của Tuấn Chung Quốc lại vì một câu nói đùa này của Kim Tại Hưởng mà như rẽ mây nhìn thấy mặt trời.
Cậu nghiêng đầu, cong cong khóe miệng, cũng đùa theo người nọ một câu: “Không sao, cậu muốn hát thì cứ lên mà hát đi.”
Kim Tại Hưởng liếc nhìn Tuấn Chung Quốc một cái, buồn bực nói: “Này, cậu thật không có lương tâm, tôi là bạn diễn của cậu đấy. Có ai lại đẩy bạn diễn của mình đi như cậu hay không?”
Lương Duệ Hi cười to: “Không có gì mâu thuẫn cả, cậu song ca với anh, sau đó lại chơi đàn cùng Tuấn Chung Quốc, hai tiết mục có diễn ra cùng một lúc đâu.”
Đầu Kim Tại Hưởng lập tức căng phình ra. Cũng may, đúng lúc này Chu Diễm lên tiếng: “Duệ Hi, cậu đừng làm bậy, còn ngại liên hoan chào mừng tân sinh viên hàng năm chưa đủ loạn đấy à? Tôi thấy chẳng những Kim Tại Hưởng biết hát, mà tài ăn nói cũng không tôi, có phải tôi cũng nên rủ cậu ta lên làm MC cùng mình hay không?”
Nói xong, hắn còn nháy mắt một cái. Lương Duệ Hi không phản đối, chỉ nhún vai, đeo tai nghe lên tiếp tục ngâm nga lời bài hát.
Chu Diễm thay quần áo xong liền đi ra ngoài. Trước khi đi, hắn còn lên tiếng nhắc nhở: “Duệ Hi, cậu là người thứ ba lên sân khấu, nhớ thay đồ sớm một chút.”
Lương Duệ Hi phất tay đuổi người: “Được rồi, được rồi, cậu mau đi đi.”
Chu Diễm vừa đi, ba người còn lại cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng xử lý trang phục của mình.
Nhìn Kim Tại Hưởng và Tuấn Chung Quốc mặc hai bộ vest một đen một trắng hệt như tình nhân, Lương Duệ Hi không nhịn được mà huýt sáo, khen ngợi: “Đẹp chết người, đôi hoàng tử dương cầm.”
Nam sinh không cần trang điểm, cho nên thay quần áo xong là coi như xong. Thế nhưng, bất chợt Lương Duệ Hi lại lấy ra một bộ dụng cụ gì đó từ cái ba lô to tướng bên cạnh người.
“Cái gì đây? Keo bọt vuốt tóc à?” Kim Tại Hưởng cầm một cái chai dài dài lên, hỏi.
“Đúng vậy.” Lương Duệ Hi đã xịt một ít ra tay, đứng trước gương vuốt vuốt mấy đường, xong lại bóp bóp vài cái cho có hình có dạng. Sau đó, hắn cầm một cái chai nhỏ khác, xịt lên đầu một ít bột phấn màu vàng kim.
Loại phấn vàng này rất nhỏ, xịt lên cũng chẳng nhìn ra cái gì, nhưng nếu chuyển động dưới ánh đèn, có thể khiến cho người khác nhìn thấy mái tóc đang lóe sáng lờ mờ.
Lương Duệ Hi tự kỷ mà vuốt tóc mình, nhìn vào mặt gương hỏi hai người còn lại: “Quyến rũ không?”
Kim Tại Hưởng nhìn mà cười mãi không ngừng: “Có.”
Lương Duệ Hi nhiệt tình nói: “Muốn không, cậu cũng xịt một ít đi.”
Kim Tại Hưởng bị đối phương tác động, cũng bắt chước mà vuốt vuốt vài đường. Bình thường, thỉnh thoảng hắn cũng dùng một chút gel giữ nếp, nhưng chưa dùng keo bọt bao giờ. Hiệu quả của loại sản phẩm định hình phục vụ cho biễu diễn này quá mạnh, dùng trong tình huống thông thường thật sự có cảm giác cố ý giả ngầu.
Kim Tại Hưởng vuốt keo xong, Lương Duệ Hi lại huýt sáo với đối phương: “Đẹp trai ra nhiều đấy!” Xong, hắn liền quay sang Tuấn Chung Quốc đang mải chỉnh nơ trên cổ mình: “Cậu cũng vuốt đi.”
Tuấn Chung Quốc như gặp đại địch mà lui về sau một bước: “Tôi không cần!”
Lương Duệ Hi nháy mắt với Thích Phong. Kim Tại Hưởng cũng nở nụ cười xấu xa. Kế tiếp, hai người bọn họ nhanh chóng tới gần Tuấn Chung Quốc, bất chấp sự giãy dụa phản kháng của cậu, cùng lôi cậu đến trước gương.
Lương Duệ Hi híp mắt cười gian ác: “Hai hotboy trường giúp cậu làm tóc, vậy mà cậu còn không muốn. Đúng là ở phúc trong mà không biết hưởng!”
Tuấn Chung Quốc lộ ra vẻ mặt căm phẫn ngập lòng — Mẹ nó, một tên gay như cậu cũng không thèm cái thứ bóng lộn này, hai anh giai thẳng đuột trước mặt đây đều bị làm sao vậy!?
Lương Duệ Hi vươn tay sờ tóc Tuấn Chung Quốc một chút, kinh ngạc nói: “Tóc cậu mềm thế.”
Kim Tại Hưởng cũng xoa xoa: “Đúng là rất mềm.”
Tuấn Chung Quốc: “…”
Sau đó, hai người liền tiến hành công cuộc cải tạo cực kỳ tàn ác đối với mái tóc của Tuấn Chung Quốc. Mà chính chủ thì bị đè đến không thể nào nhúc nhích, cũng không có khả năng nổi giận. Vì thế cho nên, đến cuối cùng, Tuấn Chung Quốc cũng chỉ có thể dùng vẻ mặt ấm ức để đón nhận sự chà đạp của đối phương.
Xong xuôi, Lương Duệ Hi búng một cái vào lỗ tai cậu, đắc ý nói: “Thế nào? Dễ coi hơn nhiều, đúng không?”
Kết quả, Tuấn Chung Quốc hoàn toàn không cảm động, mà còn nhanh chóng tránh thoát khỏi sự trói buộc của hai người, nhảy dựng lên né vào một góc hệt như con mèo bị giẫm phải đuôi. Cậu không khỏi run rẩy toàn thân — tuy chỉ là tóc, nhưng lúc đầu ngón tay Kim Tại Hưởng chạm tới da đầu, Tuấn Chung Quốc cảm thấy mình không khác gì bị hấp diêm cả…
Đúng vào lúc ấy, phía sân khấu truyền đến tiếng nhạc rất to. Tiếng chào sân khấu của MC cũng xuyên qua mặt sàn tầng trệt mà vang tới phòng hậu trường.
“Bắt đầu rồi.” Lương Duệ Hi nói. Sau đó, hắn liền đứng dậy, đi ra ngoài. Là người thứ ba biễu diễn, hiển nhiên hắn nên tới phía sau sân khấu để đợi.
Kim Tại Hưởng, Tuấn Chung Quốc cũng bắt đầu căng thẳng. Bọn họ nói chuyện phiếm vài câu, song tâm tình vẫn không được ổn định lắm, vì thế dứt khoát tự chơi di động của mình.
Thời gian chờ đợi trôi qua rất nhanh. Lương Duệ Hi lên sân khấu. Hai người liền nghe thấy giai điệu “Phố cũ” vang lên.
Chỉ một lát sau, điện thoại của Kim Tại Hưởng và Tuấn Chung Quốc đồng loạt rung một trận. Trưởng ban văn nghệ nhắn tin tới cho hai người: “Tiết mục của các cậu xếp thứ năm, còn hai người nữa thôi, lên trên đi.”
Càng đi ra ngoài, âm thanh càng lớn. Lúc đi qua hành lang chật hẹp, bọn họ nghe thấy tiếng nói của trưởng ban Văn nghệ ở đầu đằng kia: “Thành viên của nhóm múa “Tuổi xuân tươi đẹp” đến đủ chưa? Chuẩn bị lên đi!”
Sau đó, bên cạnh có một đám nữ sinh mới trang điểm xong ào ào chạy ra.
Trong chớp mắt, bọn họ đã múa xong và quay trở lại.
“Đến các cậu rồi đó.” Chu Diễm mỉm cười, lên tiếng chào hỏi bọn Kim Tại Hưởng, sau đó cầm micro đi lên sân khấu giới thiệu chương trình.
Xuyên qua tấm màn sân khấu, Tuấn Chung Quốc thấy Chu Diễm đứng thẳng trước khán đài, gương mặt được ánh đèn chiếu sáng vô cùng rạng rỡ.
Hắn bắt đầu lên tiếng. Giọng nói hồn hậu vang lên từ chiếc loa đặt ngay bên cạnh, khiến Tuấn Chung Quốc cảm thấy đại não ong ong.
Đoạn đầu Chu Diễm nói gì, cậu không nghe rõ, chỉ nghe được một câu cuối cùng: “Xin hãy nhiệt liệt hoan nghênh tiết mục hợp tấu dương cầm của Kim Tại Hưởng, Tuấn Chung Quốc đến từ lớp Báo chí 1 với hạc khúc — Jump!”
—
N hạc dạo:
Tuấn Chung Quốc: “Đừng đụng vào tôi!”
… A a a! Cảm giác như bị hấp ~ diêm ( 〒 _ 〒)
Lương Duệ Hi: “Hê hê, nhạy cảm ghê.”
Kim Tại Hưởng nhìn tay mình: “Mẹ nó, thích quá đi.”