*****
Đã kết bạn với người này, chung quy cũng không tiện bỏ qua người khác. Vì thế, Cao Tuấn Phi liền mời mọc Kim Tại Hưởng: “Nào nào, anh đẹp trai, tôi thêm nick cậu nữa.”
Hành vi bên trọng bên khinh của Tuấn Chung Quốc khiến Kim Tại Hưởng bị đả kích nghiêm trọng. Lúc nghe Cao Tuần Phi nói vậy, hắn thậm chí có loại xúc động muốn từ chối vì hờn dỗi.
Nhưng may thay, chế độ giáo dục ưu tú nhiều năm đã giúp hắn giữ được thái độ hoàn hảo dưới bất cứ tình huống nào. Cuối cùng, hắn cũng không phất tay bỏ đi ngay trước mặt Cao Tuấn Phi. Tuy nhiên, việc hắn rút điện thoại điên cuồng ấn ấn với sắc mặt đen xì đã cho thấy, giờ phút này, tâm tình của hắn đang rất tệ.
Lấy mã QR (1) WeChat của mình, Kim Tại Hưởng đưa tới trước mặt Cao Tuấn Phi, đồng thời cố tình để hơi chếch về phía Tuấn Chung Quốc.
(1) Mã QR là một mã ma trận được phát triển bởi công ty Denso Wave vào năm 1994. Chữ “QR” xuất phát từ “Quick Response”, trong tiếng Anh có nghĩa là đáp ứng nhanh, vì người tạo ra nó có ý định cho phép mã được giải mã ở tốc độ cao. Hình mình họa:
Hành động này như là cố ý làm cho Tuấn Chung Quốc xem, ám chỉ tương đối rõ ràng.
Nếu Tuấn Chung Quốc còn không chịu kết bạn với hắn, dù Kim Tại Hưởng không bùng nổ ngay tại trận thì giữa hai người cũng sẽ hình thành một vách ngăn.
Đương nhiên, Tuấn Chung Quốc không ngu như vậy. Cậu tiện thể cầm điện thoại di động của mình, bình tĩnh nói: “Tôi cũng thêm bạn với cậu đi.”
Kim Tại Hưởng: “…!”
Tuấn Chung Quốc dám đồng ý kết bạn WeChat với Cao Tuấn Phi trước mặt Kim Tại Hưởng, đương nhiên là đã có chuẩn bị.
Những năm gần đây, mọi người đều dùng WeChat. Trong tương lai, cậu sẽ có bạn cùng ký túc và cả bạn học chung lớp, cho nên không thể tránh được việc thêm WeChat nhau để tạo nhóm chat riêng. Tóm lại là, cậu không thể nào vĩnh viễn né tránh Kim Tại Hưởng.
Nhưng trong lòng Tuấn Chung Quốc vẫn xoắn về việc Kim Tại Hưởng đã từng quên mất mình. Hơn nữa, cậu cũng không muốn cho đối phương biết mình đã âm thầm theo dõi hắn rất nhiều năm.
Vì thế cho nên, cuối cùng, Tuấn Chung Quốc đành tạo một cái clone.
Tài khoản WeChat Tuấn Chung Quốc vừa thêm Cao Tuấn Phi chính là cái clone mà cậu mới rúc trong chăn để tạo vào đêm qua. Do đó, đối mặt với Kim Tại Hưởng lần này, cậu hoàn toàn không sợ hãi.
Vì thế, ba người nhanh chóng trao đổi thông tin liên lạc ngay trước vẻ mặt bị troll đến sắp điên của Kim Tại Hưởng.
Lưng đã được bôi thuốc cho nên Kim Tại Hưởng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Giằng co tới tận buổi trưa, đến giờ, hai người còn chưa ăn sáng. Tuấn Chung Quốc chủ động hỏi Kim Tại Hưởng có muốn đi ăn cùng mình hay không. Lúc này, sắc mặt Kim Tại Hưởng mới dễ coi hơn đôi chút.
Cao Tuấn Phi đã ăn sáng, nên trực tiếp ở lại ký túc xá sắp xếp hành lý chứ không theo cùng.
Tuy nhiên, hắn không đi còn vì một nguyên nhân khác — Hắn cứ cảm thấy, giữa hai người bạn cùng phòng mới kia đang dâng lên một tầng sóng ngầm không cho phép người khác chen chân vào.
Là một “Bách Hiểu Sinh giang hồ” đúng chuẩn, khả năng đánh hơi tin tức của hắn cực kỳ nhạy bén.
Chờ sau khi Tuấn Chung Quốc và Kim Tại Hưởng rời đi, Cao Tuấn Phi mới bắt đầu nhìn một đống đồ vật có đôi có cặp ở trong ký túc xá, đáy lòng không khỏi bắt đầu hoài nghi.
Băn khoăn nhìn quanh một vòng, đến lúc thấy đôi cốc đánh răng dán tên trên bồn rửa mặt, Cao Tuấn Phi liền bắt được một tia chớp chợt lóe lên trong đầu. Như đã đưa ra được phán quyết cuối cùng, hắn sờ sờ cằm, bật ra một tiếng “Ừm…” trầm ngâm như hiểu rõ mọi chuyện.
***
Ngoài giờ cơm, canteen của Đại học F gần như chẳng có gì ngon để ăn cả. Nghĩ tới việc Kim Tại Hưởng bị dị ứng với cái chiếu mua ở trong trường, nên Tuấn Chung Quốc đề nghị đưa hắn tới tiệm bán đồ dùng gần trường xem thử, vừa mua chiếu mới, vừa tìm cái gì đó để ăn.
Kim Tại Hưởng không có ý kiến gì. Hắn vừa kết bạn WeChat với Tuấn Chung Quốc, hiện giờ lại được Tuấn Chung Quốc quan tâm, nên đã đầy máu sống lại rồi. Vì thế, Tuấn Chung Quốc nói gì hắn liền OK cái đó.
Hai người ăn hai bát hoành thánh Nguyệt quế (2) ở cửa Nam trường học, coi như giải quyết bữa trưa sớm. Sau đó, bọn họ tiếp tục đi vòng qua cửa Đông để tới tiệm bán đồ dùng sinh hoạt ở gần trường.
(2) Nguyệt quế (tên khoa học Murraya paniculata): là một loài thực vật có hoa thuộc chi Murraya. Loài này cũng được gọi theo tên tiếng Trung là Nguyệt quất hoặc Cửu lý hương.
“Hôm qua cậu mua đồ ở chỗ này?” Kim Tại Hưởng hỏi.
“Ừ.”
“Cửa Đông cách ký túc xá rất xa, vất vả cho cậu rồi.”
Tuấn Chung Quốc cười khẽ một chút rồi lờ đi.
Người trông hàng hôm nay không phải ông chủ hôm qua, mà là một phụ nữ trung niên, có lẽ là vợ của ông chủ.
Cả hai tỉ mỉ chọn chiếu trúc trải giường, còn được đề cử mấy loại nước chuyên dùng để giặt chiếu. Sau khi được bà chủ cam đoan “dị ứng sẽ hoàn tiền”, bọn họ quyết định mua về.
Loại chiếu này có chất lượng tốt hơn loại trường học phát rất nhiều. Vì thế, Kim Tại Hưởng liền bảo với Tuấn Chung Quốc: “Cậu cũng mua một cái nhé? Chiếu trúc mát hơn, tôi mua cho cậu.”
Tuấn Chung Quốc: “… Hả?”
Kim Tại Hưởng nháy mắt: “Xem như cảm ơn cậu đã bôi thuốc giúp tôi.”
Tuấn Chung Quốc vốn định từ chối, nhưng lại bị một cái nháy mắt mang theo tia lửa điện của Kim Tại Hưởng cản lại. Cậu bỗng nhớ tới cảnh tượng thân mật lúc sáng, nhất thời cảm thấy tay phải của mình vừa nóng vừa tê. Thậm chí, cảm giác này còn chạy thẳng vào buồng trái tim nữa.
Trong lúc Tuấn Chung Quốc ngây người, Kim Tại Hưởng đã bảo bà chủ lấy cho hai cái chiếu.
Tuấn Chung Quốc: “…” Thôi, Kim Tại Hưởng vui là được.
Lúc tính tiền, bên cạnh có hai em gái đang vừa ngắm mấy cái bát ở kệ hàng đối diện, vừa cảm thán: “Wow, cái bát này đáng yêu quá!… Lại còn là một đôi!”
Rõ ràng người ta nói đến cái bát, nhưng Tuấn Chung Quốc lại bị hai tiếng “một đôi” kia dọa cho phát hoảng. Cậu cứ cảm thấy bọn họ đang nói về mình và Kim Tại Hưởng, cho nên bắt đầu bối rối mà chẳng biết vì sao.
“Bà chủ, bọn cháu mua nhiều đồ như vậy, tặng cho bọn cháu một đôi bát này có được không?” Một cô gái lớn mật hỏi.
Tuấn Chung Quốc nhẹ nhàng thở ra. Chắc chắn bà chủ sẽ đồng ý, như thế vừa vặn tẩy trắng cho cậu ở trước mặt Kim Tại Hưởng.
Đáng tiếc, bà chủ keo kiệt lại cười, nói: “Cô bé, không phải tôi không muốn tặng, mà cái bát này mười tám đồng một cái đấy. Nếu tặng một đôi chẳng phải tôi lỗ vốn rồi? Các cô thích thì mua một đôi đi, tôi sẽ tặng cho mỗi cô một cái thìa.”
Tuấn Chung Quốc: “…”
Kim Tại Hưởng: “…”
Bị đánh trực diện chỉ trong nháy mắt, Tuấn Chung Quốc cảm thấy trên mặt nóng ran. Nhưng lúc này, quả thực là cậu không tiện mở miệng.
Mãi đến khi ôm chiếu ra khỏi cửa tiệm, Tuấn Chung Quốc mới sốt ruột giải thích với Kim Tại Hưởng: “Đôi của chúng ta, thật sự là do ông chủ tặng.”
Không giải thích thì còn đỡ, vừa mới giải thích xong, Tuấn Chung Quốc lại chợt nhận ra — bình thường, nếu được tặng không hai cái bát, cứ trộm mừng thầm là được, cậu nóng lòng muốn thanh minh như vậy, chẳng phải nói rõ trong lòng cậu có quỷ hay sao?
… Đệt! Thật sự là chỉ số thông minh bị chó ăn mất rồi!
Hiện giờ, Tuấn Chung Quốc chỉ có thể hy vọng thần kinh của Kim Tại Hưởng thô một chút, đừng có nghĩ nhiều, hoặc là nói giỡn một câu kiểu như “thế thì chúng ta được lợi rồi” cũng có thể giảm đi vài phần xấu hổ.
Nhưng Kim Tại Hưởng vừa nghe vậy, thái độ chính là liếc cậu một cái đầy mờ ám, sau đó nói: “Ồ…”
Tuấn Chung Quốc: “…”
— Ồ! Ồ em gái cậu ấy!!!
Bầu không khí nhanh chóng rơi vào yên lặng một cách quái dị.
Tuấn Chung Quốc không phải người nhanh mồm nhanh miệng, giờ phút này, đại não lại bị phân chó bủa vây, chỉ nhớ kỹ một câu “nói nhiều sai nhiều”, cho nên không dám tự đào hố chôn mình nữa.
Nhưng vấn đề là, Kim Tại Hưởng bình thường vẫn luôn biết cách khống chế hoàn cảnh cũng chẳng nói một lời nào, mặc cho cảm giác mờ ám và xấu hổ kia âm thầm bao bọc lấy hai người…
Mãi đến năm phút đồng hồ sau, Kim Tại Hưởng mới mở lòng từ bi mà nói sang chuyện khác: “Không biết làm sao lắp mạng ở ký túc xá được nhỉ.”
Tuấn Chung Quốc nhẹ nhàng thở ra, lập tức tiếp lời: “Về hỏi Cao Tuấn Phi đi, cái gì cậu ta cũng biết đấy thôi.”
Kim Tại Hưởng: “Ừ, nhanh nối mạng một chút rồi cùng đánh DotA… Cậu thường chơi anh hùng nào?”
Tuấn Chung Quốc: “Clockwerk (3), cậu thì sao?”
(3) Đọc về cuộc đời người anh hùng Rattletrap – The Clockwerk ở ĐÂY. Hình minh họa:
Kim Tại Hưởng: “Shadow Fiend (4).”
(4) Đọc về Nevermore – The Shadow Fiend ở ĐÂY. Hình minh họa:
Tuấn Chung Quốc: “Ồ, tốt quá rồi, buổi tối có thể đánh một trận.”
Kim Tại Hưởng: “Ừ.”
Tuấn Chung Quốc: “… Ừ.”
…
Cuộc trò chuyện kết thúc trong ngượng ngùng gượng gạo. Bọn họ mỗi người ôm một cái chiếu của mình, nếm trải cảm giác hỗn độn trong gió lốc.
Cuối cùng, cả hai dứt khoát lấy điện thoại di động ra nghịch.
Tuấn Chung Quốc xem tin tức. Kim Tại Hưởng thì lặng lẽ mở WeChat lên, định xem lén trang cá nhân của Tuấn Chung Quốc — Kết quả thế mà lại chẳng có một cái gì.
… Hửm? Tuấn Chung Quốc block hắn?
… Không đúng, hình như đây là tài khoản mới đăng ký.
… Đậu má, trước đây Tuấn Chung Quốc thật sự không có WeChat à!?
Phỏng đoán này khiến những buồn bực tích tụ trong lòng Kim Tại Hưởng lúc trước tan thành khói mây ngay lập tức. Hơn nữa, chuyện vừa xảy ra trong tiệm bán đồ còn làm hắn vui tới mức đáy lòng suýt thì nở hoa.
Hắn nhanh chóng đăng một dòng trạng thái.
***
Cuối cùng, hai người cũng trở lại ký túc xá. Dù có Cao Tuấn Phi ở đây, song trong một khoảng thời gian ngắn, Tuấn Chung Quốc vẫn không muốn ở cùng một chỗ với Kim Tại Hưởng. Cậu ném chiếu trúc vào góc tường, tìm cớ trốn ra ngoài một mình để bình ổn tâm tình.
Cao Tuấn Phi thấy hai người bọn họ mua chiếu trúc, kỳ quái hỏi: “Sao lại mua cái mới?”
Ban nãy, Kim Tại Hưởng lại tiện đường mua một đống nước lạnh. Hắn ném cho Cao Tuấn Phi một chai, tự mình cũng mở một chai, vừa uống vừa giải thích nguyên nhân lưng mình bị dị ứng.
Cao Tuấn Phi nói: “Có phải những người như cậu trời sinh đã mong manh yếu đuối rồi không?”
Kim Tại Hưởng nhướng mày, hỏi lại: “Người như tôi là thế nào?”
“Là người đẹp trai như cậu.” Cao Tuấn Phi chỉ chỉ vào mặt Kim Tại Hưởng, uống một ngụm nước, trêu chọc hắn: “Ngủ cái chiếu mà còn bị dị ứng, đúng thật là “công chúa nhỏ”.”
Kim Tại Hưởng cười cười, không nổi nóng mà cũng không cãi lại.
Uống hết một chai nước, Kim Tại Hưởng lại hỏi Cao Tuấn Phi về việc nối mạng internet.
Cao Tuấn Phi đáp: “Chỗ quản lý ký túc có đấy, nhưng cậu đừng đăng ký, tốc độ của mạng trường nát như cám vậy, từ sáng sớm tới mười giờ đêm còn cắt mạng… Chuyện này giao cho tôi đi, các cậu đừng can thiệp, xế chiều tôi đi lo liệu, buổi tối là có thể xong.”
Kim Tại Hưởng nghe vậy thì liền thả lỏng tâm tình. Thấy Tuấn Chung Quốc còn chưa trở lại, hắn liền xách hai cái chiếu vào phòng tắm, phun nước, giặt qua. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng làm loại việc này. Giặt nửa ngày, cuối cùng người với mặt sàn đều ướt hết. Vất vả lắm mới lau khô sàn, thấy ngoài trời vẫn còn nắng, hắn liền có ý định phơi chiếu cho sạch khuẩn.
Cao Tuấn Phi thấy thế thì cười lăn cười lộn: “Đại thiếu gia à, cậu có cần chiếu nữa hay không?”
Kim Tại Hưởng: “???”
Cao Tuấn Phi: “Cậu làm nó ướt sũng như thế mà còn mang đi phơi nắng, sẽ biến dạng đấy.”
Đầu Kim Tại Hưởng rớt xuống mấy vạch đen. Hắn nhanh chóng ôm chiếu vào, theo chỉ dẫn của Cao Tuấn Phi mà đặt ở lối đi ngoài ký túc xá để hong khô.
***
Tuấn Chung Quốc lắc lư đi tới thư viện trường, lượn lờ ở “khu vực Mác triết Mao tuyển” (5) hơn nửa giờ. Mãi đến khi cậu cảm thấy đại não đã tiêu hóa hết “chuyện cái bát” đáng xấu hổ, mới quyết định về ký túc xá đối mặt cùng Kim Tại Hưởng.
(5) Mác triết: triết học Chủ nghĩa Mác; Mao tuyển: tuyển tập Mao Trạch Đông.
Nhưng muốn chết hơn chính là, trên đường về ký túc, Tuấn Chung Quốc lại thối tay mà mở trang cá nhân của Kim Tại Hưởng ra xem. Ngay lập tức, cậu thấy cái trạng thái Kim Tại Hưởng đăng vào một tiếng trước — “Bạn mới, chiếu mới, tâm tình rất tốt. [Mặt trời]”
Bên dưới còn đăng một tấm ảnh chụp mặt đường. Trên đường có hai cái chân đang cất bước và hai cái đầu của đôi chiếu trúc.
Hẳn là Kim Tại Hưởng chụp bằng điện thoại.
Căn cứ vào thời gian đăng tải, rõ ràng dòng trạng thái này được viết khi hai người mua chiếu xong, đang trên đường trở về ký túc. Đó là lúc bọn họ tự nghịch điện thoại của mình, và cũng là thời điểm Tuấn Chung Quốc cảm thấy xấu hổ nhất.
Thế mà, Kim Tại Hưởng lại viết “Tâm tình rất tốt” ở trên mạng xã hội.
— Tốt bà má cậu!!!
Tuấn Chung Quốc ôm đầu ngồi xổm dưới bóng râm của tòa nhà ký túc, quyết định co đầu rút cổ thêm nửa ngày.
—
N hạc dạo
Tuấn Chung Quốc: “Đôi của chúng ta, thật sự là do ông chủ tặng.”
Kim Tại Hưởng: “Ồ.”
Tuấn Chung Quốc cảm thấy xấu hổ. Nhưng Kim Tại Hưởng lại cho rằng giây phút im lặng này thật ngọt ngào. Thậm chí, hắn còn tự suy diễn: cậu ấy mua bát tặng cho mình, còn là bát tình nhân nữa đó. Không phải cậu ấy không muốn kết bạn WeChat với mình, mà là trước kia không có tài khoản đấy thôi…