Chuyện Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi

Chương 45: 45 Cuối Ngày Hai Mươi Tư Tháng Mười Hai

Sau khi đỗ xe xong thì mẹ tôi nói:

- Cả nhà ta cùng vô nhà thờ thôi!

Vừa mới bước ra khỏi bãi đỗ xe thì cả nhà chúng tôi nhìn thấy cảnh tượng chật ních xe cộ ở trên đường.

Dù sao thì nhà thờ cũng gần đó, vì thế cho nên đường xá ở khúc càng gần nhà thờ thì xe cộ càng đông, nếu như không có những quầy bán đồ ăn, thức uống hoặc là những hàng quán bán đồ chơi thì trên vỉa hè chắc chắn sẽ có người lái xe máy lao lên đó luôn, mà vậy cũng chỉ làm được một phần nào đó thôi, bởi vì những hàng quán này chiếm dụng vỉa hè muốn gần hết rồi, khiến cho người đi bộ không có không gian khoải mái để mà di chuyển.

Nhìn cái cảnh tượng này thì tôi cũng chỉ biết thở dài, dù sao thì đây cũng đã là vấn đề nan giải của bao đời nay rồi, khó mà dẹp bỏ được.

Mà như vậy thì cũng phải chịu thôi, không chịu khó đi bộ băng qua một rừng xe máy và hàng loạt các quán ăn thì làm sao mà đi đến nhà thờ được cơ chứ? Dù sao thì đợt giáng sinh không đến nhà thờ chơi là một điều cực kì thiếu xót, vì thế ai cũng phải đến nhà thờ chơi, giống như là dịp lễ Phật đản thì phải đến chùa thăm quan hoặc làm lễ vậy.

Sau khi chịu khó di chuyển từ bãi đỗ xe đến nhà thờ thì cuối cùng cũng tới nơi.

Cổng nhà thờ được lắp một cái rào chắn để mà chia thành hai lối đi chính, lối bên phải là đi vào, còn lối bên trái là đi ra, tuy vậy thì vẫn có người thích đi ngược chiều, mà dù sao thì chắc là họ thấy cái rào chắn này nó không dài cho lắm, cho nên họ nghĩ rằng dù có đi ngược chiều hay không chắc là cũng không sao cả.

Sau khi bước vào nhà thờ thì tôi thấy rằng nơi này rất là đông đúc, bên trong nhà thờ thì có người đang hành lễ gì đó mà tôi cũng không biết, mà thôi kệ, cái tôi quan tâm hiện giờ là đi tham quan vòng quanh nhà thờ.

Lúc này, có một chú nhiếp ảnh gia tiến đến chỗ gia đình tôi và nói:

- Mọi người có muốn chụp một vài bô ảnh làm kỉ niệm không?

Ba tôi nghe vậy thì liền quyết định:

- Vậy thì anh chụp cho cả gia đình chúng tôi một vài tấm hình đi!

Chú nhiếp ảnh gia nghe vậy thì nhiệt tình đáp:

- Vậy thì cả nhà tìm một khung cảnh nào đó đi rồi tôi sẽ chụp ảnh cho!

Nghe thế thì mẹ tôi liền tìm kiếm chung quanh xem ở đâu có một khung cảnh nào đó đep mắt, rồi thì liền chỉ tay về phía có tượng Jesus còn nhỏ đang nằm trong thôi nôi và nói:

- Vậy thì anh chụp cho cả nhà tôi một vài bức hình ở đó đi!

Chú nhiếp ảnh gia nghe vậy thì liền giơ nguyên bàn tay phải lên làm biểu tượng oke và đáp ứng:

- Vậy thì cả nhà mau tới đó chụp ngay thôi! Không thì sẽ bị người ta chiếm chỗ mất.

Nghe thế thì cả nhà chúng tôi liền nhanh chóng tới chỗ này và đứng ở đó.

Vừa tới nơi thì chú nhiếp ảnh gia nói:

- Hai vợ chồng anh chị đứng ở giữa đi, còn hai đứa con thì đứng ở hai bên!

Thế là sau một hồi nghe theo sự sắp xếp chỉ dẫn của chú nhiếp ảnh gia thì cuối cùng chúng tôi đã tìm được một kiểu dáng đứng ưng ý để mà chụp hình.

Vừa đứng xong thì chú nhiếp ảnh gia nói:

- Cả gia đình cười lên nào! Một, hai, ba! Chụp!

Vừa nói xong thì chú nhiếp ảnh gia liền nhấn nút chụp, lúc này phần bóng đèn trên cái máy ảnh lóe sáng ra một cái, sau đó thì chú nhiếp ảnh gia nói tiếp với cả gia đình:

- Cả nhà có muốn chụp thêm một bức ảnh nào nữa không?

Mẹ tôi nghe vậy thì gật đầu đáp:

- Có, vậy thì anh chụp cho hai vợ chồng tôi một bức ảnh riêng đi! Rồi sau đó thì chụp cho hai đứa nhỏ thêm một bức ảnh riêng nữa.

Chú nhiếp ảnh gia nghe vậy thì liền không chần chờ đưa bàn tay phải ra làm dấu hiệu ok thêm một lần nữa rồi đáp:

- Vậy thì hai vợ chồng anh chị mau đứng riêng đi rồi để tôi chụp ảnh cho!

Thế là như những gì mẹ tôi nói thì ba mẹ tôi đều đứng chung rồi đứng tạo dáng cho phù hợp và chụp một bức hình, còn sau đó thì hai anh em chúng tôi cũng làm y như vậy.

Lúc này, chú nhiếp ảnh gia đề nghị:

- Mà cả gia đình có thể tìm một khung cảnh khác có được không?

Ba mẹ tôi nghe vậy thì suy nghĩ một lát, sau đó thì ba tôi gật đầu đáp:

- Được, nếu vậy chúng ta đến chỗ có bức tượng ông già noel đó và đến đó chụp vài bức ảnh thôi!

Vậy là sau khi quyết đinh xong thì cả nhà cùng chú nhiếp ảnh gia tiến đến bức tượng ông gia noel đó và chụp, ở đó thì có người đứng chụp ảnh mất rồi, vì thế cho nên cả nhà chúng tôi đành phải đứng đợi một chút.

Sau đó thì đứng vô chụp thêm vài bô ảnh nữa, ban đầu thì chụp chung với cả nhà, sau đó thì tôi chụp chung với ba và cuối cùng thì em gái chụp chung với mẹ.

Sau khi chụp xong tấm cuối thì chú nhiếp ảnh gia lại hỏi tiếp:

- Mà cả gia đình có muốn chụp thêm một tấm ảnh nào nữa không?

Mẹ tôi liền lắc đầu đáp:

- Thôi, nhiêu đây là đủ rồi!

Chú nhiếp ảnh gia nghe vậy thì liền nói:

- Vậy thì cả nhà đợi một chút! Để tôi ghi biên lai cho cả nhà!

Nói xong, chú nhiếp ảnh gia liền lấy một cuốn sổ từ trong túi đồ nghề ra và ghi vào trong tờ biên lai đó rồi bức ra một tờ đưa cho ba tôi nói:

- Đây là tiệm nhiếp ảnh mà tôi đang làm, vào ngày mai thì gia đình cứ theo địa chỉ này lên đó lấy ảnh là được.

Ba tôi nghe vậy thì liền nói:

- Vậy thì tạm biệt anh! Ngày mai tôi sẽ đến tiệm lấy ảnh.

Chú nhiếp ảnh gia nghe vậy thì thân thiện đáp:

- Thế thì cảm ơn gia đình nhiều!

Thế là sau kho chụp ảnh xong xuôi, gia đình tôi đi tham quan một vòng quanh nhà thờ và sau đó thì ra ngoài cổng, vừa mới ra ngoài thì mẹ tôi liền đề nghị với cả nhà:

- Cả nhà ra chỗ bán trứng vịt lộn kia rồi cùng nhau ngồi ăn đi!

Thế là cả nhà tôi đều kéo nhau ra quán đó ăn.

Quán trứng vịt lộn này chính là cái quán mà tôi và Trúc Linh đã ăn vào vài tiếng trước đây, giờ lại thêm một lần nữa thì tôi lại thấy hơi ngán, cộng thêm với cái bụng thì cảm thấy hơi no vì từ nãy đến giờ ăn hơi nhiều, giờ mà đến lại chắc không ăn nổi mất.

Mà thôi vậy, ăn thêm một trứng vịt lộn nữa chắc là cũng không sao đâu.

Vừa tới nơi thì cả nhà ai cũng kêu hai trứng cả, còn tôi thì chỉ kêu có một trứng mà thôi.

Sau khi kêu trứng vịt lộn và vài ba ly nước ngọt xong thì được vài ba phút thì cuối cùng người ta đem lại.

Nhận được trứng vịt lộn xong thì tôi liền cầm lấy trứng vịt lộn và nó vẫn còn nóng thổi như là lúc tôi ăn cùng với Trúc Linh vậy.

Thấy thế thì mẹ tôi liền nói:

- Lê Ninh này, sao con không rút lấy một tờ giấy chùi miệng rồi quấn quanh trứng đi!

Tôi nghe vậy thì liền ngộ ra là tại sao bản thân lại không làm vậy với hồi ăn trứng vịt lộn cùng Trúc Linh thế nhỉ? Như vậy thì đúng là bất cẩn thật mà, giờ có trách móc bản thân thì cũng không khiến cho thời gian quay trở lại được nữa.

Sau khi cầm tờ giấy chùi miệng lên như lời mẹ nói, thì tôi liền quấn chung quanh quả trứng vịt lộn đó rồi cầm lên và để vào cái chung.

Hướng tới cái đầu to của quả trứng, tôi lấy cây muỗng nhỏ đập vào làm vỡ vỏ trứng rồi sau đó dùng tay bốc vỏ ra.

Lúc này tôi liền thấy trong quả trứng vịt lộn có nước ối, thế là tôi liền lấy cây muỗng và múc nước ối lên húp.

Nước ối tuy có hơi ít nhưng mà nó ngon, thế là tôi liền húp thêm vài muỗng cho tới khi gần hết nước ối thì mới thôi.

Sau khi húp xong thì tôi liền lấy cây muỗng chọt vào lòng đỏ rồi chấm muối tiêu tắc và cho vào miệng ăn.

Cái lồng đỏ béo ngậy đó ăn vào miệng thì quá đã, giống như là lòng đỏ trong trứng luộc nhưng mà nó cứng hơn.

Thế là tôi liền ăn hết một quả trứng vịt lộn trong ba phút một cách ngon lành.

Mà mặc dù ăn ngon như vậy thì tôi hiện giờcũng chả ăn nổi nữa, dù gì thì cũng no quá rồi, khó mà ăn tiếp được.

Sau khi cố gắng ăn xong quả trứng thì tôi chờ đợi ba người con lại ăn nốt xong hai trứng rồi cùng đứng lên và đi về nhà.

Dù sao thì đi chơi nhiêu vậy là đủ rồi, nếu muốn thì chịu khó đứng đợi ở nhà thờ tới tận mười hai giờ đêm, vào lúc đó ở bên trong nhà thờ, người ta sẽ đổ chuông chào mừng ngày hai mươi lăm tháng mười hai dương lịch.

Mà cái đó thì mình muốn về thì về, chứ không có ai cản được cả, thế là cả nhà tôi đều đi về nhà và nghỉ ngơi.

Vừa về tới nhà, nhìn lên cái đồng hồ treo tường thì tôi liền nói:

- Công nhận thời gian trôi nhanh thật, mới đây mà đã là chín giờ tối mất rồi!

Vừa mới nói xong thì tôi liền cởi cái nón ra rồi ngồi lên cái ghế trong phòng khách và nghỉ ngơi, dù sao thì đi chơi nhiều quá nên cũng mệt, chả còn tâm trạng để mà làm việc gì cả.

Lúc này, ba tôi nói:

- Giờ thì ba lên phòng thay đồ và nằm nghỉ ngơi một cái đây! Dù sao thì cũng đi chơi suốt mấy tiếng đồng hồ luôn rồi, nên giờ cũng hơi mệt.

Tôi nghe vậy thì cũng đồng tình trong lòng, sau đó thì nói:

- Vậy thì con cũng lên phòng nghỉ ngơi đây! Dù sao thì đi chơi từ ba giờ chiều tới giờ, cho nên cũng cảm thấy hơi đuối.

Như Ngọc nghe vậy thì cũng nói theo:

- Con cũng lên phòng luôn đây!

Mẹ tôi cũng đáp:

- Mẹ cũng vậy nữa!

Thế là cả nhà đều lên phòng ngủ và nghỉ ngơi sau chuyến đi chơi vào dịp giáng sinh này.

Vừa lên phòng thì tôi liền lên giường nằm và lấy cái điện thoại ra xem một vài bức ảnh chụp chung với Trúc Linh, trong điện thoại đó nào là bức hình có tượng ông già noel, cây thông, rồi chụp trước nhà thờ, có đủ thứ hết.

Thậm chí là tôi còn chụp lén cả cô ấy nữa, kiểu này thì trở thành tội phạm luôn mất.

Lúc này, cái điện thoại của tôi đột nhiên vang lên tiếng chuông gọi điện.

Nghe thế thì tôi liền mở lên máy lên xem và thấy Trúc Linh gọi vào máy tôi.

Có lẽ là như có chuyện gì đó, thế là tôi liền bắt máy lên nghe:

- Alo, cậu điện có mình là có chuyện gì không Trúc Linh?

Ở đầu dây bên kia, Trúc Linh đáp lại:

- À thì, mà cậu hiện giờ đang làm gì thế?

Tôi nghe vậy thì liền đáp:

— QUẢNG CÁO —

Event

- Mình định đi ngủ đây!

Trúc Linh nghe vậy thì liền càm thán:

- Sao mà cậu ngủ sớm thế?

Tôi nghe vậy thì liền nói:

- Có sớm gì đâu! Dù sao thì hôm nay đi chơi nhiều quá, nên mình cảm thấy hơi mệt, vì thế cho nên mình quyết định là ngủ luôn bây giờ.

Sau đó, tôi hỏi cô ấy:

- Mà có chuyện gì vậy Trúc Linh?

Trúc Linh liền đáp:

- Hiện giờ thì mình chả biết làm gì cả! Chỉ biết gọi điện cho cậu để bắt chuyện cho đỡ chán mà thôi!

Tôi nghe vậy thì liền gợi ý:

- Thế cậu có muốn chơi mấy cái trò chơi trực tuyến qua mạng trên điện thoại không?

Cô ấy nghe vậy thì liền hỏi:

- Nghĩa là mình chơi game online chung với nhau đó hả?

Tôi nghe thế thì liền xác nhận đáp:

- Đúng vậy, mà cậu có muốn chơi trò gì không?

Trúc Linh nghe vậy thì liền đáp:

- Mình muốn chơi trò bắn súng, mà hình như trong điện thoại của cậu cũng có trò đó phải không?

Tôi liền xác nhận:

- Đúng vậy, nếu vậy thì ta mau vào trò đó rồi lập đội hai người thôi!

Trúc Linh liền đáp:

- Vậy thì ta mau vào game liền thôi! Cậu lập đội hai người trước, sau đó thì nhắn mã đội rồi cho mình vào.

Tôi nghe vậy thì liền nói:

- Vậy thì sao ta không cùng nhau kết bạn trong game luôn cho nó nhanh?

Trúc Linh nghe vậy thì liền đáp:

- Vậy thì cậu cho mình tên của cậu trong game đi! Để mình bấm đề nghị kết bạn cho!

Tôi liền đáp:

- Vậy thì cậu đợi mình một chút! Mình sẽ nhắn tin cho cậu sau!

Nói xong thì tôi liền bấm nút home trong điện thoại để thoát toàn màn hình, sau đó thì vào ứng dụng nhắn tin nhắn với cô ấy tên tài khoản của tôi.

Một lát sau, cô ấy nhận được thì nói qua điện thoại:

- Mình nhận được rồi, vậy thì mình tắt máy rồi vô game gửi lời mời kết bạn cho cậu liền ngay!

Vừa mới nói xong thì Trúc Linh liền tắt máy, tôi thấy vậy thì nhanh chóng vào game bắn súng đó và chờ đợi một chút.

Chỉ trong vòng hơn một phút thì Trúc Linh gửi lời mời kết bạn cho tôi, tôi thấy thế thì liền nhấn nút xác nhận, sau đó thì tôi tạo nhóm hai người và mời cô ấy vào chơi chung.

Xong xuôi thì hai đứa chúng tôi bước vào game chuẩn bị trận đấu cho đến khi bắt đầu.

Hiện giờ trong phòng đấu có khoảng khoảng năm mươi người chơi được chia thành hai mươi lăm đội, sau khi nhảy máy bay xuống dưới đất thì tôi và cô ấy liền chạy vào một căn nhà gần đó để tìm kiếm những cây súng, băng đạn, ba lô, áo chống đạn, mũ sắt và hộp hồi máu.

Lúc này, cô ấy nói vói tôi:

- Này Lê Ninh, ta mau ra ngoài nhà thôi!

Tôi nghe vậy thì liền đáp:

- Ừ, vậy thì phải đi cúi người xuống đấy! Dù sao thì nếu không cẩn thận có thể bị tập kích bất cứ lúc nào.

Trúc Linh nghe vậy thì liền đáp:

- Ừ, mình sẽ cẩn thận.

Vừa mới ra khỏi nhà, thì ngay lập tức tôi phát hiện ra có một tiểu đội hai người đang đứng ở đó, có vẻ như là họ không thấy tôi và Trúc Linh.

Lúc này, Trúc Linh nói:

- Lê Ninh này, ta có nên tấn công bọn họ không?

Tôi nghe thế thì liền đáp:

- Hiện giờ thì người chơi vẫn còn nhiều, nếu mà ta tấn công bọn họ thì sẽ dễ bị lộ vị trí, như vậy thì sẽ rất nguy hiểm.

Sau đó, tôi nói tiếp:

- Mà dù sao thì ta cũng nên cẩn thận, dù gì thì mình cũng không muốn thấy cậu chết sớm đâu!

Trúc Linh liền cằn nhằn:

- Đồ ngốc này! Chơi game mà cậu cũng thả thính được nữa!

Vừa chờ được một lát để hai tên kia đi qua thì tôi liền nói với cô ấy:

- Ta mau đi thôi! Cứ men theo bờ tường mà cúi người xuống rồi đi! Mục tiêu chính là căn nhà màu xanh da trời kia, ở đó có vẻ như là không có người, ta có thể lên đó tạm nghỉ một lát rồi đi ra ngoài sau.

Lúc này, nhìn vào những dữ liệu trong trò chơi thì tôi thấy rằng là có mười người chơi đã bị loại, như vậy tức là lúc này chỉ còn khoảng bốn mươi người chơi.

Chờ đợi được một lát thì vòng bo xuất hiện và thông báo rằng vài phút nữa sẽ co hẹp lại.

Nhìn trên bản đồ thì tôi thấy rằng không bao lâu nữa thì vòng bo sẽ đến chỗ này, thế là liền nói với cô ấy:

- Trúc Linh này, cậu mau chạy theo mình đi! Dù sao thì vòng bo cũng đã tới rồi, không chạy kịp thì sẽ mệt lắm!

Trúc Linh nghe vậy thì liền đáp:

- Vậy thì ta mau đi thôi!

Thế là chúng tôi đều quyết định mau chóng chạy đi, sau khi nhìn hướng đi trên bản đồ và quan sát cảnh vật chung quanh thì tôi liền chọn một đường đi thích hợp nhất có thể, đường đi này không quá trống trải, có những cảnh vật chung quanh che chắn, đủ để có thể dễ dàng trốn thoát và tập kích lại đối phương..