“Đây là đâu?”. Một màu trắng toát….Ơ…cả nhà…..- Nó ngạc nhiên, bố mẹ nó đang mỉm cười với nó. Nó vội chạy theo nhưng….Vụt…một màn lửa che đi tất cả……..

- Khôngggggggggggggggggggg!

Nó bật dậy. Những giọt mồ hôi ướt đẫm trên vầng trán tinh anh của nó. Mơ..một giấc thôi. Nhưng chuyện hôm qua là thật. Giá như đó cũng là một giấc mơ thì tốt quá. Ngó quanh quất nó nhận ra nó đang ở trong phòng mình.

- Bạn đã đỡ hơn chưa? Akêmi nhìn nó với ánh mắt xót thương. Rõ ràng cô đã biết mọi chuyện.

Nó ghét cái nhìn đó. Nó chỉ im lặng.

- Bạn cứ nghỉ đi! Đừng để tâm nhiều quá! Nhận ra thái độ của nó akêmi liền đi ra.

Nó lại nắm phịch xuống. Cả thân thể mền như bún, người nóng ran.

———

- Nó sao rồi? Anh nó hỏi akêmi.

- Bạn ấy vẫn không chịu nói chuyện! akêmi thở dài.

Anh nó không nói gì thêm. Nhẹ nhàng đến gần phòng nó gõ cửa.

- Mik, ra đây đi!

-”…”

- Linh?!

- Em đang mệt lắm! Anh về đi! Nó cố không cho hai hàng lệ chảy ra.

Mặc kệ câu nói của nó. Anh mở cửa.

Nó nhìn anh khó hiểu, muốn nói nhưng không còn sức nữa.

- Anh cõng em nhé! Anh nó vừa ngồi xuống vừa mỉm cười với nó.

-”….” Nó ngu ngơ, anh vẫn còn muốn đùa nó sao?

- Mau lên, như ngày xưa….!

Nó bật khóc, hai hàng lệ chảy dài. Tiếng nấc cứ dâng lên đều đều. Nhưng rồi nó cũng ôm lấy bờ vai của anh, dụi đầu vào mái tóc nâu mùi chanh của anh. Hai hàng lệ vẫn chảy trên khoé mi nhưng lại có một nụ cười hiện hữu trên môi, mộtnụ cười mãn nguyện.

Anh không nói gì bởi anh biết nó cần sự yên tĩnh. Từ từ cõng cô em gái về phía rừng cây trơ trọi phủ đầy tuyết trằng. Sân trường vắng tanh v

ì kì nghỉ đông bắt đầu từ hôm nay. Cả hai lướt qua không chút bận tâm dưới màn tuyết trắng.

Nó khép hờ đôi mắt, anh nó không biết an ủi người khác nhưng lại rất tâm lí. Anh nó muốn nó nhớ lại ngày xưa, cái ngày bố mẹ nó bỏ nó đi suốt một năm trời không rõ lí do. Chỉ có nó cùng người anh trai bên cạnh, hệt như lúc này.

- Đừng khóc, bảo bối của anh! Bố mẹ không bỏ em đâu, chỉ là đi xa thôi! Họ vẫn hướng về em mà! Anh nó nói đều đều khiến nó không thể cảm nhận được anh nó cũng đang rất đau và…..cũng có một dòng lệ chảy trên khoé mắt ấy.

- Em không làm được, anh hai! Hai hàng lệ vẫn không ngừng tuôn trào trên mà nó.

- Không đâu, em hoàn toàn có thể làm được…vì em bây giờ không chỉ sống cho bản thân mà còn sống cả phần bố mẹ nữa. Em có biết tại sao bố mẹ lại ra đi lúc em hạnh phúc nhất không?

- Em…

- Đơn giản là vì họ biết em vẫn luôn hạnh phúc nên mới yên tâm ra đi đấy! Nếu giờ họ biết em thế này thì..không tốt đâu!

- Vậy em phải làm sao? Nó vẫn dựa đầu vào bờ vai rắn chắc của anh, nó thật ấm áp….

- Hãy biến đau thương thành nghị lực sống!

“Hãy biến đau thương thành nghị lực sống”-Nó nghĩ…Phải chăng nó đang trở nên nhu nhược khi không những làm bận lòng linh hồn người chết mà còn làm buồn lòng những người quan tâm nó. Nó mỉm cười, nụ cười lẫn với những bông tuyết trắng…..những câu hát hôm qua bõng hiện ra mồn một trong tâm trí nó:

Hãy tiếp tục sống

Ở nơi đó, những điều tốt đẹp của cuộc sống vẫn luôn tồn tại.

Ở nơi đó vẫn còn những người ta yêu thương.

…..

- Em sẽ sống mạnh mẽ, anh hai! Nó thì thầm.

- Umk, bảo bối của sẽ làm được thôi.

” Con sẽ sống tốt mọi người ạ”

Cô nhóc đâu biết, bố mẹ nuôi của cô không chết vào ngày Giáng Sinh mà chết trước ngày hộp quà được gửi cho nó. Nhưng muốn khích lệ nó nên anh mới làm gián đoạn thời gian đưa tin và tạo lại hiện trường vụ án. Cái gì mà biết cô nhóc đã hạnh phúc nên mới ra đi chứ? Chỉ là giả tạo thôi. Bởi anh không muốn làm cô nhóc rơi lệ, cô nhóc còn quá ngây thơ để hiểu truyện này. Quả là một người anh trai tuyệt vời