Hạ Trạch không hỏi Lâm Húc tại sao đột nhiên không đến thư viện.

Lâm Húc cũng không chủ động giải thích nguyên nhân.

Có điều, quan hệ của hai người vo với lúc trước đã càng ngày càng chặt chẽ, càng thân thiết. Mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, cùng nhau học, cùng nhau tản bộ, cùng nhau đá bóng… tựa như chỉ cần có thời gian, hai người sẽ chờ nhau, cho dù là thời gian bận bịu để thi cử. Tỷ như ngày hôm nay, ngày 9 tháng 7, Hạ Trạch cả ngày đều bận rộn thi, buổi sáng cứ liên tiếp 2h lại đổi phòng thi, buổi chiều 2 giờ rưỡi đến bốn giờ một môn, bốn rưỡi đến sáu giờ một môn.. hơn nữa môn nào cũng tính toán đến đau cả đầu. Thực sự có cho người ta sống nữa không?? So với cậu, Lâm Húc cũng chẳng phải khó khăn gì, buổi sáng có một môn. Buổi chiều mình cậu ngồi ở chỗ cũ trên thư viện, mới chốc lát đã đem hết bài tập làm một lượt, sau đó nằm nhoài trên bàn buồn chán..nhìn  đồng hồ, sắp tới bốn giờ. Cậu lấy điện thoại ra, ngón tay nhanh chóng lướt lướt trên màn hình điện thoại. Cậu làm gì? Còn phải nói sao, đương nhiên là gửi tin nhắn cho Hạ Trạch.. nói đến mới nhớ số điện thoại này là ngày đó hai người trao đổi cho nhau để cùng giao lưu hòa thuận với nhau.

Lâm Húc: ( đã thi xong rồi sao?)

Nhẹ nhàng chạm vào phím gửi đi, Lâm Húc để điện thoại sang một bên, xoay người, nằm nhoài trên cánh tay hướng người ra cửa sổ.

Vốn tưởng rằng Hạ Trạch trở về mới rep, ai ngờ điện thoại rất nhanh đã bắt đầu chấn động.. mở tin ra xem..

Hạ Trạch: ( đã thi xong  ƪ(˘⌣˘)┐)

Nha, vẻ mặt này thật đáng yêu.

Khóe miệng Lâm Húc nhẹ nhàng nhếch lên: ( thi như thế nào?)

Hạ Trạch: ( ngoại trừ một bài ba điểm có vẻ sai một chút, những cái khác đều tốt, lại nói cái điều hòa phòng này hỏng rồi, nóng chết mất! (>_<))

Lúc này một nam sinh cầm một tập tài liệu đến trước mặt Hạ Trạch: “khẩn cấp, khẩn câp, Hạ Trạch nơi này phải đọc thế nào?”“

Hạ Trạch lấy nhìn một chút, điện thoại di động vừa chấn động, cậu không tiện nói với người bên cạnh: “Chờ nha.”

Lâm Húc: ( vậy thật là xui xẻo, uống nhiều nước.)

Hạ Trạch nhanh chóng trả lời: ( quên mang nước (╯﹏╰))

Lâm Húc: ( cậu ngồi phòng nào?)

Hạ Trạch: (4402, làm sao vậy?)

Sau đó Lâm Húc không rep lại tin nhắn..

Hạ Trạch vội vã  nhìn nam sinh nói về tính năng biểu đồ và các ý nghĩa của con số.

Mấy phút sau, cậu rốt cục cũng giảng giải xong.

Nam sinh cảm kích nói: “Cảm ơn! Nếu như chờ một lúc thi đến đề này, tớ mời cậu ăn cơm!”

Hạ Trạch cười cười liếc mắt: “Không cần, việc nhỏ thôi.”

Bên cạnh nữ sinh A nâng cằm say mê nói: “Lại nói các cậu có phát hiện Hạ Trạch gần đây cười đặc biệt nhiều hay không?”

Nữ sinh B lập tức tiếp lời: “Đúng đúng! Đặc biệt là lúc nhận được tin nhắn! Lẽ nào, Hạ Trạch cậu…”

Âm thanh của Nữ sinh C ở phía sau Hạ Trạch vang lên: “Nha, còn nhắc nhở cậu uống nhiều nước a? thân thiết như thế, là bạn gái đúng chứ?”

lỗ tai Hạ Trạch trong nháy mắt đỏ lên, cậu vội vã lấy lại điện thoại di động: “Nè chỉ là bạn nam giới mà thôi! Các cậu đừng nghĩ bậy bạ…..”

Một đám người nháy mắt mắt biến thành hồ ly: “Nha ~~ có phải là nha…” ha ha

Nữ sinh C: “em gái kia không phải vừa hỏi cậu phòng học sao? Là tới đưa nước cho cậu đi?”

Liên tiếp tiếng náo động vang lên, thực sự là làm cho Hạ Trạch dở khóc dở cười.

Đúng lúc này,  nam sinh phía sau Hạ Trạch hét lên: “Hạ Trạch, có người tìm!”

Tiếp đó, chỉ thấy một nam sinh cao gầy tầm một mét tám mấy cầm túi đồ vật mở cửa tiến vào, bước nhanh về phía Hạ Trạch, trong chớp mắt, tiếng ồn ào kỳ dị trong lớp nhanh chóng biến mất, thay vào đó là tiếng nữ sinh xì xào bàn tán.

“Trời ạ…… Không phải là Lâm Húc sao? Thật đẹp trai!”

“A? cậu là nói người nổi tiếng đẹp trai nhất trường đó sao? Là vương bài môn bóng đá?”

“… Phốc… Đừng nói cho tớ cậu không biết cậu… nhưng cậu vì sao lại ở chỗ này? Cậu lại là bạn của Hạ Trạch?!”

“A a a cậu là đến đưa nước cho Hạ Trạch… Thật thân thiết! Nếu thực sự có người nào đến đưa nước cho lão nương, lão nương lập tức gả cho cậu!”“

Rất rõ ràng, Lâm Húc căn bản không đem việc nữ sinh nói là có gì to tát.

Cậu nhìn đồng hồ trên tay một chút, tiếp theo đem đồ đưa cho Hạ Trạch: “Cũng còn may vừa kịp, uống nhanh đi.”

Hạ Trạch nhìn thấy mồ hôi của từ  gò má cậu chảy xuống, thực sự khó có thể hình dung trong lòng mình có biết bao cảm động… Dù sao, cậu tuyệt đối không phải đứa ngốc. Từ lúc gửi tin đến khi cậu đưa nước tới đây không tới 15 phút. Mà Lâm Húc từ thư viện chạy đến đến trường học mua nước mua socola, tiếp theo chạy đến dãy khu này, lên tầng năm… Trời nóng như vậy, lại chạy nhanh như vậy, thực sự không phải mệt bình thường!

“Cảm ơn.” Hạ Trạch trịnh trọng nói, “Có điều cậu sau này đừng có làm việc ngốc ngếch như thế nữa…. tớ thực sự áy náy…!”

Lâm Húc bất đắc dĩ: “Khách khí cái gì a. Tớ ở thư viện cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đưa nước cho cậu cũng coi như là rèn luyện thân thể một chút, gần đến thời gian thi rồi, nhanh uống đi.”

Hạ Trạch mở ra xem, là nước uống ướp lạnh Sprite mà mình thích, a, còn có vài miếng socola đức phù?!

“Làm sao còn có socola?”

“Bổ sung thể lực.”

Hạ Trạch nhoáng cái đã hiểu rõ: “Ha ha, thi cử đúng là tiêu hao thể lực.”

Bên cạnh nữ sinh lại ước ao đố kị: “Oa, thật hạnh phúc a… Chúng tớ cũng muốn ăn socola!”

Hạ Trạch nhìn về Lâm Húc đứng đàng sau mình.

Lâm Húc hơi giơ giơ cằm lên: “Tùy ý, có điều nhớ giữ lại cho cậu vài cái.”

Liền chỉ chốc lát sau, một đám người đều hạnh hạnh phúc phúc gặm socola.

Nữ sinh A cảm thán: “Lại nói, hai người các cậu quan hệ thật tốt nha.”

Hạ Trạch khóe mắt cong lên.

Mà Lâm Húc đột nhiên nghiêng người áp sát tới, một tay liền ôm cổ Hạ Trạch, khẽ cười nói: “Chúng ta là bạn tốt, quan hệ đương nhiên tốt.”

Nói xong cũng buông  Hạ Trạch ra, hai tay đưa ra sau đầu, đi ra ngoài cửa: “Hạ Trạch, thi xong ncậu cho tớ một tin, cùng nhau ăn cơm.”

Hạ Trạch cười: “Ừm.”