Nói xong Lâm Húc liền xoay người, nhanh chân chạy về phía trước!

Mắt thấy hai người trong lúc đó khoảng cách càng ngày càng xa, Hạ Trạch vội vã tăng tốc: “cậu cũng đừng xem thường tớ, tớ sẽ bắt được cậu!”

Sau đó, những người chạy bộ xung quanh sân tập sẽ thấy được hai người ‘dở hơi’. Bọn họ đơn giản chỉ dùng vòng 50 mét để chạy tới 400 mét trong vòng tròn trên sân tập!

Hạ Trạch đem hết toàn lực đuổi Lâm Húc được nửa vòng, nhiều lần đều suýt chút nữa đuổi tới, có điều Lâm Húc lắc người một cái, cộng thêm tăng tốc độ làm hi vọng đuổi kịp của Hạ Trạch đều thất bại!

Toàn lực chạy hơn 600 mét, Hạ Trạch rốt cục không chịu được nữa.

Lâm Húc cũng chậm lại tốc độ, nhưng vẫn chạy ở trước Hạ Trạch khoảng chừng hai mét.

Nhưng như thế cũng không có cách nào mê hoặc Hạ Trạch đang mệt đến muốn chết kia!! Hạ Trạch đem hai tay chống trên đầu gối, cúi người xuống thở dốc: “A… không xong rồi, không xong rồi… cậu quả thực không phải người…. thực không phải người mà.. tớ không đuổi kịp cậu!! aa, mệt chết mất!!’

Lâm Húc vẫn đứng phía trước Hạ Trạch, miệng thúc dục: ‘Hạ Trạch, đừng dừng lại một chỗ như thế!!”

“Hả?”

“Cậu đã chạy đến cực hạn rồi, chỉ cần qua mức này cậu sẽ cảm thấy cả người thư thoái thoải mái rất nhiều, không giống như trước đâu.”

“Cái gì?”

Lâm Húc cười khẽ: “Đừng hỏi, còn có nửa vòng, chạy là được rồi.”

Hạ Trạch nhìn dáng vẻ từ thích thú chuyển sang phiền muộn, cậu rống to: “Aaaaaaaaaaaaa tớ liều mạng với cậu!!”

Nói xong, lần thứ hai nhanh chân chạy đi hướng về phía Lâm Húc mà bước tới!!

Lâm Húc bỗng nhiên xoay người tránh ra,  sau đó, hai người điên cuồng chạy!!

Thở dốc đến thật muốn đòi mạng…

Hô ha… Hô ha… Hô ha…

Mỗi lần thở dốc một lần, trái tim sẽ không chịu được mà nhảy lên hai ba lần, cổ họng có chút khó chịu, cảm giác như muốn chảy máu.

Rõ ràng là thời tiết bên ngoài có chút se lạnh nhưng trong thân thể lại giống như đang thiêu đốt!! thật nóng, thật nóng, tựa hồ muốn đem lục phũ ngũ tạng đều thiêu đốt sạch sẽ.

Không biết qua bao lâu, hoặc cũng có thể chỉ qua mấy giây thôi,Hạ Trạch đột nhiên cảm giác được thân thể mình nhẹ bẫng lên.

Cậu không biết vào giờ phút này, Lâm Húc là dùng sức lực chân chính của chính mình để chạy, mà bản thân Hạ Trạch so với lúc trước cũng đã nhanh hơn rất nhiều.

Ban đêm, giữa mùa hè vang vọng lên tiếng gió thổi vi vu, tựa hồ mang theo hương vị của người trước mặt. Mồ hôi lướt qua má, xuống cằm rồi rơi nhanh xuống mặt đất. Chỉ trong chớp mắt, cái gì là phẫn uất, thương tâm, nản lòng đều không còn quan trọng. Những chuyện không thể, vẫn có thể xảy ra. Hạ Trạch trong lòng chỉ có một niềm tin, phải bắt được tiểu tử này, để cho cậu biết được mình lợi hại.

Còn có hai mươi mét.

Hai người khoảng cách càng ngày càng gần.

Càng ngày càng gần.

Lâm Húc xoay đầu lại xem Hạ Trạch.

Ánh sáng màu cam chiếu lên nửa khuôn mặt của cậu, mồ hôi lướt qua gò má, môi chậm rãi nhếch lên… sau đó ngón tay của Hạ Trạch cảm giác được một thứ mềm mại..

Một sự vui sướng tràn vào trong đầu.

Cũng không cần suy nghĩ, Hạ Trạch cầm quần áo của Lâm Húc, tựa như sợ đối phương chạy mất, một tay khác nắm chặt lấy tay Lâm Húc: “A, tớ bắt được cậu, tớ đã bắt được cậu rồi!!”

Lâm Húc nhẹ giọng nói: “Ừm, cậu đã bắt được tớ.”

Lâm Húc đưa tay, năm ngón tay đã đầy mồ hôi xoa trên mái tóc đen của cậu, nói tiếp: “Thật là lợi hại.”

Hạ Trạch lúc này mới ý thức được hành vi của chính mình quá ấu trĩ? Cậu vội vã buông quần áo của đối phương ra.

Mới vừa làm xong vận động dữ dội, cậu ngay cả nói chuyện cũng phát run: “… Thật sự đã lâu không chạy bộ. Cảm giác thật khó mà tin nổi, không nghĩ tới… Chính mình dĩ nhiên có thể chạy lâu như vậy… Cũng không nghĩ tới, chạy bộ cũng thật sự vui vẻ.”

“Ừm.”

Lâm Húc xoay đầu lại nhìn cậu.

Đèn đường mông lung chiếu vào gương mặt của cậu, gần như mơ hồ.

“cậu có còn khó chịu khổ sở không?” Lâm Húc nói.

Hạ Trạch có chút không tìm được manh mối: “Khổ sở?”

Lâm Húc đột nhiên đưa tay, ngón tay nóng rực đặt lên vai của Hạ Trạch.

Ngay sau đó tiếng nói trầm thấp của Lâm Húc trên đỉnh đầu truyền đến: “tớ thích.”

Trái tim Hạ Trạch thịch một tiếng nhảy lên, bỗng nhiên ngẩng đầu: “A?”

“Người khác không thích tác phẩm của cậu cũng không sao, tớ yêu thích.”

Tác phẩm?

Là nói tiểu thuyết sao?

Lâm Húc xem tiểu thuyết của chính mình?

Hạ Trạch đang muốn há mồm, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, lại nhanh chóng được nuốt vào bụng. Bởi vì Lâm Húc yên tĩnh ngưng mắt nhìn cậu. Cặp mắt kia trong bóng đêm như ngọn đèn, trầm tĩnh như vậy, cứ thế mà lóe sáng.

Hạ Trạch thật sâu cảm giác được, Lâm Húc không phải đang nhìn chăm chú vào con mắt của cậu, mà là xuyên thấu qua con mắt này, nhìn thẳng vào linh hồn của chính mình…

Nghĩ đến những việc liên quan đến tiểu thuyết, bây giờ nhanh chóng tràn vào trong đầu..

Những lúc bạn bè đều đang ngủ,cậu chỉ một mình trong căn phòng ngột ngạt mà gõ chữ qua ngày..

Là những ngày nhận được một bình luận đánh giá tiêu cực hoặc không nhận được thấy cô đơn như thế nào…

Lại vô số lần đã tự nghi ngờ, cứ thế mà trải qua vô số tháng ngày…

Cảm giác thức đêm cô đơn một mình đánh chữ.. thực sự rất khổ sở

Cảm giác không có cách nào để tìm ra cảm giác mà viết văn cũng rất khổ sở

Bỏ rất nhiều thời gian ra để viết một đoạn văn mà chẳng làm người ta yêu thích cũng thực sự khổ sở!!

Hạ Trạch cúi thấp đầu, hầu như khó có thể khống chế được cảm xúc, mũi cậu cay cay, con mắt càng ngày càng mơ hồ…

Nhưng Lâm Húc không cho cậu cơ hội trốn tránh, không cho cậu thời gian. Lâm Húc thu hồi bàn tay đặt trên vai cậu, hết sức ôn nhu mà nâng cằm Hạ Trạch, ép buộc cậu nhìn mình: “Hạ Trạch, không phải như các nhà triết học viết tác phẩm truyền qua thời gian mới được gọi là tác phẩm, cậu chỉ là một sinh viên đại học, kiến thức có hạn, tri thức có hạn, tớ thấy hiện giờ cậu viết ra được nhân vật như thế đã ngoài ý muốn của tớ, vô cùng tốt. Cậu có biết mỗi khi tớ xem văn của cậu, tớ kích động như thế nào không? Tớ cảm thấy cậu như một người vĩ đại!! Hạ Trạch, cậu không thể nào thõa mãn hết tất cả độc giả, có người thích cậu đương nhiên cũng có người không thích cậu…. hơn nữa, không phải còn có rất nhiều người yêu thích tác phẩm của cậu không phải sao? Tớ đều thấy họ rất nhiệt tình lưu lại cho cậu đấy( khiến tớ phi thường khó chịu)’’

Hạ Trạch lẩm bẩm nói: “… Nhưng, các cô ấy bây giờ cũng không thích đọc văn của tớ…”

Hạ Trạch vẫn chưa nói hết, ngón tay ấm áp của Lâm Húc gần như bưng kín miệng môi của cậu: “tớ vẫn chăm chú dõi theo cậu, từ khi tớ biết cậu viết văn, tớ vẫn luôn ở ngay cậu.”

Cơn gió mùa hạ nhẹ nhàng thổi bay góc áo hai người.

Thanh âm của Lâm Húc như mộng cảnh giữa đêm hè mịt mờ, làm cho tim người ta đập nhanh tăng tốc độ: “Hạ Trạch, tớ yêu thích những chuyện của cậu, mỗi chữ cậu, mỗi đoạn văn cậu viết, tớ đều yêu thích. Chỉ cần cậu còn viết, tớ vĩnh viễn là độc giả của cậu.”