Evan Hughes đứng giữa tầng lầu bán đồ thời trang trong cửa hàng bách hóa Harte ở khu Thương xá Knightsbridge tại London. Mới bảy giờ sáng, mọi nơi đều im lìm. Đến tám giờ, những người làm vệ sinh mới lau chùi cửa hàng rộng mênh mông này và đến chín giờ những nhân viên bán hàng tận tụy mới đến mở cửa để bắt đầu buôn bán vào lúc mười giờ. Cho nên bây giờ chỉ có một mình cô.

Cô thích cửa hàng này và đặc biệt là tầng lầu này. Tầng lầu này thuộc quyền cai quản của cô. Chỉ mình cô cai quản. Tuần trước cô được đề bạt làm trưởng gian hàng bán đồ thời trang này, một sự đề bạt quan trọng khiến cô sung sướng. Nhưng trong thâm tâm, cô đã có quyết tâm giành cho được chức vụ này.

Khi chậm rãi đi qua tầng lầu dánh báo áo quần thời trang cao cấp, cô không thể nào không nghĩ về ngày đầu tiên mình đi vào cửa hàng bách hóa Harte này. Bây giờ là tháng Giêng năm 2001. Cô đến đây thế là được tám tháng rồi. Ngày ấy cô rất may mắn. Tình cờ cô gặp người thanh niên trong mộng và tìm được công việc cô mơ ước. Cô không ngờ là ngày hôm ấy mơ ước của cô đã thành sự thật. Thực vậy, mơ ước của cô đã trở thành hiện thực.

Evan dừng lại một lát đưa mắt nhìn quanh, đôi mắt màu xanh xám nhạt, thông minh. Cô nhìn số áo quần hợp thời trang trưng bày dưới ánh sáng dìu dịu, gian phòng trang hoàng đẹp đẽ, gian hàng quan trọng trong toàn thể cửa hàng bách hóa có uy tín, được xem là cửa hàng lớn nhất thế giới.

Cửa hàng ở khu Thương xá Knightsbridge này được Emma Harte - bà hoàng thương nghiệp nổi tiếng nhất trong ngành thương mại xây dựng nên. Bà đã mất cách đây ba mươi năm, bây giờ cửa hàng được cháu ngoại của Emma điều hành, đó là bà Paula O'Neill. Paula khoảng 55 tuổi, là người phụ nữ lịch lãm, xinh đẹp. Bà thừa hưởng tài khéo léo của bà ngoại và là một thương nhân bán lẻ xuất sắc, hai con gái hiện đang tiếp bước bà là Tessa và Linnet. Cả hai cô con gái của bà đều làm việc tại cửa hàng này; Tessa phụ trách ba tầng lầu dưới cùng, chuyên bán các hàng mỹ phẩm, nước hoa, áo quần mặc ở nhà, vải vóc và áo quần thể thao. Linnet, em cùng mẹ khác cha với Tessa, phụ trách những tầng lầu bán áo quần thời trang và cùng với Paula làm công việc giao tế.

Chính Linnet O'Neill đã thuê Evan làm phụ tá cho mình và trong mấy tháng đầu tiên, Evan đã giúp Linnet tập hợp các mẫu thời trang từ xưa đến nay, khiến cho cửa hàng thành công rực rỡ trong việc thu hút thêm rất nhiều khách mới.

Linnet, Tessa, hai cô này bây giờ là một phần trong đời sống của Evan, họ đầy tham vọng và phức tạp.

Để tưởng thưởng Evan vì cô đã làm việc cật lực và tận tụy, Linnet đề bạt cô làm gian trưởng ở tầng lầu này và Evan rất được cô ưa thích.

Evan đứng trước dãy hàng áo quần thời trang cao cấp, dãy hàng trưng bày này cô vừa hoàn tất vào tối hôm qua. Cô nghĩ, số hàng trưng bày thật tuyệt vời. Nhân viên trong tầng lầu này làm việc rất giỏi, họ đã khéo léo trưng bày số áo quần cô lựa chọn.

Cô đi đến phòng làm việc của mình ở cuối tầng lầu. Cô cao, mảnh khảnh, tóc đen, trông thật xinh đẹp. Ngồi vào sau bàn làm việc, cô nhìn tấm ảnh chụp Gideon Harte. Cô đã yêu anh và anh yêu cô ngay vào hôm đầu tiên gặp cô ở ngoài hành lang. Khi ấy cô đi tìm văn phòng quản lý và anh đã dẫn cô đến đây, vừa đi anh vừa hỏi cô nhiều việc. Và chính Gideon yêu cầu cô em họ Linnet tuyển dụng Evan. Sau đó, Linnet phỏng vấn Evan và nhận cô vào làm ở đây.

Ngồi dựa lưng ra ghế, Evan nghĩ đến cuộc đời cô trong tám tháng qua, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra.

Cô không ngờ cô đã tìm ra được gia đình thứ hai của mình ở Anh. Chỉ mới cách đây một năm thôi, cô chỉ biết gia đình cô gồm bố mẹ, hai cô em gái nuôi sinh sống ở Connecticut. Nhưng cuộc đời của cô đã thay đổi vì bà nội Glynnis Hughes của cô. Khi hấp hối, bà nội Evan đã bảo cô phải đến Anh để tìm bà Emma Harte, bà nói rằng chính bà Emma là chìa khóa mở cánh cửa tương lai tươi sáng cho cô. Và Evan đã làm theo lời bà nội, nhưng khi đến Anh, cô mới biết là bà Emma đã chết. Tuy nhiên, cô đâm ra yêu thích cửa hàng này và quyết định xin vào làm ở đây.

Và bây giờ Evan ở đây, làm việc tại cửa hàng Harte này, đang vạch kế hoạch tương lai với Gideon và cố để thích ứng với mọi người trong gia đình mới. Vì thực ra cô là người có dòng máu của dòng họ nhà Harte. Chính Paula đã khám phá ra điều này khi bà đọc nhật ký của bà Emma. Trong nhật ký, bà Emma viết rằng Evan là chắt nội của bà Emma Harte, vì bà nội của Glynnis của Evan đã lấy con trai của bà Emma và sinh ra một trai. Người con trai đó hiện là bố của Evan.

Họ đều đón nhận cô một cách niềm nở, đối xử với cô rất tử tế và cực kỳ thông cảm, nhưng đôi khi Evan cảm thấy có nhiều chuyện rất khó xử. Có nhiều chuyện cần phải làm sáng tỏ, có nhiều chuyện cần phải được công nhận, có nhiều người cần phải đả thông. Đối với cô, công việc này phải mất rất nhiều thì giờ.

Điều rắc rối cho cô là việc cô phải nói cho bố cô biết sự thật về người bố đã sinh ra ông. Và liệu bố cô, ông Owen Hughes có chịu chấp nhận thông tin này hay không? Liệu bố cô có chịu tin rằng người đàn ông đã nuôi dưỡng ông không phải là bố đẻ của mình? Cô không biết, cô tiếp tục vật lộn với những câu hỏi như thế.

Evan nghĩ rằng cô phải đi đến một quyết định. Bố mẹ cô sẽ đến London trong vòng một tuần nữa, để ở chơi với cô và nghỉ hè luôn thể. Cô có thể nào nhìn thẳng vào bố mà không nói cho ông biết sự thật không? Cô sẽ giữ bí mật chuyện này ư? Cô nên làm như thế ư? Không ai khuyên bảo cô gì hết. Gideon nói với cô rằng cô nghĩ sao thì cứ làm thế là tốt nhất. Còn mọi người đều giữ thái độ lửng lơ.

Vấn đề còn lại mình cô tự lo liệu lấy.

Rồi còn ông Robin Ainsley, ông nội mới của cô, người từng là người yêu của bà nội cô trong thời Thế chiến thứ hai. Khi ấy ông là phi công chiến đấu của Không lực Hoàng gia Anh và bà nội của cô, bà Glynnis Jenkins, người thiếu nữ đến từ xứ Wales, làm thư ký cho bà Emma Harte, tại ngay cửa hàng này.

Evan thích ông Robin; cảm tình của cô đối với ông sâu sắc. Cô còn biết ông rất muốn gặp con trai mình là Owen Hughes. Nhưng liệu bố cô có muốn gặp con người xa lạ này... người xa lạ là bố đẻ mình không? Là người yêu của mẹ ông. Ôi, lạy Chúa.

Evan mở máy tính ra và sau một lát, cô bắt đầu làm việc, nhưng chỉ trong một giờ thôi, những ý nghĩ lộn xộn về Robin, Glynnis và chuyến đến thăm London sắp tới của bố mẹ cô lại lâm chiếm hết trí óc cô. Cô bèn tắt máy, quyết định dứt khoát. Cô sẽ làm theo lời khuyên của Linnet, đi Yorkshire để nghỉ cuối tuần. Cô sẽ đến gặp Robin Ainsley, tìm hiểu thêm về mối liên hệ giữa ông với bà nội cô và nhất là tìm hiểu tại sao Robin và Glynnis không cưới nhau.

° ° °

- Bà ấy đẹp lộng lẫy, nhất là rất khêu gợi, chưa bao giờ ông thấy người nào khêu gợi như bà. Nhưng ông nghĩ rằng nếu ông bà sống với nhau lâu dài thì sẽ rất tai hại. Cuối cùng thế nào ông bà cũng chia tay nhau thôi. - Robin nói xong, ông thở dài. Ông ngồi dựa lưng ra ghế, đưa mắt nhìn Evan.

Cô im lặng một lát, suy ngẫm lời ông nói rồi chậm rãi nói với ông:

- Vì hai người không hòa hợp với nhau, có phải ông muốn nói như thế không?

- Đúng thế. Chúng tôi không bao giờ hòa thuận với nhau.

- Hai ông bà không tương hợp nhau à?

- Không tương hợp trên mọi mắt, ngoại trừ chuyện chăn gối. Nhưng người ta không thể xây dựng cuộc sống lâu dài, bền vững với chỉ tình dục mà thôi.

Evan gật đầu, nhìn ông chăm chú rồi thú thực với ông:

- Bà nội thường nói với cháu rằng sự tương hợp giữa đàn ông và đàn bà là điều quan trọng hơn hết. Cháu nghĩ là bà tương hợp với ông nội cháu, cháu muốn nói ông nội Richard Hughes.

- Evan, cháu vui lòng đừng đính chính là gì. - Robin nói bằng một giọng bình tĩnh, vừa lắc đầu. - Richard Hughes là ông nội của cháu, cũng như ông là bố của bố cháu. Khi ông biết Glynnis, bà ấy là người rất tuyệt vời. Nhưng chỉ có điều đáng tiếc là bà ấy không hợp với ông, cũng như ông không hợp với bà, không hợp nhau trong cuộc sống bình thường hàng ngày. Chúng tôi thường cãi nhau, mà thường do lỗi ông hơn là lỗi bà.

- Vì thế mà ông chia tay với bà phải không?

- Phải. Lúc ấy chúng tôi càng lúc càng cãi cọ nhiều hơn và rất đáng lo sợ. Cuộc sống của bà ấy rất khổ sở.

- Nhưng bà ấy có thai, ông Robin, ông không làm gì... - bỗng Evan dừng lại nửa chừng, vì cô nhận thấy cô có vẻ trách cứ ông. Cô không muốn trách móc ông.

- Ông và bà đã bàn với nhau chuyện này. - Robin trả lời với thái độ kiên nhẫn. - Nhưng ông sẽ giải thích cho cháu thêm lần nữa. Chúng tôi chia tay nhau. Ông gặp Valerie Ludden. Bà ấy và ông hợp tính nhau, nên gắn bó nhau. Khi Glynnis báo cho ông biết bà đã có thai với ông, ông nói hết chuyện này cho Valerie hay. Tuy nhiên, có việc này ông muốn nói cho cháu thông cảm. Cho dù ông không có người đàn bà nào trong đời đi nữa, thì chắc ông cũng không cưới bà nội cháu. Chúng tôi không thể nào sống hòa thuận với nhau suốt đời và bà nội cháu cũng nghĩ như thế.

- Cháu xin lỗi ông, Robin, cháu là một kẻ quấy rầy, phải không?

- Không sao đâu. - Ông đáp, môi hơi mím lại. - Ông biết cháu cần tìm hiểu chuyện này.

- Cháu phân vân không biết tại sao Glynnis không muốn để cho ông giúp đỡ bà về mặt tài chính.

- Theo ông nghĩ thì phần lớn là vì kiêu hãnh.

- Nhưng bà đã để cho bà Emma Harte giúp đỡ.

- Đúng. Mẹ ông đã thương Glynnis như con gái và Glynnis biết thế, bà ấy biết mẹ ông rất có cảm tình với bà ấy. Khi mẹ ông còn con gái, bà cũng lâm vào hoàn cảnh khó xử như thế, bà có thai với một người không cưới bà, cho nên rõ ràng bà rất cảm thông với bà ấy.

- Cám ơn ông đã nói cho cháu biết điều này. Cháu muốn biết chuyện đã xảy ra giữa ông với bà ấy.

- Tham vọng. Ông cũng yêu bà ấy chứ, nhưng tình yêu không đủ cho cuộc sống ổn định, bền vững. - Ông cười, nhìn cô, vẻ mặt dịu hiền, cặp mắt xanh nhạt hiền hậu, đáng yêu.

Evan cười lại với ông, cô đưa tay nắm bàn tay mảnh khảnh, dài của ông, bóp mạnh trong tay mình. Hai người ngồi trên chiếc ghế nệm dài rộng trong thư phòng tại Lackland Priory, nhà của Robin ở Yorkshire. Họ đã gặp nhau lần đầu cách đây nhiều tuần rồi và họ vẫn muốn gặp nhau lại nữa để có cơ hội tìm hiểu nhau thêm nhiều hơn.

Ông già và thiếu nữ. Hai người có mối quan hệ máu mủ nhưng hoàn toàn xa lạ mãi cho đến mới đây. Ông nội. Cháu nội gái. Hai người chỉ muốn tìm hiểu cuộc sống của nhau, muốn làm bạn với nhau, muốn thông cảm nhau, muốn đến gần nhau, với tình ruột thịt trong gia đình, nếu có thể được. Người trẻ cố tìm hiểu mối liên hệ đã bị tan vỡ lâu ngày rồi, còn người già mong rằng những hành động trong quá khứ của mình không gợi lên hình ảnh xấu xa của mình trước cô gái trẻ.

Tiếng điện thoại vang lên phá tan bầu không khí yên lặng giữa hai người, khiến cả hai đều giật mình. Nhưng máy liền tắt ngay; đã có người nào đấy trong nhà trả lời điện thoại.

Một lát sau, người quản gia hiện ra nơi ngưỡng cửa.

-� Thưa ngài, bác sĩ Harvey gọi điện thoại đến. Ông ấy muốn nói chuyện với ngài.

- Cám ơn, Belton. - Robin đáp rồi xin lỗi Evan, ông đứng dậy, bước đến bàn làm việc. Ông ngồi xuống ghế, nhấc máy lên. - Chào ông James.

Evan cũng đứng dậy, đi đến bệ cửa cao mở ra hàng hiên của tòa trang viên cổ kính. Cô bước ra ngoài, đóng cửa lại, hít thở không khí trong lành thật sâu vào phổi. Không khí ở vùng Dales này rất trong lành, không một gợn mây. Ánh nắng trong trẻo, vàng nhạt như ngày hôm qua và hôm kia. Cô đã cảm thấy thích thú ánh sáng trong trẻo này, thứ ánh sáng mà cô thấy rất phổ biến ở miền Bắc nước Anh.

Cô ngồi xuống trên chiếc ghế đá, nhìn ra những bãi cỏ rộng, xanh tươi, trải dài từ nhà ra, được bao quanh bằng những luống hoa trồng toàn cây lưu niên đủ màu sắc. Mắt cô dừng lại trên hàng cây nằm xa xa ở phía bên phải của các bãi cỏ. Bên kia đám tàn lá rậm rạp, cô thấy bìa của những cánh đồng hoang in lên nền trời màu xanh nhạt thành một vết đen.

Đây là nơi rất đẹp, cả thung lũng dài nằm ở giữa vùng Dales, nơi tọa lạc trang viên Lackland Priory đã nhiều thế kỷ nay. Pennistone Royal, nhà của Paula, không xa ở đây và trong mấy tháng vừa qua Evan đã sống nhiều trong vùng này ở Yorkshire, vùng được xem là dễ chịu và phong phú hơn các vùng cao khác ở chung quanh rất nhiều.

Cảnh vật trên những cánh đồng hoang trông tiêu điều quanh năm suốt tháng, chẳng có gì xinh đẹp hấp dẫn hết. Nhưng cô biết Linnet không đồng ý với cô. Cô ấy cho rằng những cánh đồng đá đã nhô cao lên ấy đẹp lộng lẫy, với vẻ huy hoàng cô liêu. Có lần Linnet đã nói với cô rằng: "Tôi thích những cánh đồng hoang ấy cũng như bà Emma Harte đã thích chúng. Bà cố của tôi là đứa bé của những cánh đồng ấy, bà không bao giờ đi xa khỏi những cánh đồng ấy lâu ngày. Tôi yêu chúng như bà đã từng yêu chúng!"

Emma Harte.

Evan suy nghĩ nhiều đến cái tên này. Mặc dù Emma mất cách đây 30 năm, nhưng bà vẫn còn sống trong lòng mọi người trong gia đình, bà như còn ở bên cạnh họ, tinh thần và tài năng của bà vẫn còn như khi bà còn sống. Emma Harte cũng là bà cố của cô, mặc dù cô không biết chuyện này khi đến nước Anh vào tháng Giêng. Từ đó, đời cô thay đổi biết bao. Cô là người trong gia đình nhà Harte. Và cô được gia đình độc đáo này chấp thuận, họ làm cho cô cảm thấy mình là người trong gia đình.

Liền sau đó, ý nghĩ của cô lại quay về với Robin Ainsley, người con trai được bà Emma nổi tiếng thương yêu. Người cha ruột của bố cô, ông nội ruột của cô. Người cô chỉ gặp mấy tuần mà đã thích ngay và cô nghĩ thế nào cô cũng thương yêu ông. Trong con người của Robin có cái gì khiến cho cô thương mến, cảm thấy ông yếu đuối và cô muốn che chở, khuyến khích ông. Ở tuổi tám mươi, ông có vẻ cô đơn.

Robin Ainsley đã bỏ bà nội cô, nhưng ông có lý do và việc này đã xảy ra hơn nửa thế kỷ rồi. Và nếu cô thành thật với mình mà nói, thì chính bà nội cô có lẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, yên ổn hơn khi không có Robin. Nói tóm lại, theo lời ông thì hai người luôn luôn cấu xé nhau; bà nội đã có người chồng đáng yêu là ông Richard Hughes, ông đã cưới bà và sau mấy tháng thì bà sinh ra Owen. Richard đã nuôi Owen như con trai của mình. Ông là người cha tốt. Bố cô thường nói với cô rằng, không có người đàn ông nào trên đời làm cha tốt hơn thế.

Gương mặt bố cô len lỏi vào trí óc cô, cô cảm thấy căng thẳng. Cô lại phân vân không biết nói sao với ông về điều cô vừa mới tìm ra. Owen đã thần tượng hóa ông Richard Hughes...

Bỗng tiếng ông Robin vang lên nho nhỏ nơi ngưỡng cửa đã cắt đứt dòng suy nghĩ của cô:

- Ông xin lỗi đã để cháu ngồi một mình. Thỉnh thoảng ông bác sĩ Harvey gọi đến để nói chuyện một hồi với ông như thế.

Evan vùng đứng dậy, quay mặt nhìn ông. Cô hỏi:

- Ông có sao không? Ông không bệnh chứ? - Giọng cô có vẻ lo lắng, mắt cô lo âu.

- Ông khỏe, cưng à. Cam đoan với cháu là ông rất khỏe. Bác sĩ Harvey chỉ gọi đến để nhắc lại việc chúng ta đã hẹn ăn tối vào tối mai. - Nói xong ông Robin bước ra hàng hiên. - Chúng ta ngồi chơi ngoài này một lát để thưởng thức thiên nhiên. Buổi sáng trời thật đẹp.

- Phải trời thật đẹp. - Evan đồng ý.

Họ ngồi xuống chiếc ghế đá dài, và một lát sau, Robin nói tiếp:

- Hồi nãy cháu nói cháu muốn nói với ông rất nhiều chuyện, nhưng chúng ta chỉ nói về mối liên hệ giữa ông với bà nội cháu. Vậy có chuyện gì cháu muốn nói nữa phải không.

- Chuyện về bố cháu.

- À về chuyện Owen. Anh ấy có biết gì về... chuyện bí mật của bà Glynnis không?

- Không.

- Cháu có bị dao động tinh thần không, Evan? Chắc là không. Chắc cháu không bị dao động tinh thần.

- Không, cháu không bị. Nhưng cháu nghĩ tốt hơn là nên đợi cho đến khi bố cháu đến London vào cuối tháng này.

- Cháu không thể nói cho bố cháu biết sơ qua chuyện đã xảy ra trước khi bố cháu đến à? Ông muốn nói là nói về ông. Nói trước để cho bố cháu không bị kinh ngạc.

- Cháu đã nghĩ đến chuyện ấy, - Evan đáp, cô cắn môi. - Nhưng rồi cháu quyết định nên đợi đến khi gặp bố cháu và nói thẳng cho ông biết thì có lẽ hay hơn.

Robin cau mày, cặp mắt trong veo nhìn vào chốn xa xa tận chân trời. Một lát sau, ông chậm rãi nói, vẻ trầm tư:

- Chắc bố cháu sẽ không thích điều cháu nói ra đâu. Nghĩa là khi nghe cháu nói, bố cháu sẽ rất chán nản vì vỡ mộng. Thế nào bố cháu cũng giận ông vì chuyện trong quá khứ.

- Và có lẽ bố cháu cũng giận bà nội cháu vì đã không thành thật, - Evan đáp gọn lỏn. - Bà nội cháu đã nói dối với bố.

- Ồ, ông không nghĩ như thế đâu, cưng à. Glynnis đã làm một việc đúng đắn. Richard cưới Glynnis chỉ mấy tháng trước khi Owen chào đời và vì ông ấy không làm cho bà có thai được, nên ông thương đứa bé như con ruột của mình. Richard là người rất có tư cách, ông nghĩ Glynnis đã làm điều mà bà cho là đúng nhất.

- Đúng thì đúng, nhưng...

- Nhưng sao?

- Bố cháu khổ lắm, Robin à.

Mặt ông bỗng nhiên ra vẻ đã hiểu được vấn đề, ông nói:

- Ông nhớ ra rồi, Evan à. Khi Paula đưa cháu đến đây lần đầu, cháu có nói cháu nghĩ là bố cháu đã xem được một số giấy tờ sau khi Glynnis mất.

- Đúng vậy, cháu có nói. Nhưng bố cháu không nói ông đã tìm được giấy tờ gì. Cháu chỉ có cảm giác như thế thôi, cái cảm giác xuất phát từ thái độ bỗng nhiên có vẻ kỳ lạ hơn của ông đối với gia đình Harte.

- Ồ! Thái độ gì mà kỳ lạ? - Robin hỏi.

- Bố cháu trở nên hơi... thất vọng về họ. Cháu phải nói từ ấy mới đúng thái độ của ông. Ông không vui về việc cháu làm việc ở cửa hàng Harte và thái độ này của ông làm cháu hoang mang vì ông đã bằng lòng để cho cháu đến London tìm bà Emma Harte. Giống như bà nội đề nghị khi bà hấp hối trên giường bệnh.

Robin phỏng đoán:

- Ông nghĩ bố cháu tìm được cuốn nhật ký, hay là thư từ gì đấy, hay là những thứ gì từ xa xưa, những thứ mà bà Glynnis có lẽ đã quên.

- Có thể như thế, - cô đồng ý. - Và chính các vật mà bố cháu tìm được đã làm cho ông muốn xa lánh gia đình Harte. Có phải ông nghĩ như thế không?

- Phải, đúng thế. - Họ im lặng một lát. Ông tự hỏi không biết có phải để cho mọi việc yên thấm như thế là khôn ngoan hơn không. - Tại sao nói với bố cháu về chuyện này làm gì? Bố cháu không cần biết sự thật ai là cha ruột của mình. Có lẽ nên để yên sự bí mật như thế là hơn. Tại sao không để cho bố cháu cứ nghĩ Richard Hughes là cha ruột mình?

- Có lẽ làm thế mà hay, - Evan đáp và bỗng nhiên cô cảm thấy như cất được gánh nặng trên vai mình.

Như thể hiểu được lòng cô, Robin quàng tay ôm qua vai cô.

- Chúng ta biết sự thật như thế này là đủ rồi phải không?

- Phải. - Cô đáp, rồi tựa người vào vai ông, nhắm mắt lại.

Họ ngồi yên không ai nói với nhau một lát, như thế người nào cũng đang đắm mình vào những ý riêng tư. Evan nghĩ đến người bạn trai, Gideon Harte, lòng phân vân không biết nói sao cho anh ấy thông cảm việc thay đổi lòng dạ của mình, để anh hoàn toàn ủng hộ việc cô định làm. Gideon là người hiểu biết, anh rất nhạy cảm trước tình cảm của cô về bố cô. Thực vậy, mới ngày hôm kia, anh đã đề nghị cô nói thật với bố cô rằng chính ông là người có dòng máu của gia đình Harte. Nhưng cô lưỡng lự, Gideon đã nói anh tin tưởng vào sự phán đoán của cô.

Còn về phần ông Robin, ông tập trung tư tưởng vào Evan Hughes. Ông cảm thấy sung sướng biết bao khi cô cháu gái đã đến với ông. Quả việc này quá muộn màng, nhưng ít ra ông đã ý thức được sự hiện hữu của cô cháu gái. Ông thích chuyện ông biết được về cô trong mấy tuần qua. Ông sung sướng khi được ôm cô vào lòng như thế này, được cô an ủi. Và ông sung sướng khi nghĩ đến chuyện ông sẽ được ôm cô vào lòng lại, được ngồi yên lặng bên cô và được an ủi cô.

Ngày mà Evan đến lần đầu tiên để gặp ông, ông rất mãn nguyện. Khi đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô, ông nhận thấy cô rất giống người em gái song sinh của mình, bà Elizabeth, khi bà ấy được hai mươi bảy tuổi như tuổi của Evan bây giờ. Evan, cháu nội gái của ông. Dòng máu của ông lưu thông trong huyết quản của cô và ngày nào đó, nếu cô lấy chồng và có con, máu của ông sẽ lưu thông trong huyết quản của chúng. Cô duy trì được giống nòi của ông, duy trì được cái gien của ông. Chuyện nối dõi tông đường rất quan trọng đối với ông, nhưng trước khi Evan đến đây, chuyện này hình như ông không dám nghĩ đến.

Bỗng ông nghĩ đến Jonathan và ông cảm thấy ớn lạnh. Ông chỉ còn biết cầu nguyện sao cho người con trai của ông đừng làm gì hại đến Evan. Có lẽ ông sẽ làm cho Jonathan yên tâm rằng, việc Evan đến đây sẽ không có gì nguy hiểm đến việc thừa kế của y. Thực vậy, Robin đã chứng tỏ cho Jonathan thấy được điều này, ông lại còn thông báo cho cả luật sư của cả hai bên làm việc với nhau để họ thi hành đúng theo các điều khoản trong tài liệu đã được ông soạn thảo.

Thế nhưng ông không thể đoán trước được ý đồ của Jonathan, Robin xem người con trai duy nhất của mình là con ngựa không cương, thậm chí còn tệ hơn, là thứ cặn bã của xã hội. Ông không có cách nào để biết y sẽ làm gì. Hay là khi nào thì y làm.

- Ông không sao chứ? - Evan hỏi, khi thấy tự nhiên ông Robin có vẻ căng thẳng.

- Không sao, ông khỏe, - ông già đáp, cố gượng cười. - Nhưng xin thú thực ông cảm thấy lạnh, mặc dù trời nắng ráo như thế này. Chúng ta vào trong nhà thôi, Evan. Ông có chuyện này muốn nói với cháu.

Hai người đi vào phòng, ông Robin nói nhỏ:

- Cháu ngồi xuống ghế nệm dài, đợi ông một lát.

Cô ngồi xuống, còn ông đi đến bàn làm việc. Cô nhìn theo ông. Trông ông đẹp lão biết bao, với tuổi ông mà người vẫn còn cao, lưng thẳng và hôm nay trông ông đầy sinh lực. Cô rất sung sướng khi thấy ông còn khỏe mạnh. Cô tìm gặp được ông, khi ông đã tám mươi tuổi. Nghĩ đến chuyện mất ông là cô cảm thấy buồn.

Một lát sau, Robin đến ngồi bên cạnh cô, đưa cho cô tấm ảnh chụp đã lâu ngày. Nhìn tấm ảnh cô thốt lên:

- Ẳnh chụp ông và bà nội cháu. Trời đất ơi, hai ông bà trong đẹp đôi biết bao!

Nghe cô khen, ông cười.

- Ông và bà nội cháu trông rất tuyệt vời, mọi người đều nói thế. Đấy, cháu thấy không, ông mặc binh phục của Không lực Hoàng gia, còn bà nội cháu như là người mẫu thời trang, khi ấy bà còn trẻ, đẹp lộng lẫy. Evan, cháu giữ lấy tấm ảnh mà xem.

- Ôi, Robin, ông đáng yêu biết bao. Nhưng có thật ông muốn cho cháu không? Ông đã giữ tấm ảnh từ lâu rồi.

- Ai nên giữ tấm ảnh ấy hơn cháu nội của ông bà chứ? Ông muốn cháu giữ lấy tấm ảnh của ông bà chụp khi ông bà còn trẻ và đang yêu nhau, trước khi xảy ra những chuyện quá khứ khủng khiếp giữa ông và bà.

- Cháu sẽ giữ tấm ảnh để làm kỷ vật.

Cặp mắt xanh biếc của ông sáng lên, ông cười với cô:

- Bây giờ cháu thương tình ông già cả, ở lại ăn trưa với ông chứ?

- Cháu rất muốn. - Cô đáp. Nhưng khi đi vào phòng ăn với Robin, Evan biết ở cửa hàng đang có chuyện rắc rối. Linh tính báo cho cô biết rằng bố cô sẽ khó khăn và tình thế không thuận lợi có lẽ sẽ xảy ra.