Ta có hơi sốt nhẹ, nhưng mà ăn mì, uống thuốc xong rồi cũng thỏa mãn ngủ đi, mẹ ở lại một đêm cùng ta.

Qua hôm sau tỉnh dậy thì mẹ về mất rồi.

Có tờ giấy để lại ghi: hạ sốt rồi thì có cháo đó, tự hâm nóng lại ăn, ta về lo cơm nước cho ba ngươi.

Sau đó ta đọc được dòng chữ:

Tìm ai đó yên ổn mà chung sống đi.

Ta im lặng quăng tờ giấy vào thùng rác, vô bếp, lấy cháo bỏ vào vi ba.

Nghe tiếng kêu ri ri nho nhỏ, ta chợt nghĩ, đây xem như thừa nhận ta rồi đi.

Bảo ta tìm một ai đó, cũng không nói là nam hay nữ, đây là giới hạn cuối cùng của mẹ.

Cũng gần tám năm, rốt cuộc ta được thừa nhận rồi, nhưng ta vẫn chưa tìm được người kia.

oOo

Buổi sáng chả muốn đi làm tí nào, dứt khoát gọi điện thoại xin nghỉ phép một ngày cho rồi. Đem chăn ôm ra phòng khách, ngồi co mình trên salon xem TV.

Thoải mái thật, thoải mái đến mức tiết mục dành cho các bà các cô mà bình thường ta rất thích cũng không níu kéo nổi. Ta thiếp đi, lúc tỉnh lại liền nhìn thấy mẩu quảng cáo kem trị nám.

Trừ cái mũi còn đang khó chịu, còn lại đều khỏe rồi.

Mẹ gọi điện tới nói sẽ đưa cơm cho ta, ta khoái chí nằm lăn cù mèo trên ghế salon, mẹ bảo ta thật không tiền đồ, có vậy thôi mà cũng vui như tết.

oOo

Ta cười cười, cảm thấy nụ cười có hơi chua chát.

Đến trưa, mẹ cũng chuẩn bị cả cơm chiều mang sang, nàng bảo: “Chờ ngươi khỏe lại rồi thì thường ghé về nhà đi.”

Ta nhớ đến một bài hát.

Sau đó run rẩy gật đầu.

Mẹ cùng ta cơm nước xong, vừa về khỏi thì ta nhận được một cú điện thoại. Di động reo, ta nhìn tên rồi lặng đi một chút.

“A lô”

“A lô? Thủ Ninh à? Ta là Vương Cẩm Trình đây.”

“Ta biết. Chỉ hơi ngạc nhiên chút thôi.”

“Giọng ngươi sao vậy? Bệnh à?”

“Ừ, ách, có chuyện gì sao?”

“Không có việc thì không gặp nhau được à? Ta còn tưởng chúng ta là bạn thân chứ.”

Ta nghe mà hết hồn, sau đó hỏi: “Hồi nào vậy?”

Hắn bật cười: “Ngươi đang trong giờ làm à?”

Ta gãi gãi đầu: “Không, ta đang ở nhà nghỉ ngơi.”

“Hắc, xem ra có vẻ nghiêm trọng, nhưng mà không ngờ ngươi cũng thật biết tự lo cho mình. Ta nghe Dương Giản bảo ngươi sống một mình? Nhà ngươi ở đâu, ta ghé thăm.”

“Không cần đâu không cần đâu.”

“Ta thật là có chuyện tìm ngươi, ngươi ra ngoài không tiện, để ta ghé qua được rồi.”

Cuối cùng ta ngoan ngoãn báo ra địa chỉ nhà.

Sau đó ta lại ngoan ngoãn ngồi trong nhà, lát sau Vương Cẩm Trình tới.

Ta nhận lấy hoa quả trong tay hắn, tâm tình phức tạp.

“Yên tâm, không làm gì ngươi đâu mà lo.” Hắn ở phía sau ta cười nói. Ta cúi xuống nhìn trong cái túi có gì, được rồi, có cam, ta thích, cho nên ta bỏ qua chuyện hắn giễu ta.

Ta mời hắn ngồi xuống salon, hắn bảo ta không cần đi lấy nước nên ta cũng ngồi luôn. Rồi bỗng dưng hắn nghiêm túc lại và nói.

“Ta muốn gặp để xin lỗi ngươi.”

“A?”

“A gì mà a, ngươi mau mau chấp nhận lời xin lỗi của ta đi.”

“Ừ.”

“Tốt.” Hắn lại cười bảo: “Hôm đó thật xin lỗi ngươi, ta không biết Dương Giản gạt ngươi.”

Ta buồn bực nhìn chăm chăm vào con thỏ bên cạnh hắn, muốn túm nó lại đây ôm quá.

“Thật ra, Dương Giản sớm nói với bọn ta rồi, rằng ngươi rất thật thà, dù là cong nhưng vẫn rất tinh khiết.”

Nghe thế có cảm giác mình rất ngu ngốc, không đáng để đắc ý chút nào cho nên ta không thừa nhận.

“Hắn nói với bọn ta rằng tụi mình mang hắn theo đi, trông hắn một mình có chút đau lòng.”

Ta ngơ ngẩn ngồi nghe. Lúc sau hắn còn nói nhiều lắm, gì mà Dương Giản điều kiện tốt lắm, mặc dù hắn gạt ta nhưng cũng là vì muốn tốt cha ta thôi, còn nói người trong giới muốn tìm một ai đó nguyện ý cùng chung sống là điều không dễ dàng đâu.

Ta nghe mơ mơ màng màng, bất chợt nói: “Mấy chuyện này ta đều biết cả.”

Vương Cẩm Trình im bặt, nhìn ta, sau đó gật đầu: “Vậy là được rồi, ngươi cứ suy nghĩ đi, làm bạn với Dương Giản.”

Hắn cười: “Còn có bạn bè ngươi nữa, họ đương nhiên mong muốn các ngươi sẽ tốt đẹp.”

Ta chỉ có thể đáp: “Cám ơn.”

Hắn nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

“Chỉ hơi bị cảm thôi, không cần dưỡng bệnh đâu. À mà ngươi đừng nói lại với Dương Giản.”

“Nói gì?” Hắn nhìn ta.

Ta hơi đỏ mặt trả lời: “Nói ta bị cảm.”

Hắn buồn cười đáp: “Không muốn gặp hắn tới vậy à?”

“Mai nói tiếp đi.”

“Vậy mai chúng ta đi ca, ngươi phải đi đó nha.”

“Ừ.”

Tiễn Vương Cẩm Trình về xong, sự thoải mái vừa rồi bỗng dưng chẳng còn sót chút nào. Ta có chút nóng nảy ngồi xuống ghế.

Được rồi, ta quyết định dấn thân vào mạng nhằm tự gây mê mình.

Mở computer lên, đã lâu không viết blog rồi, ngồi viết lung tung một chút, sau đó lại đi chơi game.

Chơi đến tối mịt mới chậm rãi đem đồ ăn hâm lại, vừa lúc mẹ cũng gọi điện sang dặn dò thêm một phen, ta vâng vâng dạ dạ hưởng ứng.

Cơm nước xong, nhìn chằm chằm màn hình, rồi lại mở lên QQ.

Hình đại diện của quái a di chớp a chớp.

Ta quay sang tự hỏi mình, sao lại có chút kích động vậy cà?

Sau đó lại nhìn máy tính, bình tĩnh nhấp chuột mở lên khung trò chuyện.

“Chào”

Ta nhìn xem thời gian tin nhắn, mới lúc nãy.

Ta cũng đánh một chữ “Chào” qua.

“Ai nha, tiểu phấn phấn, ta nhớ ngươi muốn chết ”

Một trận khí lạnh từ màn hình computer đập thẳng vào mặt khiến ta run rẩy.

“Đi công tác mệt lắm không?”

“Mệt chứ mệt chứ, ta thành trâu thành ngựa luôn rồi, mà không, trâu ngựa còn sung sướng hơn ta nữa là.”

“Tổng giám đốc thì sao?” Ta dè dặt hỏi.

“Xì, ngươi chỉ biết quan tâm hắn. Cũng chả biết đã xảy ra chuyện gì mà hắn như không muốn sống nữa ý, liều mạng công tác, suốt mấy ngày không nghỉ ngơi, làm ta chịu vạ lây nè. Thật là, vội vàng thế làm gì cơ chứ!”

Ta có chút đau lòng, vất vả đến vậy cơ à.

“Bất quá cuối cùng cũng xong rồi, tối hôm nay xả hơi.”

“Vậy chừng nào về được?”

“Sao, nhớ nhung Quan tổng dữ vậy à, chắc chiều thứ hai về tới.”

Còn vài ngày nữa.

“Ai nha, đi công tác đúng là chán chết mà, trước kia đi công tác còn có thể du lịch đây đó một tí. Từ hồi làm trợ lý tổng giám rồi, đi công tác giống như ra sa trường, cái gì mà rèn luyện với học tập, đều là mây bay thôi!”

Tiểu thư trợ lý ngồi cằn nhằn cử nhử, ta thì ngây ngốc nhìn.

Ta đột nhiên cắt ngang nàng, bảo: “Có người theo đuổi ta.”

Nàng rõ ràng chựng lại một chút, sau đó hỏi: “Ngươi đồng ý rồi?”

“Ta không biết.”

“Sao vậy? Ngươi thích hắn à?”

“Ta cũng không biết.”

“Sao cái gì ngươi cũng không biết thế hả? Cứ theo cảm giác, theo cảm giác ấy!”

“Hắn đối xử với ta rất tốt. Biết ta trống vắng liền chủ động cùng ta trò chuyện. Biết ta cô đơn liền giới thiệu bạn bè cho ta. Biết ta không có gì làm liền đem ta ra ngoài đi chơi. Cho tới bây giờ chưa ai vì ta làm nhiều như vậy cả.”

Ta gõ lên mấy dòng này, bên kia chỉ nhẹ nhàng phát lại một câu: “Ta tưởng ngươi thích Quan tổng.”

Ta khẽ cắn môi: “Sao ngươi nghĩ vậy?”

“Bởi vì ngươi vẫn luôn rất hiểu hắn.”

“Ta chỉ là cảm thấy hắn rất đẹp trai, giống minh tinh vậy thôi.”

“Được rồi, có lẽ vậy, nhưng cũng có người từng cảm thấy như thế. Những cô gái khác cũng từng tìm ta, quấn quít lấy ta hỏi han đủ thứ, nhưng hơn phân nửa trong số họ lại không có kiên nhẫn. Các cô ấy phần lớn là mang tâm tính đùa giỡn nên sẽ không để bụng. Ngươi thì sao? Nói thử xem vì cái gì ngươi vẫn kiên trì đến bây giờ?”

Ta đáp không được.

“Ta nhìn thấy từng đám người, đến rồi đi, chỉ có ngươi là cẩn thận hỏi ta những chuyện chi tiết hơn, ta liền kể cho ngươi nghe, ta nghĩ là ngươi thật tình.”

Ta cắn răng mà gõ.

“Nhưng mà, còn ta thì sao? Ai suy nghĩ cho ta đây? Ta đã hai mươi sáu rồi, không bằng cấp, không kỹ thuật, tiền đồ cũng chẳng sáng sủa gì, tiền lương miễn cưỡng đủ ăn, tiết kiệm được chút ít, không xe, nhà bé như lỗ mũi trả góp hoài chưa xong. Chỉ thích ru rú trong nhà, năng lực giao tiếp gần như bằng không, không có nhiệt tình, chỉ đọc sách lậu, chơi game chỉ chơi loại miễn phí, còn thường xuyên nhớ về quá khứ.”

“Một kẻ như ta làm sao dám trèo cao đây?”

“Cho dù lần đầu tiên thấy hắn ta đã không có cách nhìn đi chỗ khác, dù ta thường nhìn về phía hắn, dù ta cố hết mọi cách để hiểu hắn, ta vẫn chỉ là một người qua đường giáp đang vội vã đi qua mà thôi.”

“Hoảng sợ mà nhìn lại chính mình, ngoại trừ thời gian đang chậm rãi chồng chất lên, ta không còn gì khác đáng để người ta chú ý cả.”

“Bây giờ có người nguyện ý cùng ta, nguyện ý ôn nhu đối đãi ta, ngươi bảo ta phải làm gì đây? Chả lẽ ta phải ôm lấy niềm hi vọng xa vời kia mãi đến lúc không còn ai chấp nhận để ý ta, chấp nhận yêu ta nữa hay sao?”

“Ta chịu hết nổi rồi, cô đơn không phải thứ ai cũng chịu được mà.”

Bên kia không nói gì.

Qua một lúc, tiểu thư trợ lý mới nói: “Thật vậy à? Thì ra mọi người ai cũng như thế cả, nguyện ý tiếp nhận một người nào đó yêu mình. Nhưng mà cũng đúng thôi, đến giờ vẫn chưa từng cùng nhau, mà cho dù có cùng nhau cũng lạ lẫm không thể hiểu hết được, về sau rồi cũng va chạm hay xung đột thôi, chi bằng từ đầu tìm một người quen thuộc cho rồi.”

Bỗng dưng trong lòng như nghẹn lại.

Ngay cả trợ lý còn nói vậy, hẳn là ta nên hết hi vọng rồi đi, hẳn là nên nghiêm túc mà đối mặt sự thật rồi, nhưng sao trong lòng vẫn vô cùng khó chịu, như có thứ gì đó mạnh mẽ bị lấy đi.

Là một cái gì đó lâu nay vẫn đều mọc rễ trong lòng ta.

“Nhưng mà, giả như có một cơ hội, cái người ở nơi cao xa kia nguyện ý ở cùng ngươi, ngươi có chịu đi thử một lần không? Các ngươi không ai biết ai, không hiểu được nhau, rồi sẽ có xung đột, dù là như vậy ngươi có chấp nhận thử một lần không?”

Ta sững sờ trước computer.

Ta chưa từng nghĩ đến chuyện này. Nếu ta có cơ hội…

Thật sẽ có sao? Di chuyển từ ngoài rìa đến giữa màn hình.

Cạch một phát tắt máy tính.

Tay vẫn còn đang run rẩy.

==================

Vài lời của tác giả:

Khuôn sáo định luật điều thứ 13: khi các diễn viên không thể ra trận, là tới lúc tập đoàn người thân tiến công rồi.

Vài lời của editor:

Ai cũng có những phiền muộn của riêng mình, vấn đề là có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để hiểu và thông cảm cho nhau hay không, và đôi khi, chính điều này lại khiến ta bỏ qua một ngã rẽ nào đó có thể khiến cuộc đời mình thay đổi

Tình hình hiện tại là:

Anh rùa chầm chậm bò ngang, lúc trước em thỏ đi thẳng (với cái đuôi là anh cáo) và có thể hai người sẽ gặp nhau, nhưng giờ thì em lại mỏi chân và muốn quẹo ra sau