NGÀY HÔM SAU

Làm bài tập, chơi game, xem ti vi, làm thủ công... Tôi và A Mộc vui vẻ suốt ngày chủ nhật hôm đó, hai đứa cứ chờ đến buổi vũ hội lúc 8 giờ. Tuy tôi vẫn cứ buồn ngủ triền miên, nhưng cứ bị A Mộc kéo đi làm cái này làm cái kia. Thật chẳng hiểu nổi, mới sáng sớm đã dậy sớm thế, sao cậu ấy dồi dào sưc khỏe thế không biết? Ừ, chỉ có điều là làm cho tôi cứ bị cơn buồn ngủ cuốn lấy nhưng không ngủ được. Buồn ngủ quá...

Vừa ăn cơm tối xong, A Mộc bắt đầu trang điểm cho tôi, cậu ấy nói, nhất định phải trang điểm nhạt một chút mới có thể hợp với bộ đầm mà anh Nam Xuyên mua cho. Hơn nữa, A Mộc còn gọi điện về nhà nhờ bố cậu ấy cho xe nhà đến đón chúng tôi đi. Ngồi xe của A Mộc thật là thoải mái.

7 giờ rưỡi tối, chiếc xe Lincoln của A Mộc đậu ngay dưới nhà tôi.

"Tiểu Chí, A Mộc, chúc các con dự hội vui vẻ nhé!" Mẹ tôi nói.

"Tạm biệt mẹ!"

"Chào dì!"

Tôi và A Mộc vui vẻ chào tạm biệt mẹ, chui vào trong xe. Lúc vừa ngồi vào xe, tôi cảm thấy mình giống như cô bé lọ lem đang mang giày thủy tinh, đi xe bí ngô vậy, cái cảm giác này thật là tuyệt! Hi hi, anh Nam Xuyên trong bữa tiệc có phải sẽ là chàng hoàng tử đến nắm tay mình và cùng khiêu vũ với mình đến nửa đêm không? Anh Nam Xuyên...

Xe bắt đầu nổ máy, tôi nghĩ ngợi lung tung trong lòng. Hai má đỏ bừng giống như hai trái táo vậy.

"Cậu đang nghĩ gì thế? Mặt đỏ lên rồi kìa!" A Mộc tinh nghịch chìa mặt đến trước mắt tôi.

"Hả? Đâu có! Không có gì hết..." Tôi càng nói càng hồi hộp, mặt càng đỏ hơn nữa. A Mộc thông minh như vậy thì nhất định là biết mình nghĩ gì rồi.

A Mộc không nói nữa, mà ngồi xuống bên cạnh tôi cười. Chết thật... Có cần cười gian đến thế không?

Xe chạy như bay đến Câu lạc bộ "Đêm mùa hạ". Đèn lồng treo bên trên khiến cho con đường như chìm trong màn ánh sáng lấp lánh, mông lung, huyền ảo. Một mùi hương thơm thoang thoảng miên man xung quanh chúng tôi, làm say đắm cả những người đi tản bộ bên đường. Những chiếc bàn cà phê nhỏ bày ra hai bên lề đường, người ta đang vui vẻ thưởng thức khoảnh khắc nhàn rỗi trong đêm tuyệt vời này... Đó chính là một buổi tối cuối tuần vào đêm giữa mùa hạ ở thành phố này. Thì ra nó thoải mái và dễ chịu thế này.

Ôi, sao tôi càng ngày càng thấy yêu mến thành phố này đến như vậy!

Nghe A Mộc nói, Câu lạc bộ "Đêm mùa hạ" là câu lạc bộ tốt nhất ở thành phố này, bao một đêm ở đây là tốn khá nhiều tiền. Ban Kịch nghệ thật là giàu có (nhưng tôi nghĩ chủ yếu là do họ có hai trưởng ban giàu có mà thôi).

"Tiểu Chí! Mau lên!" A Mộc đột nhiên vỗ vào vai tôi, chỉ vào tòa nhà cực lớn và sang trọng phía trước cửa kính cho tôi xem: "Đó chính là Câu lạc bộ "Đêm mùa hạ", đẹp quá!"

"Oa!" tôi nhìn theo hướng chỉ của A Mộc, bị cung điện nguy nga trước mắt làm cho ngẩn người ra.

Ừ... Nói lại kiến thức của tôi thật là kém. Ở thành phố này 15 năm rồi mà ngay cả một nơi đẹp thế này cũng chưa từng biết nữa! Nhưng nói gì thì cũng là bình thường thôi, bởi vì ngày thường, ngoài trường học và nhà ra, tôi chỉ có đi siêu thị đối diện nhà thôi, rất ít có cơ hội đi ra ngoài chơi.

"Nhìn kìa! Tớ đã nói mà, may mà hôm nay nhờ bố tớ cho xe đến đón tụi mình, nếu không thì mất mặt chết đi!" A Mộc trề môi nói.

Quả thật, tôi thấy người phía trước câu lạc bộ đậu rất nhiều xe hơi đẹp! Nêu tôi và A Mộc đi xe buýt đến thì e rằng bảo vệ sẽ không cho chúng tôi vào? Hừ... đúng là giàu nghèo khác biệt, đây chính là sự khác biệt về đẳng cấp, thật là đáng sợ.

"Két!..."

Một chiếc xe tuyệt đẹp dừng lại trước cửa câu lạc bộ. Cửa xe mở ra, một cô gái xinh đẹp mặc một bộ đồ dạ hội lấp lánh ánh sáng bạc của các vì sao bước xuống. Oa! Thật là đẹp quá! Tôi và A Mộc ngồi trong ngẩn người ra nhìn.

"Ủa? Là chị Lai Tử đó! Ôi... Chị ấy đẹp thật!Đẹp quá!" Tôi say mê nói.

"Đồ ngốc! Chị ấy là tình địch của cậu đấy! Cậu đúng là chẳng có chí khí gì cả!"

"Hả? Tình địch?" Tôi ngơ ngác nhìn A Mộc.

Gương mặt A Mộc hiện lên vẻ tức giận: "Cậu có phải ngốc thế không chứ? Chẳng lẽ cậu không biết là chị Lai Tử cũng thích anh Nam Xuyên nữa à? Bây giờ cậu phải cạnh tranh với chị ấy, sao lại có thể khen lấy khen để người ta thế? Đúng là ngốc!"

"A Mộc đừng nói nữa!" Thẹn quá! Mặt tôi đỏ đến nỗi tím ngắt luôn rồi phải không? A Mộc này thật là, sớm biết thế thì tôi đã không nói với cậu ấy là mình thích anh Nam Xuyên rồi. Bây giờ mà nói mấy cái chuyện này thì thật là tức cười, chị Lai Tử đẹp như thế, tôi làm gì có hy vọng chứ?

Tôi thẹn quá cúi đầu xuống. Ừ... mình thật không biết tự lượng sức mình, lại dám nói thích anh Nam Xuyên? Tôi có tư cách gì mà yêu người ta chứ? Anh Nam Xuyên và anh Hàn Vũ cũng vậy, đều là thần tượng của nhiều người, trước mặt họ, tôi chỉ lớn hơn hạt đậu một chút xíu thôi. Tôi có tư cách gì mà tranh với mấy cô gái xinh đẹp kia chứ? Có tư cách gì mà đòi yêu này yêu nọ chứ?

Tôi còn đang thở dài thì A Mộc bạo lực kia lại cho một cú lên đầu tôi: "Đồ... Đừng có động một cái là thở dài, phấn chấn lên! Đừng có để tớ mất mặt! Cậu không kém hơn chị Lai Tử đâu!"

Hả? A Mộc có cần an ủi tôi thế không? Đúng là mở mắt lừa gạt mà... Mấy lời này gạt con nít cũng không tin nữa. Nếu trên người tôi có chỗ nào tốt hơn chị Lai Tử thì tôi đốt nhang cúng liền...

Xe của chúng tôi chạy một vòng trước sân, cuối cùng cũng dừng lại trước cửa Câu lạc bộ "Đêm mùa hạ". Xe chạy một vòng tròn lớn làm cho tôi choáng váng mặt mũi, lại còn có chút say xe nữa, đến khi xe dừng lại rồi mà hình như còn chưa kịp hồi phục đầu óc nữa. Xem ra mình chẳng có số đi xe hơi rồi.

"Chào buổi tối tốt lành." Tôi còn đang ôm đầu chóng mặt thì một anh chàng đẹp trai mặc bộ lễ phục mở cửa xe.

Người mở cửa thôi mà cũng đẹp trai quá! Đây là một nơi thật tuyệt vời!

(Lời bình: Cậu thật là mất mặt quá!)

"Vâng! Cảm ơn anh! Hi hi hi..." trời ơi, tôi cười ngớ ngẩn thế sao? Không cần nói, nhất định là thế. Nhìn ánh mắt khinh thường của A Mộc là biết liền.

Tôi khập khiễng bước xuống xe. Hả? Sao đứng lên lại cảm thấy chóng mặt thế này? Chẳng lẽ mình thật bị say xe rồi sao? Ừ, xe tốt thế này cũng say xe nữa, xem ra A Mộc nói không sai mà, tôi thật sự là người nghèo bẩm sinh rồi.

Tôi xiêu vẹo đi hai bước... Ôi chao! Không xong rồi, sơ ý một cái tôi té xuống thảm đỏ, nằm xuống đất như một cái bánh nướng vậy, "Tiểu Chí, không sao chứ?" A Mộc vội chạy đến đỡ tôi dậy.

Lúc này, trong tay tôi vang lên một âm thanh vô cùng đặc biệt, vô cùng đáng ghét: "Đúng là đồ ngốc!"

Không cần hỏi, có thể phát ra những lời nói này thì ngoài Nguyên Dạ ra còn ai nữa chứ? Tôi thật là xui xẻo, ngã nhào xuống đất đã mất mặt thế rồi, lại còn bị tên đáng ghét ấy mắng nữa.

"Oa! Anh hôm nay đẹp trai quá!"

A Mộc làm cái gì thế? Tôi còn đang nghĩ A Mộc sẽ giúp tôi mắng cái tên xấu xa ấy, nào ngờ cậu ta lại "trọng sắc khinh bạn", lúc quan trọng thì chỉ nhớ có anh đẹp trai thôi! Hu hu hu... A Mộc! cậu làm cái gì thế? Sao không đến đỡ tôi dậy? Chẳng lẽ vứt tôi ở đây không lo à?

"A Mộc! Sao cậu không kéo tớ với! Cậu... A!"

Chết thật! Khi tôi còn đang cầu khẩn A Mộc thì đột nhiên một đôi tay ấm ấp ôm tôi đứng dậy.

"Cô bé! Em đúng là ngốc thật mà!"

"Hả? Anh Nam Xuyên?" Tôi kêu lên, lòng như thấy ngọt lịm. Oa! Anh Nam Xuyên hôm nay thật đẹp trai quá! Khó mà gặp được anh ấy mặc lễ phục chính thức đấy! Đẹp trai quá!

"Nam Xuyên, chúng ta mau đi thôi."

Hả? Thật đáng ghét! Tôi nhìn chưa đủ mà, Nguyên Dạ sao có thể nhẫn tâm kêu anh Nam Xuyên đi chứ. Anh Nam Xuyên của tôi... Ủa? Nhưng mà Nguyên Dạ hôm nay cũng đẹp trai quá chứ! Anh ấy cũng mặc một bộ lễ phục thời trang thật là đẹp. Có thể nói là Nguyên Dạ và anh Nam Xuyên trời sinh ra là để mặc đồ đẹp, mặc cái gì cũng đẹp. Hai người như thế lại trở thành bạn thân như hình với bóng của nhau, thật là hết ý.

"Cậu chảy nước dãi nữa kìa!" Tôi còn đang lén nhìn anh Nam Xuyên, A Mộc đột nhiên huých vào người.

Tôi không chịu: "Hả? Tớ có chãi nước dãi đâu? Sao vừa rồi cậu không giúp tớ?"

A Mộc hung hăng cú lên đầu tôi hai cái: "Đồ ngốc! Tớ tạo cơ hội cho cậu đấy chứ! Thật là ngốc quá mà!"

Tạo cơ hội? A Mộc nói chuyện anh Nam Xuyên ôm tôi dậy đó hả? Mặt tôi lại đỏ bừng lên. Thì ra A Mộc tốt với tôi như thế! Không thẹn là đông đảng của tôi! A Mộc...

"Đi thôi! Đừng có phí thời gian đứng ngoài cửa nữa! Người ta vào hết rồi!"

"Ờ! Đi!"

Thế là tôi và A Mộc vui vẻ nắm tay nhau đi vào trong vũ hội.