- Không phải ngươi mong mẫu thân ta chết sớm sao?- Giọng hắn nòng nặc mùi axit.- Tiểu nữ nào dám!- Lâm hoàng hậu run rẩy trả lời, mắt len lén nhìn lên hắn.
Khoảng thời gian tàn một nén nhang, tể tướng bị lôi đến. Có vẻ ông ta đã chống cự khá dữ dội. Ông ta cũng nhìn thấy thái hậu, nhưng vẫn không biểu lộ cảm giác gì.
- Bệ hạ! Thần đã làm gì nên tội mà bị lôi đến đây một cách nhục nhã như vậy?- Hắn gằn giọng.
- Vì người không biết dạy con tiện nhân này!- Nói rồi nhanh như cắt, không biết làm thế nào, Văn Vũ đã đứng kế bên Lâm Đại Ngọc, nắm tóc mụ ta xách lên như cách người ta cầm gà.