Nghê Diệp Tâm vừa muốn tỏ vẻ ủy khuất, bỗng nhiên thấy Mộ Dung Trường Tình quay đầu nhìn. Động tác của Mộ Dung Trường Tình nhìn thực quỷ dị, làm lông tơ Nghê Diệp Tâm đều dựng lên.
Chỉ chớp mắt một cái, đột nhiên liền nghe "rầm" một tiếng. Một người xuất hiện ở trước mặt bọn họ, là Đinh Tạp.
Vẻ mặt Đinh Tạp sốt ruột.
"Các ngươi có gặp thiếu gia nhà ta không?"
"Không có a. Hắn bị làm sao vậy?"
"Không thấy thiếu gia."
"Sao không thấy?! Hắn không có cùng ngươi về Hứa phủ sao?"
Đinh Tạp cau mày.
"Thiếu gia cùng ta trở về. Thời điểm về thiếu gia buồn ngủ, ta đưa hắn vào phòng ngủ và đi một lúc. Nhưng khi ta trở lại trong phòng nhìn hắn đã không thấy người đâu. Gia đinh trong phủ cũng không có nhìn thấy thiếu gia, không biết hắn tự mình đi hay là......"
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, cũng bị choáng váng.
Hứa nhị thiếu gia có liên hệ chằng chịt với cái chết của quả phụ Chu thị. Nếu hứa nhị thiếu gia thật sự không phải hung thủ, như vậy...... có khả năng gặp nguy hiểm.
Ánh mắt Mộ Dung Trường Tình nhìn Đinh Tạp đánh giá một vòng, nói:
"Ngươi đi đâu?"
Đinh Tạp sửng sốt, Nghê Diệp Tâm cũng không có phản ứng.
Mộ Dung Trường Tình lại nói:
"Nếu ngươi vẫn luôn ở trong viện, thì ai có khả năng đem Hứa nhị thiếu gia mang đi trước mắt ngươi, Hứa nhị thiếu gia cũng không có khả năng tự mình đào tẩu. Ngươi tuyệt đối đã rời đi một khoảng thời gian. Vậy ngươi đi nơi nào?"
"Chỉ là đi ăn cơm chiều."
Nghê Diệp Tâm nhìn chằm chằm Đinh Tạp. Đinh Tạp tuyệt đối nói dối, hắn không có nói thật. Vừa rồi Đinh Tạp còn nôn nóng cùng nóng nảy, nhưng hỏi đến hắn đi nơi nào biểu tình bỗng nhiên trở nên đặc biệt bình tĩnh. Loại phản ứng này thoạt nhìn thật sự quá đột ngột.
Kỳ thật đây là một loại phản ứng thực bình thường. Đinh Tạp hiển nhiên không muốn bọn họ đoán ra hắn đi nơi nào, cho nên cố ý thả lỏng chính mình, cố gắng thả lỏng. Nhưng mà hắn lại xem nhẹ biểu tình vừa rồi của mình.
Nghê Diệp Tâm hiện tại thật sự không muốn đoán Đinh Tạp rốt cuộc vì cái gì muốn nói dối, chỉ đang lo lắng cho Hứa Nhị thiếu gia. Hứa nhị thiếu gia đột nhiên biến mất, rốt cuộc hắn đang ở nơi nào?
"Mau tìm người Hứa gia cùng đi tìm. Hứa phủ nhiều người như vậy mà."
Đinh Tạp cười lạnh một tiếng, nói:
"Hứa gia có ai để ý sống chết của hắn đâu. Bọn họ chỉ nói thiếu gia chạy đến thanh lâu nào đó uống rượu rồi."
Hứa nhị thiếu gia từ nhỏ đã ăn chơi trác táng không kềm chế được. Hắn chưa từng gặp qua mẫu thân. Khi bắt đầu hiểu chuyện, phụ thân mỗi ngày chỉ uống rượu, thậm chí đem Hoa cô nương hoặc là kỹ nữ về nhà thân mật.
Hứa nhị thiếu gia đã từng là một bé ngoan, nhưng không ai khen ngợi hắn, ngược lại những thúc thúc bá bá còn xa lánh hắn, khinh thường hắn.
Dần dần hắn chậm rãi thay đổi. Hắn phát hiện mình cái gì cũng không có, nhưng may còn có tiền. Hắn có thể vung tiền như rác, đi trên đường sẽ có rất nhiều người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hắn, còn những cô nương thanh lâu đều dùng ánh mắt ái mộ nhìn hắn. Hứa nhị thiếu bắt đầu lưu luyến thanh lâu, hắn cảm thấy nơi đó thậm chí tốt hơn so với ở trong phủ.
Nhưng mà người khác cũng không biết, kỳ thật Hứa nhị thiếu gia có rất nhiều đêm không ngủ. Hắn cũng không phải đi thanh lâu, mà tìm vùng hoang dã khóc lớn một mình.
Đinh Tạp mỗi ngày đi theo hắn. Khi mới bắt đầu Hứa nhị thiếu gia cảm thấy Đinh Tạp thực phiền. Sau đó không có nói nữa, chỉ cười nhạo Đinh Tạp, hắn nói có phải hắn đi thanh lâu tìm cô nương trêu đùa Đinh Tạp cũng phải đi theo hay không.
Đinh Tạp dùng hành động thực tế chứng minh, thật sự Hứa nhị thiếu gia đi thanh lâu, hắn cũng đi theo. Hứa nhị thiếu gia không có cách, mắng mặt không đổi sắc, đánh cũng bất động, quả thật là không biết làm gì.
Đinh Tạp đi theo Hứa nhị thiếu gia một thời gian mới phát hiện, Hứa nhị thiếu gia là con quỷ khóc. Dù sao hắn cũng là trẻ con chưa đến tuổi nhược quán, kỳ thật tuổi cũng không lớn.
(
Nhược quán: Chàng trai 20 tuổi. Thời xưa đàn ông 20 tuổi đều làm lễ đội mũ (quán), xem như thành niên, nhưng cơ thể còn chưa có tráng kiện, nên xưng là "Nhược") Nghê Diệp Tâm vừa nghe càng sốt ruột. Vậy hiện tại cũng chỉ có mấy người bọn họ có thể đi tìm Hứa nhị thiếu gia. Nhưng Hứa nhị thiếu gia rốt ở nơi nào, hắn tự mình đi, hay là bị người khác bắt đi, bọn họ hoàn toàn không biết.
"Hứa nhị thiếu gia trước kia thường xuyên đi nơi nào?"
"Hắn thường đi thanh lâu, ta đã đi tìm ở đó. Hôm nay hắn không đến đó. Huống hồ hôm nay là ngày giỗ mẫu thân hắn, hắn không có khả năng đi đến loại địa phương đó."
Nghê Diệp Tâm nghe xong sửng sốt.
"Hắn có thể trở lại mộ hay không?"
"Trở lại đó?"
Đinh Tạp cũng sửng sốt.
"Hắn đã cúng mộ rồi."
Nghê Diệp Tâm đột nhiên có dự cảm không tốt lắm, nhanh chóng kéo tay Mộ Dung Trường Tình.
"Chúng ta đi mau, đi xem một chút!"
Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm sốt ruột, trong lòng liền có chút không vui, bất quá cũng không có nói không đi.
Bọn họ đi lấy ngựa, sau đó ra roi thúc ngựa hướng ra ngoài thành chạy đến nghĩa địa.
Lúc này cửa thành đã đóng, nếu muốn ra khỏi thành phải tốn sức lực. Nhưng đối với ba người bọn họ mà nói, hoàn toàn không thành vấn đề.
Trên đường chạy tới nghĩa địa tối đen. Không khí này có thể nói rợn người hơn so với lần trước Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình tới đào mồ. Quả nhiên dù biết trên thế giới này không có chuyện gì cổ quái, nhưng vẫn cứ sợ tới mức lông tơ dựng ngược.
Họ phải đi bộ từ cổng nghĩa địa vào trong, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ma trơi lập lòe, thật sự là dọa người.
Nghê Diệp Tâm nhích lại sát bên cạnh Mộ Dung Trường Tình, đụng cả vào cánh tay hắn.
Mộ Dung Trường Tình hỏi:
"Làm sao vậy?"
"Không có việc gì ha ha ha."
Nghê Diệp Tâm không thể nói cho Mộ Dung đại hiệp biết mình sợ hãi, như vậy quá mất mặt.
"Tay ngươi thực lạnh."
"Là do mặc quá ít, buổi tối còn rất lạnh."
Kỳ thật là bị dọa đến tay chân lạnh lẽo mà thôi......
Nghê Diệp Tâm cũng chạm vào bàn tay Mộ Dung Trường Tình, cảm thấy thật ấm. Thuận tiện đưa tay mình vào ống tay áo của Mộ Dung Trường Tình. Hắn nhíu mày một chút, cúi đầu khinh thường nhìn Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng nói:
"Cho mượn chút hơi ấm."
Mộ Dung Trường Tình phủi tay, bất quá không ném tay Nghê Diệp Tâm ra, sau đó cứ để như vậy. Nghê Diệp Tâm tức khắc vui đến nước mắt nước mũi cũng sắp chảy ra.
"Phía trước có âm thanh." Mộ Dung Trường Tình đột nhiên giơ tay, dùng ngón trỏ đè lên môi. Động tác này làm đầu óc Nghê Diệp Tâm choáng váng, xương cốt cả người cũng mềm nhũn. Nghê Diệp Tâm ngừng thở, sau đó liền nghe được phía trước có âm thanh. "Loạt soạt...... loạt soạt....." Thanh âm không nhỏ, trong đêm tối ở nghĩa địa càng có chút quỷ dị. Đôi mắt Đinh Tạp sáng lên, lập tức triển khai khinh công chạy tới trước. Mộ Dung Trường Tình giơ tay ôm eo Nghê Diệp Tâm, bế người lên, sau đó cũng dùng khinh công đuổi theo. Nghê Diệp Tâm cảm giác như là chơi tàu lượn siêu tốc. Cũng chưa chuẩn bị gì, dạ dày bị một trận quay cuồng, thiếu chút nữa liền nôn ói. Không được hưởng thụ cảm giác Mộ Dung đại hiệp ôm vào trong ngực, quả thực xỏ lá mà! Nhưng mà Nghê Diệp Tâm chưa kịp kêu xỏ lá, liền thấy được một bóng người. Người đó đứng ở chỗ mộ mẫu thân Hứa nhị thiếu gia, cầm cái xẻng đào đất. Mắt Nghê Diệp Tâm trừng lớn, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Hứa nhị thiếu gia!" Hứa nhị thiếu gia đầu có rất nhiều mồ hôi, mặt mày lem luốc. Hắn đang đào mồ. Nhưng mà hắn cũng không có kinh nghiệm đào mồ, thật không khác Nghê Diệp Tâm lúc đó. Đất bị đào lung tung lại không có đào bao sâu, phỏng chừng trời sáng cũng không đào đến quan tài. "Hắn...... Đang làm cái gì?" Nghê Diệp Tâm hỏi, nhưng trong đầu bỗng nhiên hiện lên rất nhiều thứ. Hiển nhiên những thứ này cũng không thể nói với người khác, mà là tự hỏi tự đáp. Đinh Tạp lập tức chạy qua. "Thiếu gia!" Mộ Dung Trường Tình buông Nghê Diệp Tâm xuống, sau đó cùng nhau đi qua. Hứa nhị thiếu gia nghe được giọng Đinh Tạp hơi hoảng sợ, sắc mặt lại tương đối kiên định, không nói gì tiếp tục cúi đầu đào đất. Đinh Tạp duỗi tay cầm tay hắn, ngăn cản động tác. "Thiếu gia đang làm cái gì? Sao đột nhiên chạy đến nơi đây, thật sự là làm người ta lo lắng." "Ngươi lo lắng cho ta?" Hứa nhị thiếu gia khinh thường cười một tiếng. "Ta thấy ngươi cùng những người khác giống nhau, gấp không chờ nổi, muốn ta chết mà." "Thiếu gia đang nói cái gì vậy?" "Ta nói cái gì, ngươi chẳng lẽ trong lòng không biết sao? Ngươi cho ta là ngốc có phải hay không? Các ngươi đều cho ta là ngốc! Từ nhỏ đến lớn, Tam thúc Tứ thúc Ngũ thúc Lục thúc Thất thúc, mấy thúc thúc tốt kia, ai không phái nha hoàn gia đinh đến canh giữ ta? Ngươi cho rằng ta không biết sao? Hừ hừ, cũng may đại bá chết quá sớm, chưa kịp làm như vậy. Đinh Tạp ngươi nói cho ta nghe ngươi là người của ai?" Đinh Tạp sửng sốt. "Thiếu gia......" Hứa nhị thiếu gia tựa như là khó thở, nắm chắc cái xẻng trong tay, la lớn: "Đinh Tạp, không phải ta cứu mạng ngươi sao? Ngươi nói cho ta biết đi, ngươi rốt cuộc là người của ai! Nói cho ta biết đi! Vì cái gì lừa gạt ta như vậy!" "Thiếu gia, ta không là người của ai cả. Ngươi đã cứu ta, mạng của ta là của ngươi." "Ngươi còn gạt ta! Thật là quá buồn cười! Vậy ngươi nói đi, có phải thời điểm ta không chú ý ngươi chạy đi tìm Tam thúc? Đã năm lần! Tính luôn hôm nay cũng đã là lần thứ sáu, có phải hay không?!" Đinh Tạp ngẩn ra. Không nghĩ tới Hứa nhị thiếu gia đã biết. Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn không nói chuyện. Bọn họ không biết là tình huống như thế nào, liền đứng ở bên cạnh yên lặng theo dõi. "Thiếu gia, ta tuyệt đối không có......" "Ngươi câm miệng! Ngươi cút, ta không muốn nhìn thấy ngươi. Ngươi tốt nhất cút đến nơi thật xa." Sắc trời quá tối, bọn họ cũng thấy không rõ lắm, nhưng mà bọn họ có thể nghe được tiếng nức nở. Hứa nhị thiếu gia nhất định lại khóc, nhưng không muốn để cho người khác phát hiện. Nghê Diệp Tâm nhịn không được, chạy tới nói: "Hứa nhị thiếu gia đừng đào nữa." "Không được, ta muốn đào để nhìn xem. Ngươi có thể giúp ta đào không? Ta đào lâu như vậy, nhưng mà......" Hứa nhị thiếu hình như là lầm bầm lầu bầu, nói: "Ta vẫn luôn cho rằng mẫu thân là khó sinh mà chết. Mỗi năm ta đều đến nơi đây bái tế, nhưng mà...... Nhưng mà......" Nghê Diệp Tâm có chút hối hận. Có thể Hứa nhị thiếu gia nghe xong chuyện ban ngày họ nói, nên bắt đầu hoài nghi. Hứa nhị thiếu gia cùng Đinh Tạp về phủ. Hắn đúng là ngủ rồi, nhưng hắn gặp ác mộng nên tỉnh dậy. Hắn không thấy Đinh Tạp, cũng không phải lần đầu tiên phát hiện Đinh Tạp không ở bên cạnh. Hứa nhị thiếu gia tránh gia đinh, chạy tới nghĩa địa ngoài thành. Hắn nhất định phải đào mộ nhìn một cái, xem trong quan tài rốt cuộc có mẫu thân hắn hay không? Hay là...... Thật sự cái gì cũng không có. Nghê Diệp Tâm nghe Hứa nhị thiếu gia nói, trong lòng thấy căng thẳng. Đinh Tạp đã nói phần mộ này là trống không. Vậy mẫu thân của Hứa nhị thiếu gia ở nơi nào? Đã bị bỏ nơi hoang dã, hay là bị tùy tiện chôn ở nơi nào đó. Đã nhiều năm như vậy, thật sự làm người ta cảm thấy thê lương vạn phần. Nghê Diệp Tâm cảm thấy Đinh Tạp không để Hứa nhị thiếu gia biết, có lẽ không muốn hắn bi thương. Nhưng loại vết thương này càng tích góp càng đau đớn. Nếu có một ngày Hứa nhị thiếu gia phát hiện chỉ sợ so với hiện tại còn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Nghê Diệp Tâm nói: "Ta giúp ngươi đào." Mộ Dung Trường Tình ở phía sau nhìn rồi thở dài. Lần trước đào mồ vẫn là chính hắn đào. Nghê Diệp Tâm hiện tại lại muốn giúp Hứa nhị thiếu gia đào thì chính là tới quấy rối. Mộ Dung Trường Tình đi lên duỗi tay cầm cái xẻng. Mắt Nghê Diệp Tâm sáng lên, nói: "Mộ Dung đại hiệp muốn giúp chúng ta sao?" Mộ Dung Trường Tình nhìn một cái, sau đó giơ tay lên ném cái xẻng về hướng Đinh Tạp. "Mộ Dung đại hiệp làm gì?!" Nghê Diệp Tâm liền nóng nảy, muốn đi đem cái xẻng về, nhưng Mộ Dung Trường Tình duỗi tay ngăn lại. Sau đó ánh mắt hắn nhìn lướt qua Đinh Tạp, nói: "Đào." Đinh Tạp rốt cuộc đã hiểu, yên lặng đi qua, sau đó bắt đầu dùng cái xẻng đào đất. Lần này bốn phía lại an tĩnh, không có ai nói gì. "Sàn sạt, sàn sạt... " Chỉ có âm thanh đào đất. Hứa nhị thiếu gia vẫn khóc, vốn dĩ rất ẩn nhẫn, bất quá lúc này có chút lớn hơn. Nghê Diệp Tâm chạy nhanh lại kéo hắn đến một bên, nói: "Hứa nhị thiếu gia đừng khóc, chúng ta sẽ đem sự tình làm rõ ràng, cũng coi như là......" Hứa nhị thiếu gia gật gật đầu, nhưng nghe được Nghê Diệp Tâm an ủi hắn lại khóc càng to càng vang dội. Vừa rồi vẫn là ẩn nhẫn khóc, hiện tại đã là òa khóc lớn. "......" Quả nhiên khóc đến người ta không thể an ủi. Mộ Dung Trường Tình nghe Hứa nhị thiếu gia khóc mà đầu cũng đau, hắn siết chặt nắm tay. Nghê Diệp Tâm nhìn lên thấy sắc mặt Mộ Dung Trường Tình liền biết hắn suy nghĩ cái gì, liền nháy mắt ra dấu. Mộ Dung Trường Tình trợn mắt, xoay người đi xa một chút. Hứa nhị thiếu gia vẫn khóc, khóc một hồi lâu, Mộ Dung Trường Tình nhẫn nại sắp đến cực điểm, kết quả của chịu đựng là sắc mặt càng khó coi. Hứa nhị thiếu gia khóc một hồi quay sang ôm Nghê Diệp Tâm. Hắn thấp hơn Nghê Diệp Tâm một cái đầu, thân thể có chút gầy, bộ dáng ủy khuất đem mặt chôn ở bả vai Nghê Diệp Tâm, đôi tay ôm eo Nghê Diệp Tâm, nức nở.... Nghê Diệp Tâm cũng không có biện pháp, cũng không biết an ủi như thế nào, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này rất đáng thương, duỗi tay vỗ vỗ trên lưng. "Đừng khóc, đừng khóc, ngoan nha, đừng khóc. Khóc một hồi đau sốc hông, hay ngất đi, vậy thì quá mất mặt, có phải hay không?" Nghê Diệp Tâm thật sự có thể đi làm thầy giáo dạy trẻ. Khi thầy Nghê đang an ủi trò Hứa thì cảm giác sau gáy có một trận gió lạnh. Hoảng sợ quay đầu, Nghê Diệp Tâm còn tưởng rằng đột nhiên phía sau lưng nhảy ra một nữ quỷ. Nhưng cũng không phải nữ quỷ, mà là Mộ Dung đại hiệp. Toàn thân Mộ Dung đại hiệp phát ra khí thế nguy hiểm so với quỷ còn đáng sợ hơn. Nghê Diệp Tâm quay đầu lại nhìn hắn một cái, Mộ Dung Trường Tình cũng ở cúi đầu nhìn. Sắc mặt hắn không tốt, ánh mắt nhìn cái đầu vùi ở trên vai Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm hiểu lầm, cho rằng Mộ Dung Trường Tình không muốn nghe tiếng khóc của Hứa nhị thiếu gia, nên thấp giọng nói: "Đại hiệp, đại hiệp bao dung, hắn sẽ không khóc nữa." Mặt Mộ Dung Trường Tình thực thối, nắm tay càng siết chặt, áp chế tức giận ngập trời trong lồng ngực. Hắn hận không thể tới đem Hứa nhị thiếu gia ném văng ra. Hứa nhị thiếu gia tựa như cũng cảm thấy có nguy hiểm, lúc này mới ngẩng đầu lên. Hắn nhìn thấy sắc mặt Mộ Dung Trường Tình liền hoảng sợ, sợ tới mức quên khóc. Mặt Mộ Dung Trường Tình thật thối hoắc, Hứa nhị thiếu gia đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền biết chuyện là như thế nào. Hứa nhị thiếu gia nhỏ tuổi nhưng mấy chuyện tình cảm giỏi hơn Nghê Diệp Tâm nhiều. Biểu tình Mộ Dung Trường Tình thế kia hiển nhiên là đang ghen. Hứa nhị thiếu gia đã biết lại không buông Nghê Diệp Tâm ra, ngược lại ôm chặt hơn nữa. Hắn đã sớm không vừa mắt tên mặt than này. Quả nhiên mặt than đều không phải thứ tốt! Hứa nhị thiếu gia ôm eo Nghê Diệp Tâm, còn đem tay dời xuống một chút, đặt trên mông Nghê Diệp Tâm. Sau đó hắn đem mặt chôn ở trên vai Nghê Diệp Tâm cọ cọ hai cái, ánh mắt lướt qua vai Nghê Diệp Tâm, khiêu khích nhìn Mộ Dung Trường Tình. Đây quả thực chính là cảnh giới cao nhất của chọc tức!