Trì Long thở dài, tránh ra một ít. Triệu Doãn thấy thế lập tức xuống giường, hắn thật sự không muốn ở trong phòng này một giây một lát nào nữa.
Nhưng kết quả không ngờ đến là Trì Long chỉ giả vờ làm động tác tránh ra mà thôi, lập tức lại di chuyển trở về. Triệu Doãn không chú ý, liền đâm đầu vào trong lòng ngực Trì Long, quả thực giống như là nhào vào trong ngực hắn.
Trì Long thuận thế ôm lấy Triệu Doãn vào trong ngực.
"Ngươi làm cái gì?"
Triệu Doãn tức giận, lập tức dùng khủy tay đánh hắn. Nhưng lúc này Triệu Doãn có chút vô lực, hơn nữa võ công không bằng Trì Long. Trì Long nhẹ nhàng hóa giải.
Trì Long cười nhẹ một tiếng, nói:
"Chưa nói xong, ta còn chưa nói chuyện của hai chúng ta."
Triệu Doãn tức giận đến cả người run lên. Giọng Trì Long trầm thấp mang theo một chút khàn khàn, không còn cảm giác hàm hậu thành thật. Quả thực khác một trời một vực với trước kia.
Trì Long không cho Triệu Doãn giãy giụa, lập tức liền đem hắn đè xuống giường.
"Triệu Doãn, ngươi thích ta không? Nói cho ta biết."
Triệu Doãn vừa nghe càng xấu hổ, rồi giận dữ hung tợn nói:
"Trì đại nhân nói đùa cái gì vậy, buông ta ra."
Trì Long nghe xong không có thất vọng cũng không buồn bực, ngược lại cười nói:
"Nhưng tối hôm qua, khi hai tiểu huynh đệ của chúng ta cọ xát vào nhau nhìn rất sung sướng, không phải sao?"
Triệu Doãn thẹn đến sắc mặt đỏ bừng.
"Ta.... trúng..... xuân dược, trường hợp như vậy là ai cũng......"
"Suỵt..."
Trì Long bỗng nhiên đè ép xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Triệu Doãn một chút, nói:
"Ngoan một chút, đừng nói gì chọc ta tức giận. Ngươi biết không, ngày hôm qua ngươi mê man còn kêu tên của ta, thiếu chút nữa ta không nhịn được mà ăn ngươi. Nhưng ta không muốn làm ngươi chán ghét nên chỉ...."
"Ngươi...."
Triệu Doãn trừng lớn mắt, ngực nhanh chóng phập phồng.
Trì Long cúi đầu, nhẹ nhàng hôn trán cùng mũi Triệu Doãn.
"Thả lỏng đi. Ngoan, cái gì cũng đừng nghĩ. Chúng ta hãy giống như trước được không?"
Trì Long giống như an ủi, chậm rãi hôn từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng dừng ở trên môi Triệu Doãn. Hắn không thấy Triệu Doãn giãy giụa, hô hấp trở nên thô nặng một ít. Hắn dùng lực ngăn chận môi Triệu Doãn, vươn đầu lưỡi vào khoang miệng Triệu Doãn, ôn nhu liếm lộng.
Triệu Doãn run rẩy, đột nhiên vươn tay tới ôm lấy cổ Trì Long, giống như say mê hùa theo. Nhưng mà ngay sau đó, Trì Long liền cảm giác lưỡi đau xót, đau thiếu chút nữa làm hắn cho rằng lưỡi đã bị cắn rớt.
Triệu Doãn thừa dịp hắn phân tâm, nâng một chân hướng phía dưới bụng đá tới, cũng không phải là đùa giỡn.
Trì Long nhanh chóng nghiêng người né tránh. Triệu Doãn nhân cơ hội nhảy xuống giường, sau đó không dám dừng lại liền chạy ra bên ngoài.
Trì Long không có ngăn lại. Thực mau hắn nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện, đó là giọng Nghê Diệp Tâm.
Trì Long cười một tiếng, nâng tay lên dùng ngón cái lau miệng mình. Nếu không phải Triệu Doãn lưu tình, chỉ sợ lưỡi hắn thật sự đã đứt.
Bên ngoài, Triệu Doãn vừa lao ra liền ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn đối mặt cùng Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm cũng ngây ngẩn cả người. Nghê Diệp Tâm đang ôm cái áo trắng như tuyết, vui vẻ hớn hở chuẩn bị đi gặp Mộ Dung đại hiệp, nào nghĩ mới mở cửa liền thấy được người quen.
Chỉ là người quen này có chút chật vật, tóc tán loạn, mặt đỏ bừng, y phục không chỉnh tề, khóe miệng còn dính máu......
"Triệu Doãn......? Phát sinh chuyện gì sao?"
Triệu Doãn cũng choáng váng. Hắn biết bọn họ ngày hôm qua không có về nha môn. Nhưng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Trì Long dẫn hắn đến khách điếm mà Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đang trọ.
Quá xấu hổ......
Triệu Doãn sắc mặt trắng bệch.
Lúc này cửa phòng lại mở, Trì Long đi ra, vẻ mặt hàm hậu tươi cười nói:
"Triệu Doãn ngủ đến hồ đồ, còn chưa có rửa mặt liền chạy ra. Nghê đại nhân, chúng ta rửa mặt trong chốc lát rồi đi tìm ngài."
Đầu lưỡi Trì Long còn đau, nói chuyện rất kỳ quái, có điểm giống người bị đớ lưỡi. Nghê Diệp Tâm thấy Trì Long đi ra, trợn mắt há hốc mồm gật gật đầu.
Hai người y phục đều không chỉnh tề, miệng đều dính máu. Nghê Diệp Tâm không hỏi nhiều, nhưng đã tưởng tượng rất nhiều.
Triệu Doãn cứng đờ, bị Trì Long mang vào trong phòng.
Trì Long đóng cửa xong, nhẹ nói:
"Ngươi đổi quần áo rồi đi ra ngoài. Ta đã chuẩn bị cho ngươi rồi."
Triệu Doãn dùng ánh mắt không thân thiện nhìn chằm chằm Trì Long.
"Ngươi là cố ý? Vì sao mang ta tới nơi này? Lỡ bọn họ......"
Trì Long cười cười, bởi vì lưỡi quá đau, nên nói hơi khó khăn.
"Ngươi... yên tâm. Bọn họ... không có... phát hiện.... phòng cũng... thật sự xa."
Triệu Doãn không có nói nữa, nhìn quần áo mới ở mép giường, lập tức đi qua, chuẩn bị thay quần áo.
Trì Long đứng ở tại chỗ không có động, mỉm cười nhìn.
Triệu Doãn cảm giác được ánh mắt của hắn, nhưng biết rõ không thể đuổi hắn ra ngoài. Dù có nói người kia cũng tuyệt đối sẽ không làm theo. Triệu Doãn đành phải căng da đầu cởi quần áo, nhanh chóng đem quần áo mới thay.
Trì Long cũng không có làm cái gì, chỉ là vẫn luôn nhìn. Chờ Triệu Doãn đổi xong quần áo, lúc này hắn mới bắt đầu thong thả ung dung cởi quần áo của mình, bắt đầu thay.
Triệu Doãn xoay người lại, liền nhìn thấy Trì Long đã cởi hết áo. Dáng người hắn rất cao lớn, cởi áo ra càng có vẻ rắn chắc, ngực cùng phía sau lưng có không ít vết sẹo, nhìn thực dữ tợn. Triệu Doãn sửng sốt. Trì Long lập tức ngẩng đầu lên, cũng nhìn lại. Ánh mắt hai người giao nhau. Triệu Doãn lập tức quay mặt qua chỗ khác.
"Làm... sao vậy?"
Triệu Doãn lui một bước, nói:
"Không có gì."
"... Giận sao?"
Triệu Doãn không nói chuyện.
"Lưỡi... đau...."
"Trì đại nhân, đừng ở trước mặt ta giả đáng thương."
Trì Long nhíu nhíu mày.
"Thật...sự... rất... đau..."
"Ta chỉ là một hộ vệ phủ Khai Phong. Trì đại nhân muốn ta đồng tình cũng không có ích lợi gì, không phải sao? Huống hồ chúng ta căn bản không phải cùng một chí hướng."
Trì Long cười.
"Ta biết... ngươi là người phủ Khai Phong. Chúng ta không chung một chí hướng... Nhưng ta muốn ngươi... trở thành người của ta."
Cùng lúc đó, Nghê Diệp Tâm ở bên ngoài nhìn hai người kia vào phòng. Sửng sốt vài giây, sau đó Nghê Diệp Tâm lập tức ôm áo chạy đến cửa phòng Mộ Dung Trường Tình, dùng lực gõ cửa. Nghê Diệp Tâm vừa gõ cửa vừa hô to.
"Mộ Dung đại hiệp, Mộ Dung đại hiệp, mau mở cửa." Mộ Dung Trường Tình đã thức, cũng đã thay y phục chỉnh tề. Nhưng sáng sớm đã nghe giọng Nghê Diệp Tâm vẫn cảm thấy đau đầu. Mộ Dung Trường Tình mở cửa. Nghê Diệp Tâm lập tức liền chạy vào, sau đó trở tay đóng cửa, thần bí nói: "Mộ Dung đại hiệp đoán không được đâu. Ta vừa rồi nhìn thấy Trì Long cùng Triệu Doãn y phục không chỉnh tề từ một phòng đi ra, bên miệng đều có tơ máu." "Máu?" "Không phải loại máu bình thường. Là cái loại xuất hiện khi hôn đến quá kịch liệt, không cẩn thận làm rách da đó." Mộ Dung Trường Tình nhướng mày nói: "Nghe như ngươi rất có kinh nghiệm vậy?" "......" Gần đây Mộ Dung đại hiệp đặc biệt thích chế nhạo mình. Còn hay đâm thọc mấy đao. Nụ hôn đầu của Nghê Diệp Tâm vẫn được lưu trữ. Làm gì có kinh nghiệm rách môi hoặc là cắn lưỡi khi hôn. Nhưng tự mình cắn lưỡi chính mình thì có kinh nghiệm. "Ngày thường không thấy hai người kia có động tĩnh gì. Kết quả tiến triển nhanh như vậy." Mộ Dung Trường Tình đối với chuyện này hoàn toàn không có hứng thú, tự đi rót trà uống. Nghê Diệp Tâm lập tức đem áo đưa qua, giống như dâng vật quý cho Mộ Dung Trường Tình. "Đại hiệp, cám ơn đại hiệp ngày hôm qua đem áo cho ta mượn. Ta đã giặt sạch sẽ, thơm ngào ngạt, xin trả cho đại hiệp." Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua, gật gật đầu, nhưng không tiếp nhận. Nghê Diệp Tâm liền phủ chiếc áo ở trên người mình, xoay vài vòng, lượn trái ba vòng, lượn phải ba vòng. Mộ Dung Trường Tình bị Nghê Diệp Tâm lượn tới lượn lui mà chóng mặt. "Làm gì đó?" "Ta cảm thấy Mộ Dung đại hiệp mặc áo này thật đẹp." Nghê Diệp Tâm chỉ vào chiếc áo trên người mình. "Đại hiệp nhìn thử đi, cái đại hiệp đang mặc tuy rằng cũng là màu trắng nhưng văn màu xám nhìn không sang quý nổi bật bằng cái này." Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày. Nghê Diệp Tâm bám riết không tha, kể lể về cái áo đã được giặt cẩn thận như thế nào, thơm tho bao nhiêu, khi phơi đã kéo thẳng đến không có một nếp gắp. Mộ Dung Trường Tình quả thực chịu không nổi, cuối cùng chỉ có thể lấy lại cái áo kia thay. Nghê Diệp Tâm tức khắc cao hứng phấn chấn. Sau đó tránh ở một bên dùng tay áo che miệng bắt đầu cười hắc hắc. Mộ Dung Trường Tình thay áo xong, quay đầu lại liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm cười đến mặt cũng đỏ bừng. "Cười cái gì?" Nghê Diệp Tâm lắc đầu. Đánh chết Nghê Diệp Tâm cũng không nói cho Mộ Dung đại hiệp biết lý do, ngày hôm qua mình cầm áo mà Mộ Dung đại hiệp đang mặc lau súng lục. Mộ Dung Trường Tình cũng không biết Nghê Diệp Tâm cười cái gì, còn nâng tay áo ngửi ngửi, cũng không có phát hiện mùi lạ. Hình như giặt rất sạch sẽ. Mộ Dung Trường Tình làm như vậy, Nghê Diệp Tâm tức khắc liền không cười, chỉ cảm thấy mặt rất nóng. Mộ Dung đại hiệp làm động tác này thật sự là quá đẹp. Nghê Diệp Tâm tức khắc miên man bất định, nhìn đến thiếu chút nữa liền kéo cờ. "Rốt cuộc làm sao vậy?" "Không có gì. Khụ, khụ. Đúng rồi đại hiệp, mấy lá thư ngày hôm qua đâu? Trên đó viết cái gì? Ta còn chưa có xem qua." Mộ Dung Trường Tình sau đó đem mấy lá thư kia ra để trên bàn. Nghê Diệp Tâm lập tức ngồi xuống, lấy một phong thư mở ra đọc. "Năm nay lấy đầu Vạn thị, không được có sai lầm? Vạn thị là ai?" "Không quen biết." "Không quen biết?" Nghê Diệp Tâm nghe xong có chút kinh ngạc nhìn hắn, sau đó cúi đầu nhìn lá thư kia. Chữ viết không tồi, cuối thư vẽ một cái Xà Văn Đồ Đằng. Xà có sừng cùng móng vuốt. Phong thư hẳn là đã lâu năm, không phải gần đây viết. Quả phụ Chu thị đem thư này cất giấu hẳn là đã được một thời gian. Nghê Diệp Tâm hồ nghi nhìn Mộ Dung Trường Tình. "Thật sự không quen biết?" "Nói không quen biết, tất nhiên là không quen biết.... Nhưng chữ viết này ta biết." "Ai?" "Là sư phụ ta viết."