Nghê Diệp Tâm tức khắc lạnh xương sống, lông tơ toàn thân đều dựng lên, trong lòng “lộp bộp”, cảm thấy mình không sống được bao lâu.
Mộ Dung Trường Tình cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt chăm chú nhìn vào tay áo trắng như tuyết đã có một vết bẩn to. Hắn vẫn luôn không thích ăn thịt kho tàu, nhìn đầy mỡ, đặc biệt dễ bị dính vào người. Nhưng mà Nghê Diệp Tâm lại thích nhất món này.
Lúc này thịt kho tàu đáng ghét kia đã để lại một cái ấn ký ở trên tay áo của Mộ Dung đại hiệp. Cái ấn ký màu nâu ấy hình như đang chậm rãi khuếch trương lan tràn, càng lúc càng lớn…… càng lúc càng lớn……
Nghê Diệp Tâm nuốt một ngụm nước miếng, lập tức nhảy dựng lên, trốn đến rất xa nói:
“Đại hiệp thực xin lỗi, ta không phải cố ý... tay ta quá vụng về!”
“Rắc....”
Một tiếng giòn rụm vang lên, đũa trong tay Mộ Dung Trường Tình bị bóp gãy. Nghê Diệp Tâm lo lắng bị bóp chết đứng thật xa. Mộ Dung Trường Tình nhanh chóng lấy khăn gấm ra, lau lau vết bẩn tay áo.
Bất quá thực đáng tiếc, ấn ký bóng nhẫy không phải là nước mà có thể lau khô. Một mảnh bóng nhẫy còn ướt, Mộ Dung Trường Tình cảm thấy mình trước nay chưa từng lôi thôi chật vật như thế này.
“Ngươi... lại đây..... cho ta!” Mộ Dung Trường Tình hung tợn nghiến răng nói ra mấy chữ. Nghê Diệp Tâm co rụt cổ, đánh chết cũng không đi qua. “Đại hiệp.... tha mạng. Ta đến cửa hàng bên cạnh mua lại một bộ quần áo mới được không? Trắng, tuyệt đối là trắng! So với áo này càng trắng hơn!” Mọi người đều nói lão hổ mông sờ không được, quần áo Mộ Dung đại hiệp kỳ thật cũng như vậy. Tuyệt đối không thể làm dơ dù chỉ một điểm nhỏ. Nghê Diệp Tâm lập tức chạy đến cửa hàng bên cạnh mua quần áo. Bất quá ở địa phương nhỏ căn bản chất lượng vải không có gì tốt, chỉ có thể tạm chấp nhận mua một bộ màu trắng liền chạy nhanh về. Vừa chạy về tới liền phát hiện Mộ Dung đại hiệp đâu không thấy…… Nghê Diệp Tâm nghĩ nghĩ, liền chạy nhanh về Phùng gia. Mộ Dung đại hiệp thích sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không ăn mặc quần áo bị dính bẩn đi ra ngoài, phỏng chừng là về Phùng gia thay quần áo. Nghê Diệp Tâm chạy nhanh về Phùng gia, vào cửa đúng lúc gặp Phùng tam thúc. Cũng không biết vị Phùng tam thúc đang làm cái gì, thần thần bí bí, nhìn thấy Nghê Diệp Tâm lại hoảng sợ quay đầu chạy. Nghê Diệp Tâm nhìn bóng dáng hắn nhướng mày. Bất quá lúc này vẫn là Mộ Dung đại hiệp quan trọng hơn, nhanh chóng hướng phòng khách chạy tới. Nghê Diệp Tâm tới cửa phòng liền nhìn thấy Bắp Rang cùng Bắp hai đứa xếp hàng ở trước cửa phòng đóng chặt của Mộ Dung Trường Tình. Nghê Diệp Tâm nghiêng đầu lắng nghe, trong phòng như là có tiếng động. Nhẹ nhàng thở ra, đi tới bế Bắp Rang lên, Nghê Diệp Tâm ngồi xuống ở bậc tam cấp trước cửa phòng Mộ Dung Trường Tình. “Gâu...” “Xuỵt” Nghê Diệp Tâm dùng ngón tay trỏ để ở trên môi, nhỏ giọng nói: “Bắp Rang ngoan, đừng kêu, chọc giận Mộ Dung đại hiệp ngươi sẽ bị làm thành món thịt hầm.” Bắp Rang nghiêng đầu, vẻ mặt mê mang, hai mắt tròn tròn nho nhỏ nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm. Bắp cũng bò tới bên chân Nghê Diệp Tâm, lăn qua lăn lại, không biết đang làm cái gì. Nghê Diệp Tâm một tay ôm Bắp Rang, một tay chống cằm, nhỏ giọng nói: “Đại hiệp khẳng định ở trong phòng thay quần áo. Không biết khi đại hiệp cởi đồ bộ dáng sẽ thế nào, ta trước nay chưa thấy qua đâu.” Nghê Diệp Tâm nhịn không được tưởng tượng một phen. Eo Mộ Dung Trường Tình đã sờ qua, tuy rằng cách quần áo, nhưng cảm xúc rất săn chắc, nói không chừng có sáu múi tám múi cơ bụng. Nghê Diệp Tâm cười ha hả, rồi sờ sờ bụng mình. Cũng có cơ bụng, bất quá hình như không có nhiều như của Mộ Dung đại hiệp. Bắp Rang không biết chủ nhân đang làm cái gì, vươn móng vuốt nhỏ tới, cũng vỗ vỗ ở trên bụng Nghê Diệp Tâm, lại kêu. “Gâu” Nghê Diệp Tâm bị móng vuốt nhỏ của Bắp Rang cào phát ngứa. “Bắp Rang sờ rồi ngươi thấy chủ nhân của ngươi có phải đặc biệt cường tráng hay không?” “Hừ” Nghê Diệp Tâm nghe được một tiếng hừ lạnh, tức khắc lông tơ dựng ngược, ôm Bắp Rang nhảy lên, thiếu chút nữa giẫm lên người Bắp. Mộ Dung Trường Tình đã thay đổi một quần áo trắng tinh, mở cửa đi ra. Toàn bộ quá trình đều không gây một tiếng động. Nghê Diệp Tâm tức khắc bày ra vẻ mặt lấy lòng, cười nói: “Đại hiệp, ta thật sự sai rồi. Chúng ta mau đi tra án, xem sắc trời không mấy chốc đến lúc ăn cơm chiều.” Nhắc tới ăn cơm, sắc mặt Mộ Dung Trường Tình lại đen. Nghê Diệp Tâm tự mắng chửi vài câu, rồi nói: “Đại hiệp, Xà Văn Đồ Đằng quan trọng, chúng ta đi tra án. Đại hiệp, mời đi bên này.” Mộ Dung Trường Tình không nói chuyện, chậm rãi đi ra ngoài. Nghê Diệp Tâm cảm giác nhiệt độ giảm xuống thấp khi Mộ Dung đại hiệp đi ngang qua mình. Nghê Diệp Tâm buông Rắp Rang ra, sau đó liền đuổi theo Mộ Dung Trường Tình. Bắp Rang “lưng tròng” sủa hai tiếng, sau đó bổ nhào vào quần Nghê Diệp Tâm, cắn chặt không bỏ ra, như muốn đi theo Nghê Diệp Tâm. “Bắp Rang, ngươi muốn cùng đi sao? Nhỏ như vậy đã muốn làm một con chó hình cảnh xuất sắc à.” “Gâu gâu!” Nghê Diệp Tâm cười cười hôn lỗ tai nhỏ của Bắp Rang nói: “Vậy mang ngươi đi. Á…… Bắp, ngươi đi xuống cho ta, cách xa ta một chút……” Đang mới chuyện với Bắp Rang, Bắp “vèo” cuốn lấy chân trái Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm liền cảm thấy một trận nổi da gà, sợ tới mức mặt đều xanh. Nghê Diệp Tâm tuy rằng gần đây không còn sợ Bắp, nhưng vẫn chưa thể tiếp thu việc Bắp bò lên trên người mình. Cảm giác chạm vào làn da trơn lạnh của rắn khiến Nghê Diệp Tâm phát rung. Nghê Diệp Tâm muốn cầu cứu Mộ Dung Trường Tình. Nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt đầy biến hóa của Mộ Dung Trường Tình. Bắp giống như có chủ nhân chống lưng, càng không kiêng nể gì, lập tức từ chân Nghê Diệp Tâm bò hướng lên trên, chui cả vào bên trong quần áo. Nghê Diệp Tâm giật mình, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, lập tức chạy đến bên Mộ Dung Trường Tình kêu to: “Mộ Dung đại hiệp cứu mạng, Bắp sờ mó ta.” “……” Mộ Dung Trường Tình đưa tay túm cái đuôi, Bắp lập tức liền bò ra, đến ở trên tay Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình lãnh đạm nói: “Đi, còn trì hoãn thời gian ta cho Bắp cắn ngươi.” Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, vui mừng đi theo đuôi Mộ Dung Trường Tình. Bọn họ ra cổng Phùng gia lại thấy được Phùng tam thúc, vẫn là lén lút, không biết đang làm cái gì. Bộ dáng hắn nhìn như đang tìm đồ vật, cũng không biết hắn đang tìm cái gì. Phùng tam thúc như là sợ Nghê Diệp Tâm, nhìn thấy bọn họ từ rất xa liền quay đầu chạy. Mộ Dung Trường Tình cau mày, nói: “Người này tuyệt đối có vấn đề.” Nghê Diệp Tâm cũng đứng yên quay đầu lại nhìn thoáng qua. Thời điểm hai người nói chuyện, bỗng nhiên một người đầu tóc hoa râm đi tới, bọn họ trước kia cũng chưa nhìn thấy người này. Người này hình như nghe bọn họ nói chuyện mới vội vàng tiến tới, thái độ cung kính nói: “Nhìn hai vị cử chỉ bất phàm, chính là đại nhân phủ Khai Phong tới phải không? Mong hai vị đừng trách, Tam lão gia có chút thần chí không ổn, gần đây bệnh tình có chuyển biến tốt một chút. Bất quá ngẫu nhiên sẽ điên điên khùng khùng như vậy.” Nghê Diệp Tâm có chút kinh ngạc. “Xin hỏi ngài là....?” “Ta là quản gia. Mấy ngày trước đây đi ra ngoài đặt mua vài thứ, mới trở về.” Nghê Diệp Tâm gật gật đầu. Lão quản gia thoạt nhìn rất bận, nói hai câu liền vội vã rời đi. Hai người Nghê Diệp Tâm đi đến nha môn, Trì Long cùng Triệu Doãn vẫn còn đang xem xác khô, Phùng Thiên cũng ở một bên. Phùng Thiên chỉ là đứng ở một bên ngẩn người, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ là cúi đầu nhìn khoảng không trước chân. Trì Long nhìn thấy Nghê Diệp Tâm tựa như nhìn thấy cứu tinh. “Nghê đại nhân đã tới. Ngài xem, đây là xác khô tế phẩm.” Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng, làm bộ làm tịch nhìn nhìn, kỳ thật đêm qua đều đã xem qua. Ngỗ tác ở bên cạnh nghiệm thi. Bất quá nói thật ra Ngỗ tác đã sớm xem qua xác khô, nhưng cái gì cũng nhìn không ra. Nghê Diệp Tâm nhìn hai mắt xác khô, liền quay đầu nhìn Phùng Thiên. “Phùng công tử, trừ ngọc bội trên người, còn có gì có thể nhận diện ra không?” Phùng Thiên lắc lắc đầu, nói: “Không thể.” Trì Long nhịn không được hỏi. “Nghê đại nhân, xác khô cái gì cũng nhìn không ra, nhìn thật dọa người. Ngài nói hung thủ giết người rốt cuộc là ý gì? Làm thi thể thành một khối xác khô, có phải mất không ít công phu hay sao?” “Ít nhất phải bốn năm mươi ngày, có thể lâu hơn một chút, cũng khó nói.” “Thời gian dài như vậy sao?” Triệu Doãn nhíu mày. “Vậy xem ra hung thủ mặc kệ là ai, đều là đã tính kế thật lâu.” Trì Long gật gật đầu. “Phùng công tử, Nhị đệ có kẻ thù hay không? Tất nhiên là có thâm cừu đại hận mới làm ra chuyện như vậy.” Phùng Thiên lắc lắc đầu. “Ta không biết, ở nhà là không có khả năng có, ta không thế nào ra cửa, sự tình ở bên ngoài ta cũng ít hỏi hắn.” “Vậy à.” Trì Long gật gù. Xác khô nhìn không ra manh mối gì. Phùng Thiên lại không thể cung cấp manh mối. Mọi người ở trong nha môn đến sắc trời hoàn toàn tối, lúc này mới chuẩn bị về Phùng gia. Phùng Thiên đã rời đi trước chỉ còn lại nhóm người của Nghê Diệp Tâm. Bốn người đi trở về, Nghê Diệp Tâm ôm Bắp Rang trong lòng ngực còn đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nó. Triệu Doãn nói: “Nghê đại nhân, ta cảm thấy vị Phùng công tử này thật sự là kỳ quái. Thời điểm ở Phùng gia thái độ của hắn rõ ràng thực tốt, hỏi cái gì cũng đều sẽ nói cùng chúng ta. Nhưng vừa rồi ở nha môn thời điểm xem xác khô hắn rõ ràng thực mâu thuẫn, tất cả câu hỏi của chúng ta đều qua loa trả lời cho xong.” Nghê Diệp Tâm gật gật đầu. “Vậy nói lên cái gì?” Trì Long gãi gãi đầu. “Phùng Thiên có vấn đề.”