“Hả...?”
Trì Long lắp bắp kinh hãi, kê sát vào tai Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng nói:
“Nghê đại nhân, ý của đại nhân là…… là quỷ quái giết người à?”
Nghê Diệp Tâm trợn trắng mắt định mắng. Bất quá xét thấy hình tượng của mình là "như mộc xuân phong", cuối cùng vẫn nhịn xuống.
(
Như mộc xuân phong: Người có đức hạnh, cao thượng, có học thức cao, soi sáng, cảm hóa người chung quanh,… Hay chìm đắm trong hoàn cảnh tốt đẹp, tâm tình vui sướng thoải mái. Giống như đứng trong gió xuân ấm áp.) Nghê Diệp Tâm mỉm cười, từ tốn nói với Trì Long.
“Vì sao nói vậy?”
“Vì Tần lão gia một mình ở trong phòng, cửa sổ đều bị khóa, trên tường trên cửa lại không có dấu vết bị phá hoại. Tần lão gia lại bị một mũi tên bắn chết, chẳng lẽ không phải quỷ sao? Trước kia nơi này cũng bị quỷ ám, vào ban đêm không ai dám đến đây.”
Nghê Diệp Tâm nhìn toàn bộ thư phòng một vòng, giả bộ như bộ dáng cao thâm khó đoán.
“Cửa sổ đóng chặt không có dấu vết bị phá hại thì không thể giết người sao?” Trì Long gãi gãi cái ót. “Vậy làm như thế nào giết người?” Nghê Diệp Tâm nhướng mày. “Cái này khó mà nói, trong lúc nhất thời ta cũng chỉ nghĩ tới bảy tám loại phương án. Ta muốn cẩn thận xem xét để đoán xem hung thủ dùng loại nào.” Trì Long giật mình, giống như cũng không tin tưởng lời Nghê đại nhân nói. Ở bên cạnh đứng không ít người, gia đinh nha hoàn còn có Ngỗ tác. Mọi người đều không thể tưởng tượng ra, hơn phân nửa người ở đây tin tưởng là quỷ quái giết người. Trì Long lại gãi cái ót, bộ dáng còn muốn đặt câu hỏi thì Triệu Doãn đã mở miệng trước. “Đại nhân có phát hiện gì?” Nghê Diệp Tâm ở tại chỗ xoay một vòng rồi nói: “Phát hiện cũng không phải rất nhiều, bất quá cũng coi như có một chút.” Triệu Doãn không nói gì, Trì Long cũng ngậm miệng lại, trong phòng mọi người đều nhìn Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm lại ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể. “Ta đối với nghiệm thi cũng không tinh thông, bất quá đơn giản đối với thi thể vẫn có thể nhìn ra.” Thi thể Tần lão gia đã cứng đờ, thoạt nhìn đã chết một thời gian không ngắn, ít nhất hơn một ngày. Tần lão gia thời điểm chết biểu tình phi thường thống khổ, mũi tên cắm ít nhất một nửa vào ngực, lượng máu chảy ra rất lớn. Tần lão gia rất thống khổ, tay trái gắt gao đè vết thương ở trên ngực, bởi vì mũi tên cắm thật sự sâu, cho nên ông ta cũng không có rút ra được. Tay phải của Tần lão gia rũ bên người, lúc này cũng đã cứng đờ. Nghê Diệp Tâm nắm cằm Tần lão gia, mở miệng thi thể ra, bắt đầu giảng giải. “Đầu tiên, quan sát hàm răng thi thể, có một chút vấn đề.” Tất cả mọi người đều nhìn về hàm răng của Tần lão gia. “Tần lão gia tuổi tác đã lớn, hơn nữa hàm răng không tốt lắm. Ông ta thường xuyên bị thượng hoả, lợi bị viêm, loại này hàm răng sẽ thực yếu ớt, thực dễ dàng bị thương. Các người nhìn thấy có vết rách ở phía dưới lợi của Tần lão gia, hẳn là do có lực mài mòn dẫn đến rách.” Nghe Nghê Diệp Tâm nói, vẻ mặt mọi người đều phát ngốc, bất quá Nghê Diệp Tâm cũng không để ý. Đôi khi người khác có vẻ mặt này ngược lại có thể chứng tỏ đang chăm chú lắng nghe. Trì Long đặt câu hỏi: “Nghê đại nhân, cái này nói lên cái gì?” “Nói lên rất nhiều, bất quá điểm này nói sau.” Nghê Diệp Tâm tiếp tục nói: “Vừa rồi là điểm thứ nhất. Hiện tại nói điểm thứ hai, một bàn tay của Tần lão gia đè lên miệng vết thương, một bàn tay khác rũ bên người, các người chú ý ngón tay thi thể.” Nghê Diệp Tâm nâng tay phải của Tần lão gia lên chỉ vào ngón tay trỏ. Trên thi thể tất cả đều là máu me nhầy nhụa, liếc mắt một cái căn bản nhìn không ra vấn đề gì. “Đầu ngón trỏ có một vết thương thật nhỏ, móng tay bị mài mòn, trong khi móng tay của các ngón khác đều thực bình thường.” Trì Long lại thắc mắc: “ Cái này lại nói lên cái gì?” “Nói lên …… Tần lão gia trước khi chết, rất có khả năng dùng móng tay cào cấu thứ gì, tỷ như……” Nghê Diệp Tâm vừa nói, vừa dùng lực đem thi thể xê dịch một ít. Quả nhiên phía dưới có dấu vết. “Cái này.” Triệu Doãn cùng Trì Long đều ngồi xổm xuống xem xét. Trên sàn như có dấu vết gì đó, nhưng do bị máu làm lem nhem, căn bản khó phân biệt. Bọn họ thật sự nhìn không ra là cái gì. Triệu Doãn nghi ngờ. “Đây là do Tần lão gia trước khi chết dùng ngón tay để lại sao?” Nghê Diệp Tâm gật gật đầu. “Xem ra là như thế.” Trì Long không chắc chắn, lại hỏi. “Là chữ sao?” Nghê Diệp Tâm lắc đầu. “Không biết.” Trì Long sửng sốt. “Nghê đại nhân cũng nhìn không ra?” “Tần lão gia trước khi chết có lẽ là muốn lưu lại một ít manh mối để chỉ ra hung thủ. Bất quá, Tần lão gia bị thương quá nặng, bị đau đớn tra tấn, hơi thở thoi thóp, ý thức cũng không rõ ràng. Nên chữ viết biến thành một đống lung tung rối loạn cũng là điều hợp lý.” Triệu Doãn nhíu mày. “Bởi vậy, chẳng phải là……” Tần lão gia để lại manh mối, nhưng cái manh mối này ở trong mắt mọi người cũng thành không có manh mối. “Lại xem miệng vết thương, đây là điểm thứ ba. Thật sự bởi vì mũi tên đâm vào mà bỏ mạng. Nhưng mà miệng vết thương rất kỳ quái. Nếu bị mũi tên bắn vào ngực thì miệng vết thương hẳn là tương đối gọn gàng. Nhưng mà miệng vết thương này không gọn gàng, cũng không giống như là trực tiếp bắn vào.” Mọi người lại phát hiện miệng vết trên Tần lão gia không gọn gàng, không chỉ có máu mà còn có một ít thịt nhầy nhụa, nhìn dị thường ghê tởm. Nghê Diệp Tâm như suy tư gì, rồi lại nói: “Hình như là…… có người nắm mũi tên cắm vào ngực Tần lão gia. Sau đó người kia cảm thấy đâm một nhát hoàn toàn không thể đưa Tần lão gia vào chỗ chết, cho nên người kia rút mũi tên ra đâm lại một lần nữa. Xem miệng vết thương này, ít nhất lặp lại động tác hai ba lần.” Nghê Diệp Tâm dùng một loại ngữ khí quỷ dị để miêu tả quá trình hung thủ hành động. Mọi người ở bên cạnh nghe xong đều trầm mặc, lạnh cả sống lưng. Bọn họ trong nháy mắt có thể hiểu vì sao biểu tình của thi thể lại thống khổ đến như vậy. Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ tay đứng lên, lại chỉ vào mặt đất nói. “Điểm thứ tư chính là vết máu trên mặt đất.” Nghe Nghê Diệp Tâm nói, mọi người còn chăm chú nhìn vào thi thể, hiện tại lại nhìn về phía mặt đất. “Vết máu rất có vấn đề.” Nghê Diệp Tâm nhập tâm. “Vết máu thực tán loạn, nơi nơi đều là máu. Loại tình huống này thông thường là người bị hại cùng hung thủ vật lộn mới có. Nếu Tần lão gia đang ở trong phòng, đột nhiên bị một mũi tên bắn chết ngay, như vậy vết máu sẽ từ vị trí người chết lan tràn ra bốn phía. Nhưng hiện tại, tình huống không giống vậy.” Bây giờ mọi người cũng phát hiện vết máu trong phòng rất nhiều, cũng thực lộn xộn, dưới sàn, bên cạnh ghế ngồi, thậm chí còn có một ít vết máu dính vào bàn. Nhưng không có dấu hiệu của sự vật lộn Nghê Diệp Tâm nói tiếp: “Còn có một điều quan trọng.” Nghê Diệp Tâm nói xong liền đi tới cửa thư phòng, sau đó ngồi xổm xuống, chỉ tay vào một vết máu nhỏ. “Ngạch cửa có vết máu.” Trong phòng là từng mảnh từng mảnh máu, ở ngạch cửa chỉ là một giọt máu thật sự là không đáng nhắc tới. Nhưng Nghê Diệp Tâm lại rất coi trọng đối với một giọt máu kia. “Ngạch cửa vì sao có vết máu? Điều này thật sự là quá kỳ lạ.” Nghê Diệp Tâm đem cửa thư phòng đóng lại sau đó mở ra, mở ra rồi lại đóng lại, lặp lại mấy lần động tác này. “Cửa phòng đóng lại, vết máu trên ngạch cửa đã bị che mất. Dưới sàn chỗ này cũng không có dấu vết máu. Tần lão gia chết ở trong thư phòng, nếu cửa đóng kín vậy máu không có khả năng dính ở ngạch cửa.” Trì Long lại lên tiếng. “Vậy là có chuyện gì?” Nghê Diệp Tâm cau mày lắc lắc đầu. “Không thể xác định, bất quá có thể khẳng định chính là thời điểm hung thủ giết Tần lão gia, cửa này tuyệt đối không phải đóng kín. Khi đó nơi này không phải là một cái phòng kín hoàn toàn.” Khi Nghê Diệp Tâm bắt đầu nói một đống lớn làm mọi người lộ vẻ mặt ngốc, nói xong vẻ mặt càng ngốc hơn. Họ đều lâm vào mê mang. Nghê Diệp Tâm không để ý họ vẫn nói tiếp: “Còn có một chuyện cũng rất kỳ quái. Thời điểm Tần lão gia chết, miệng mũi đều không có bị bịt kín, chịu đau đớn thống khổ như vậy vì sao không kêu cứu? Có ai nghe được tiếng kêu cứu không?” Gia đinh nha hoàn đều lắc đầu. “Không có, cái gì cũng không có nghe được.” Nghê Diệp Tâm trầm mặc trong chốc lát, rồi nói: “Được rồi, Trương Long Triệu Hổ đi hỏi mọi người trong nhà một lượt. Mặc kệ là gia đinh, nha hoàn, hay là thiếu gia, thái thái đều phải hỏi một lần.” “Dạ, đại nhân.” Trì Long nhận lệnh. Triệu Doãn lại lộ ra biểu tình bất đắc dĩ. Trì Long chạy đi làm việc, hoàn toàn không chú ý Nghê Diệp Tâm lại gọi sai tên bọn họ. Trì Long cùng Triệu Doãn rời khỏi, Nghê Diệp Tâm lại nhìn thư phòng một lần, nhìn nhìn chi tiết sau đó liền đi ra. Gia đinh và nha hoàn cùng Nghê Diệp Tâm đi ra khỏi phòng, lúc này mới nhìn thấy quản gia vội vàng đi tới. Quản gia đầu đầy mồ hôi. “Nghê đại nhân, làm phiền Nghê đại nhân.” Quản gia tuổi khoảng bốn mươi, thân hình mập mạp, có chút nặng nề, đứng ở trước mặt Nghê Diệp Tâm cúi đầu cúi người. Quản gia nói bởi vì lão gia đột nhiên bị chết, Tần gia có rất nhiều công việc làm ăn, không thể không đi xử lý. Cho nên hôm nay hắn phải đi thay thế lão gia xử lý, không thể chạy trở về phối hợp mấy đại nhân phủ Khai Phong tra án. “Quản gia à, vậy mấy ngày nay có nhân vật khả nghi nào xuất hiện quanh đây hay không? Hoặc là có sự tình nào khác lạ hay không?” Quản gia lau lau mồ hôi trên đỉnh đầu bóng lưỡng có thể phản xạ ánh sáng đèn lồng. “Cái này…… Đại nhân, ta muốn cẩn thận ngẫm lại. A, đúng rồi, đúng rồi, mấy ngày gần đây có quỷ phá! Là thật, hơn nửa đêm ta đi ra ngoài, liền nhìn thấy một nữ quỷ áo trắng bay tới bay lui trên nóc nhà. Đúng là dọa chết người luôn! Lão gia nói không chừng do chính nữ quỷ này giết chết!” Nghê Diệp Tâm lúc này định trợn trắng mắt mắng, bất quá vì hình tượng vẫn nhịn xuống, vẫy vẫy tay. “Được rồi, trong chốc lát sẽ có người hỏi ngươi.” Quản gia một bộ vâng vâng dạ dạ, sau đó vội vàng đi. Nghê Diệp Tâm nói với gia đinh đi theo là muốn đi khắp nơi nhìn một chút. Gia đinh không dám cản trở, liền cùng nha hoàn rời khỏi. Không biết có phải phong thuỷ nơi này không tốt hay không, mà sau khi mặt trời lặn, một luồng gió thổi qua tạo thành âm thanh “u u u” giống hệt tiếng quỷ khóc. Nghê Diệp Tâm đi đến sân sau, rồi lại không biết mình đi đến đâu, chỉ nghe được tiếng chó sủa, bốn phía đã không còn gia đinh cùng nha hoàn nào. Tòa nhà lớn này cũng còn có chỗ hoang vắng như thế này sao. Đi vào sân, Nghê Diệp Tâm nhìn thấy cánh cổng cũ nát, đi đến gần liền nhìn thấy giấy dán niêm phong đồ vật, có lẽ không để cho người khác đi vào. Nghê Diệp Tâm sờ sờ giấy niêm phong, cẩn thận nhìn kỹ, thực là sạch sẽ, như là mới dán không lâu. Cửa gỗ tuy rằng cũ nát, nhưng vẫn dùng được, cửa gỗ bị ma xát nhiều nên thực bóng loáng. Nghê Diệp Tâm dùng lực đẩy, giấy niêm phong liền bị đứt, “Kẽo kẹt” một tiếng cửa mở ra. Nghê Diệp Tâm vừa muốn đi vào, đột nhiên liền dừng bước chân, sợ tới mức hô lên một tiếng. Cửa gỗ đẩy ra, phía trước là một nơi trống trải, bốn phía đều là phòng ở, nhưng sau cánh cửa có một cái hố to rất sâu. Nghê Diệp Tâm vừa rồi thiếu chút nữa rơi xuống hố. Hố sâu như vậy, dù có võ công nhưng do không có phòng bị tuyệt đối sẽ ngã xuống và bị thương. Một chỗ như thế này sao đào một cái hố to? Nghê Diệp Tâm cúi đầu nhìn nhìn hố sâu, bên dưới quá sâu, thấy không rõ lắm, toàn bộ là bóng tối. Nghê Diệp Tâm nhịn không được nhíu nhíu mày. Nghê Diệp Tâm lại ngẩng đầu nhìn bên trong. Bởi vì có một cái hố to, muốn đi vào trong đó phải rất khó khăn, hay phải đi qua nóc nhà mới vào được, trên mặt đất đã không có lối đi rồi. Dự định như vậy, Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên nhìn thấy trên nóc nhà đối diện có một cái bóng trắng. Cái bóng trắng kia hình như còn đong đưa theo gió. Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên nghĩ đến nữ quỷ mà quản gia nói …… Cẩn thận nhìn kỹ, Nghê Diệp Tâm mới phát hiện, nữ quỷ kia đúng là mỹ nhân trên đời này có một. Hơn nữa thật sự là có cá tính, dù chỉ mới gặp một lần Nghê Diệp Tâm cũng không thể quên được. Nghê Diệp Tâm nhịn không dám cười, liền nhảy lên nóc nhà, lại còn ôn nhu đè thấp giọng, để cho giọng mình nghe tương đối khàn khàn. “Không nghĩ tới một tháng có thể qua nhanh đến như vậy? Thiếu hiệp, chúng ta lại gặp mặt.”