Tần Mục Ca xoay người xem xung quanh mình một chút, đứng dậy đi đến dưới bậc thềm cửa phủ tướng quân, rút một cọng cỏ cầm trong tay mình, nhìn bầy người chung quanh trước mặt, cất cao giọng nói: : " Mọi người, nha hoàn của ta trọng thương cần chữa trị, mà trên người Tần Mục Ca một phân tiền cũng không có! Cho nên hiện tại ta quyết định bán mình! Nếu người nào nguyện ý bỏ tiền chữa trị nha hoàn của ta, ta Tần Mục Ca nguyện ý làm nô tỳ báo đáp!"

Nghênh Xuân vừa nghe Tần Mục Ca muốn bán mình, gấp gáp dùng hết khí lực đẩy Phủ Cầm một cái, ý bảo nàng đi ngăn cản tiểu thư vừa làm chuyện điên rồ.

Đương nhiên Phủ Cầm cũng cho là như vậy, cho nên nàng lập tức xông tới bên cạnh Tần Mục Ca, đôi tay ngăn đối phương lại, gần như là mù quáng cấp bách nói: " Tiểu thư không cần thiết làm chuyện điên rồ, muốn bán mình cũng là nô tỳ, Phủ Cầm quyết không thể khiến tiểu thư bị rớt giá trị!"

Mãn nguyện nhìn xa lạ trước mắt cũng không thân thiết bằng Phủ Cầm và Nghênh Xuân, cười nhạt, nói." Dù sao thanh danh của ta cũng xấu đến cực điểm, giá trị con người không có gì đáng kể -- tiểu thư làm nô tài như ta sẽ là nô tài tốt, sẽ không giống những người khác chỉ bắt nạt kẻ yếu, một ngày kia bán chủ cầu vinh cũng là chuyện có thể làm được."

Câu nói cuối cùng kia rất rõ ràng cho thấy là nhằm vào mấy người...gia đinh kia, bất quá ánh mắt của nàng lại không có nhìn đối phương nhiều thêm một cái, chỉ là mang theo một chút thâm tình nhìn Phủ Cầm, khẽ đẩy nhẹ nàng (Phủ Cầm) một cái, kêu nàng đi chiếu cố Nghênh Xuân.

Vẻ mặt đối phương( Nghênh Xuân) đau đớn, không ngừng vuốt chân, nhìn thấy khiến người ta lo lắng.

Hành động của Tần Mục Ca khiến mọi người xôn xao, mọi người không nghĩ tới Tần Mục Ca sẽ bán mình cứu nha hoàn, cho nên không ít người bắt đầu có ý đồ, bởi vì Tần Mục Ca thật xinh đẹp, đứng ở trong đám người quả thực chính là hạc giữa bầy gà, tất cả mọi người chỉ là vật làm nền.

Vẻ mặt hơi tái nhợt tuy rằng có vẻ bệnh hoạn, nhưng càng làm cho người có ý muốn cảm thấy đau lòng, ngũ quan hoàn mỹ không tỳ vết kia khó có thể miêu tả, giống như tiên nữ giáng trần, ưu nhã, bình tĩnh, thong dong, kiên quyết.

Lúc đám người đang nghị luận, đại môn màu đỏ thẫm của phủ Đại tướng quân mở ra, mấy người phụ nhân vây quanh một nữ tử trang phục lộng lẫy chậm rãi đi ra.

Chỉ thấy nàng kia có vẻ rất thùy mị, dáng người xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt xếch hết sức mê người, đôi môi đỏ tươi phối hợp với móng tay sơn màu đỏ, làm nổi bật trang phục màu trắng dị thường bắt mắt.

"Chuyện gì, ở trước phủ ầm ĩ không ngừng cái gì?" Nàng kia vừa nói chuyện, ánh mắt tràn đầy khinh miệt quét về phía Tần Mục Ca.

Gia đinh kia nhìn thấy, lập tức tiến lên khom lưng thi lễ bẩm báo nói: " Như phu nhân, nàng đang ở đây bán mình..."

"Bán thân?" Như phu nhân kia hứng thú mày lá liễu nhíu lại, nhấc vạt váy chậm rãi bước xuống bậc thềm, nụ cười yếu ớt có chút ưu nhã đi đến trước mặt Tần Mục Ca, trên dưới đánh giá một cái, nhẹ giọng nói," Thật là đáng thương, đường đường là chủ mẫu thế nhưng phải đến nông nỗi bán mình,đã tư thông nếu sớm biết thu liễm bất hòa với người khác, làm gì đến nỗi rơi vào tình trạng như thế, vừa tổn hại mặt mũi của tướng quân, lại chặt đứt đường lui của mình, khiến cho chúng bạn xa lánh, thực sự không đáng giá..."

Tần Mục Ca nhìn đáy mắt đối phương có chút vui sướng khi người gặp họa, trong lòng sớm chán ghét. Mình cái gì cũng không nhớ được, Phủ Cầm nói mình bị oan, như vậy trong chuyện này nhất định có khúc chiết ( quanh co,ẩn tình) mới khiến cho mình rơi vào tình cảnh bị động, chỉ là hiện tại nhất thời không thể chứng minh sự trong sạch của mình.

Mặc dù như thế, cũng không thể để nàng chửi bới mình ở dưới con mắt của mọi người!

Vì vậy Tần Mục Ca lạnh lùng cười một tiếng;" Bắt tặc cầm tang,bắt tiêm cầm song*, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta tư thông với người khác?"

*Thành ngữ xuất xứ thời nhà Tống: ý là bắt trộm phải có tang vật,bắt kẻ thông dâm phải bắt được cả đôi.

Như phu nhân không nghĩ tới trường hợp như vậy, Tần Mục Ca vẫn còn dám ưỡn mặt biện giải cho mình, mọi người đều đã biết chuyện xấu, vậy mà nàng còn trấn định như thế!