Sáng hôm sau Lâm Cung tỉnh dậy trước, phát hiện Ngọc Chi đang ôm mình, đang muốn tung một chưởng đẩy bay nàng đến tận chân trời, nhưng lại thấy cánh tay của mình đang hết sức chủ động mà đặt ở trên lưng đối phương, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, dùng sức túm lấy y phục thập phần quyến luyến. Lâm Cung đầu tiên là vô cùng kinh ngạc, lập tức phát hiện dưới cổ mình chính là cánh tay của Ngọc Chi, nàng lại như vậy vừa gối lên người vừa ôm đối phương ngủ say một đêm.

Lâm Cung trên mặt nóng lên, lặng lẽ rút tay và đầu mình trở về, Ngọc Chi vẫn là bị động tác của nàng làm tỉnh giấc.

"Dậy sớm như vậy?" Ngọc Chi vừa tỉnh, híp mắt, thanh âm nói chuyện có chút phiêu bổng, "Ngươi vẫn chưa biến hình trở lại sao?".

Lâm Cung ngồi dậy, ánh mắt lướt qua Ngọc Chi, nhìn đến chỗ khác: "Liếc mắt một cái cũng đã nhìn ra, vẫn vậy."

"Kỳ quái." Ngọc Chi nói, "Đến tột cùng phải như thế nào mới có thể khôi phục? Thương thế của ta tựa hồ cũng không có chút động tĩnh, vẫn như trước mỏi mệt kiệt sức. Chẳng lẽ còn có chỗ nào chúng ta không chú ý tới?".

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên mặt đất chấn động, gian phòng nhỏ của hai người nghiêng lệch. Hai người nhanh chóng đi ra ngoài, liền thấy phía trên mặt cát vàng cuồn cuộn nổi lên một cơn lốc xoáy. Cơn lốc xoáy này lại ẩn chứa quỷ khí cường đại, chậm rãi biến thành một hình người thật lớn, chính là bộ dáng của Lâm Cung!

Hai người nhìn thấy đều há hốc mồm, ù ù cạc cạc.

"Vì sao lại biến thành bộ dáng của ta?" Lâm Cung khó hiểu lại có chút ghét bỏ.

"Nguy hiểm!" Ngọc Chi hét lớn một tiếng, ôm lấy Lâm Cung bỏ chạy. Cơn lốc hình người kia tung một chưởng hướng tới làm nổ tung khối đá lớn làm nơi cư trú của các nàng, đá vụn bắn vọt ra khắp nơi trong không trung, khí thế vô cùng mạnh mẽ, giống như hàng vạn mũi tên nhọn tạo thành một mạng lưới tên bắn giăng đầy trời. Ngọc Chi ôm chặt Lâm Cung bảo hộ ở trong ngực, cong lưng rụt vai, kiên cường mạnh mẽ dùng tấm lưng mình chắn đỡ đá vụn.

Hai ngày nay nàng nghỉ ngơi không ít, nhưng thương thế lại không thấy biến chuyển tốt. Tuy rằng thương thế không nhẹ, nhưng với năng lực của nàng thì không tới một ngày cũng có thể khôi phục hơn phân nửa. Vậy mà hiện tại chẳng những không thể khôi phục một chút nào, ngược lại thương thế rơi vào tình trạng nặng thêm. Lần này lại vận khí, lại lấy thân thể ngăn cản đá vụn, Ngọc Chi liền cảm thấy choáng váng, lòng bàn chân nặng như chì, đầu gối mềm nhũn sau đó cùng Lâm Cung ngã xuống đất.

"Tặc nô! Ngươi chết rồi sao?" Lâm Cung vừa lấy lại tinh thần, ngữ khí có chút cấp bách dò hỏi.

Ngọc Chi chính là dùng phương thức gặm bùn mặt hướng đất mà ngã sấp xuống, Lâm Cung túm gáy của nàng nhấc đầu nàng lên, xoay lại là khuôn mặt tỏ vẻ tức tối uất nghẹn: "Đa tạ Quỷ Vương lo lắng, hay là ngươi trước tiên đứng lên khỏi người ta đi?".

Lâm Cung lúc này mới ý thức được Ngọc Chi đã bị xem là tấm đệm thịt, vội vàng xê dịch thân mình, nâng nàng dậy.

Cơn lốc phía sau đuổi theo không bỏ cuộc, Ngọc Chi đã không còn chút khí lực nào nữa, Lâm Cung với bộ dáng một hài tử này thật sự cũng lôi kéo nàng không nổi.

Cơn lốc kia trở nên lớn hơn nữa, không chỉ mượn ngoại hình của Lâm Cung, mà còn mặc vào chiến giáp giống của nàng y như đúc, ngay cả trường thương ở trong tay cũng không có khác biệt.

Tay áo dài tung bay theo gió, y phục bị thổi bay phấp phới, ngay trong thời điểm nguy cấp này Lâm Cung lại bị cái gì đó hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, yên lặng đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.

Ngọc Chi sắp bị thổi bay, bám vào mấy bụi cỏ khô, hướng đến Lâm Cung hô lớn: "Quỷ Vương! Ngươi thẫn thờ làm gì vậy hả!".

Lâm Cung nghênh đón trận gió lớn, nhìn cơn lốc đáng sợ kia, trong hiểm cảnh thế này nàng lại sững sờ tại chỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì, mặc cho Ngọc Chi ở phía sau gào rống như thế nào nàng cũng đứng bên trong gió bão không hề nhúc nhích.

"Này!" Mắt thấy trường thương của cơn lốc kia sắp đâm tới, Ngọc Chi cắn răng một lần nữa đứng lên, xông lên phía trước định đem Lâm Cung túm đi.

"Ta hiểu rồi."

Ngay trong khoảnh khắc Ngọc Chi ôm lấy Lâm Cung, Lâm Cung rốt cuộc lại giống như từ trong mộng bừng tỉnh, đột nhiên mở miệng nói: "Ta hiểu rồi."

Ngọc Chi ôm nàng liều mạng chạy trốn: "Ngươi hiểu được cái gì chứ hả!".

"Đó chính là ta." Lâm Cung chỉ về hướng cơn lốc, "Bộ dáng của ta, binh khí của ta, thậm chí toàn bộ hoang mạc này đều là nơi ta đã lớn lên. Lúc còn nhỏ ta cũng đã từng bị một con bọ cạp độc đâm bị thương, cũng từng rời nhà trốn đi trốn ở bên trong thân cây khô...... Ảo cảnh này đều là ký ức của ta. Kẻ tạo ra ảo cảnh chính là đã trộm lấy quỷ khí của ta để dựng nên toàn bộ kính tượng, thảo nào quỷ khí tan rã mãi vẫn không thể thu hồi, thậm chí bị trôi đi càng nhiều hơn."

Ngọc Chi bị nàng nói thế này mới tỉnh ra, lại cảm thấy những lời này rất có lý.

Lâm Cung xoay thân mình ở trong lòng Ngọc Chi, ghé trên đầu vai nàng, nhìn thẳng vào cơn lốc, hỏi: "Bạch cốt tiên của ta đâu?".

"Treo ở trên lưng của ta đây này."

"Ngươi còn có thể di chuyển chứ?"

Ngọc Chi cả giận nói: "Ngươi cho là ai đã ôm ngươi chạy trốn chứ hả!".

"Vậy thì tốt!" Lâm Cung giãy thoát ra khỏi lồng ngực nàng, rút ra bạch cốt tiên bên hông nàng, dùng sức đạp một cước lên vai nàng, cả người bay vút lên.

Ngọc Chi đang khó hiểu không biết nàng muốn làm gì, bỗng nhiên cánh tay đau đớn, toàn thân bị bạch cốt tiên nhấc lên.

Lâm Cung nắm bạch cốt tiên, ném Ngọc Chi về hướng trung tâm của cơn lốc!

Ngọc Chi ở giữa không trung bị gió thổi đến mức hồn bất phụ thể thất linh bát lạc, muốn mở miệng mắng Quỷ Vương nghịch thiên vi lý kia, nhưng vừa mở miệng thì gió cát mịt mù liền không khách khí xộc vào trong miệng nàng, đến mức ngũ quan méo mó, làm sao còn rảnh rỗi mà mắng chửi người?

Chỉ nghe thanh âm của Lâm Cung xuyên thấu cơn lốc, rơi vào trong lỗ tai nàng: "Mắt trận ở ngay cổ nó! Cần phải một đòn trúng đích!".

Lâm Cung kiếp trước bị chặt đầu chết trên chiến trường, phàm là quỷ hồn đều lưu lại thương ấn của kiếp trước. Ảo cảnh này cũng là từ nàng mà sinh ra, mắt trận kia hẳn chính là tử huyệt của nàng.

Ngọc Chi còn đang khó hiểu, bổn tướng quân tay không tấc sắt lại bị ảo cảnh trói buộc, dùng cái gì để tấn công đây? Suy nghĩ chưa thông, bạch cốt tiên quấn trên cánh tay nàng liền nói cho nàng biết đáp án.

Lâm Cung lại có thể đem nàng trở thành lưỡi dao quấn trên roi, chém về phía cơn lốc tác quái kia!

Ngọc Chi ở trong trung tâm cơn lốc quả thực hoa mắt choáng váng, nghĩ đến Quỷ Vương muốn ném là ném quả thực muốn quỳ lạy nàng.

Thật sự là bái phục ngươi.

Sau khi bị cắt yết hầu, chỉ thấy bên trong ảo cảnh trời đất rung chuyển, trong lúc nhất thời sấm rền bên tai, cơn lốc ngưng tụ thành hình người kia tay chân tách rời, trong khoảnh khắc liền sụp đổ mất dạng, gió mạnh càng thêm dữ dội.

Toàn bộ ảo cảnh đột nhiên sụp lún, Ngọc Chi sắp bị hút đi nghiền nát, Lâm Cung dựng thẳng thân mình phi thân một phát, nắm lấy được ngón tay Ngọc Chi. Ngọc Chi ăn đau, dùng toàn lực vẫy vùng nhào lên trên, cùng Lâm Cung mười ngón tương khấu, lúc này mới xem như là nắm chặt.

Trong lúc tình cảnh nguy nan Ngọc Chi tròn mắt nhìn Lâm Cung thoát đi diện mạo hài đồng, khôi phục thân thể nguyên bản. Hai người nhìn nhau, mặc dù đang ở trong hiểm cảnh nhưng không chút sợ hãi, ngược lại nhiệt huyết dâng trào, vẻ mặt đầy ý cười.

Các nàng xuất thân đều là quân nhân, càng nguy hiểm lại càng khiến các nàng hưng phấn. Đối chọi lâu như vậy, nhưng lại trong một khắc này đưa mắt nhìn nhau, hiểu được đối phương cũng là cùng một loại người.

Ảo cảnh bị phá tan, hai người bị một sức mạnh thật lớn lôi kéo cùng rơi vào vực sâu mù mịt.

Đến khi các nàng lại một lần nữa thức tỉnh thì chung quanh đã tối đen thấy không rõ cảnh vật, từ nơi xa bên ngoài tầm nhìn thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng thở dốc nặng nề cổ quái.

Nguy cơ tứ phía.

May mắn là các nàng đều đồng thời cảm giác được sức mạnh đã cuộn trào quay trở về, đồng thời đem quỷ khí và minh khí xoay chuyển quanh thân mình, ngay lập tức thần thanh khí sảng hứng khởi dạt dào.

"Cuối cùng cũng thoát ra khỏi ảo cảnh." Lâm Cung phủi đi bụi đất trên người, "Đây là nơi nào?".

Ngọc Chi thử triệu hồi Sơn Hải họa kích của nàng, họa kích không biết đã đi đâu rồi, vẫn không có một chút phản ứng.

"Đây là Vong Mệnh Cốc, hóa ra cốc chủ này tạo dựng ảo cảnh ở ngay trong cốc." Ngọc Chi búng ngón tay vang tách, một đoàn minh hỏa xa xa nổi lên giữa không trung, chiếu sáng cả một khu vực phủ đầy ánh sáng màu xanh lam.

Một dòng nước chảy xiết xuyên qua toàn bộ đáy cốc, ngẩng đầu lên nhìn thấy mấy con mãnh thủ đi ngang qua những khối đá lởm chởm quái dị, Ngọc Chi bảo nàng đi theo mình: "Vong Mệnh Cốc này được xem là cấm địa ở Yêu giới, mãnh thú hoành hành, thỉnh thoảng sẽ có một con nào đó lao ra hù dọa ngươi. Muốn đi ra khỏi cốc cũng không khó, nếu không phải do một chưởng kia của ngươi thì bổn tướng quân phi thân một cái liền có thể bay ra được rồi, còn hiện giờ, đành phải phiêu lưu đi xuống theo dòng sông này, tìm được trọng trấn Yêu giới, tự nhiên sẽ có biện pháp."

"Trọng trấn Yêu giới?"

"Đúng vậy, Yêu giới cũng không phải một nơi khép kín, bởi vì mậu dịch thông thương Tứ giới, tìm được nơi dân cư hiển nhiên là có thể tìm được đường trở về."

Lâm Cung nhếch hai hàng lông mày, mang theo một tia vui đùa nói: "Thân là đại tướng Minh phủ lại không nghĩ tới chuyện bắt ta, chỉ trông mong sớm ngày trở về...... Tặc nô không chút vội vã, không sợ trọng phạm của Minh phủ các ngươi trốn thoát ngay trước mắt ngươi sao?".

Ngọc Chi cười nói: "Ngươi và ta đều bị trọng thương, lúc này hẳn là thời điểm cần phải đồng tâm hiệp lực thoát khỏi khốn cảnh, muốn bắt ngươi, lúc nào mà không được?".

Lâm Cung lườm liếc nói: "Khẩu khí thật lớn, cái kiểu không coi ai ra gì thế này đúng là tác phong trước sau như một của Minh phủ. Chẳng qua là thực tế chiến đấu cũng không thấy có bản lĩnh thật sự gì."

Ngọc Chi bỗng nhiên nhích lại gần, nói nhỏ bên tai nàng: "Chúng ta lúc đó mới đấu được mấy hiệp chứ? Có thể nhìn ra được bản lĩnh thật sự gì. Tiểu nương tử và ta cùng rời khỏi Yêu giới, chúng ta lại chiến như thế nào, chiến ở đâu, chiến bao nhiêu hiệp cũng không có vấn đề gì."

Lâm Cung vung bạch cốt tiên lên quét ngang về hướng khuôn mặt Ngọc Chi, Ngọc Chi kinh hô một tiếng vội vàng né tránh.

"Đánh người không đánh vào mặt a, tiểu nương tử thật sự là tâm ngoan thủ lạt."

"Còn dám hồ ngôn loạn ngữ, bổn vương có thể cho ngươi kiến thức thêm vài chiêu độc ác hơn nữa."

"Được rồi đừng nháo, việc cấp bách là mau chóng rời khỏi Yêu giới, sau khi rời khỏi chỗ này ngươi tiếp tục làm Quỷ Vương gây hại nhân gian của ngươi, ta cũng tiếp tục làm tướng quân tróc nã tội phạm của ta."

Lâm Cung không phản ứng lại nàng, tự mình đi dọc theo mép sông. Ngọc Chi đi theo phía sau nàng, bộ pháp nhẹ nhàng thoải mái.

Ngọc Chi tính toán chu toàn, đáng tiếc các nàng không ngờ được rằng hành trình bước ra khỏi Yêu giới này chính là gần trăm năm thời gian.

Mà trong trăm năm này, câu chuyện hai người kề vai chiến đấu, hiểu biết lẫn nhau, tình yêu dành cho nhau thầm nảy sinh trong lòng lại bị Minh Vương tàn nhẫn chia rẽ, cũng đều là sau này mới nói.