Quân Duyệt Đế Cảnh, biệt thự Du gia.
Một chiếc xe lảo đảo lao tới, giống như cánh diều đứt dây vòng vèo tiến vào Du gia, suýt chút nữa tông ngã người hầu ra mở cổng. Sau khi chiếc xe đó đâm sầm vào gara người hầu liền cuống quít chạy tới, dè dặt hướng mắt nhìn vào trong xe, nhẹ giọng nói: "Thiếu gia? Cậu có ổn không?". Du Nhiên Đông ngã vào trên ghế điều khiển bật ra một tiếng ợ lớn, mùi rượu pha lẫn mùi tanh của hải sản xộc thẳng lên mặt hắn, ngược lại cũng khiến hắn tỉnh táo mấy phần. Hắn liếm liếm miệng, gian nan mở to mắt, lôi kéo cánh cửa xe, cái cửa xe này sao kéo mãi mà không nhúc nhích vậy? Người hầu giúp hắn kéo cửa xe về hướng ngược lại, cửa xe mở ra, Du Nhiên Đông trực tiếp rơi ra bên ngoài xe. "Thiếu gia, cậu cẩn thận một chút!" Người hầu định dìu hắn đứng dậy, Du Nhiên Đông giơ một tay đẩy đối phương ra, vịn vào cửa xe mà đứng dậy, liếc nhìn người hầu và nói: "Đừng nói cho...... Du Nhâm Tuyết......" Người hầu gật gật đầu đỡ lấy cánh tay hắn khoác lên vai, dưới sự dìu đỡ của người hầu hắn vừa lảm nhảm mắng chửi vừa đi vào trong nhà. Người hầu dọc theo đường đi đều nghe hắn mắng Lô Mạn, nói bà chị họ máu lạnh này sao lại không thể tha cho hắn một con đường sống. "Em đã sửa đổi rồi a, em đã muốn quyết chí tự cường rồi, chị nhìn xem, em không đến câu lạc bộ đêm, không quấn lá thuốc, mỗi ngày tám giờ sáng đều rời giường đi đến khách sạn trình diện. Bạn bè của em cùng các em gái cả ngày đều oán trách em không để ý tới bọn họ, em sống cũng gần giống như Robinson rồi, còn muốn em làm thế nào nữa? Tại sao em muốn làm cái gì nàng đều phải phủ quyết? Là vì em không đủ năng lực? Ha? Em không có năng lực sao? Chị không buông tay để cho em làm thì sao biết em không có năng lực? Em không có năng lực thì làm sao dẫn dắt được một đám anh em có tiền? Làm sao ôm ấp được một đám gái đẹp?" Du Nhiên Đông cất cao giọng nói, nhìn thẳng vào người hầu, "Thành kiến, con mẹ nó đây gọi là thành kiến!". Người hầu bị mùi rượu trong hơi thở của hắn ập đến không dám hít thở, suýt chút nữa bị hắn kéo ngã, thật vất vả mới dìu hắn đến phòng khách, vội gọi thêm mấy cậu trai tới đỡ người. Du Nhiên Đông nằm co quắp trên ghế sofa ở phòng khách không dậy nổi, nhắm mắt ồn ào: "Du Nhâm Tuyết đâu?! Du Nhâm Tuyết! Chị nói đi! Chúng ta có cần phải đến nhà mấy lão già đó quỳ gối nữa không? Lại quỳ một vòng nữa...... Quỳ thêm mười vòng nữa cũng được! Chỉ cần Du gia chúng ta không bị hủy trong tay ta...... Chỉ cần họ Lô kia có thể lăn xa một chút...... Vụ tai nạn xe lần trước sao không nổ chết nàng đi chứ? Chị nói Lô Mạn sao lại mạng lớn như vậy? Ba em mẹ em chị ta sao không gặp may mắn như vậy chứ." Du Nhiên Đông vừa nói vừa chảy nước mắt, nằm trên ghế sofa ôm đầu khóc: "Ba mẹ...... Chị...... Các người sao lại chết chứ......" Người hầu nhìn hắn như vậy mà nóng ruột, liền đi lên lầu tìm Du Nhâm Tuyết. Gõ cửa phòng của Du Nhâm Tuyết, không có ai trả lời. Nhị tiểu thư rõ ràng là ở nhà, trước đó còn thấy nàng mà, lúc này lại không thấy người đâu, chẳng lẽ lại đi đến phòng cũ của lão gia và đại tiểu thư? Người hầu đi đến trước cửa phòng ngủ lớn trước kia của lão gia phu nhân, gõ gõ, gọi: "Nhị tiểu thư, ngài có trong đó không?". Không có ai trả lời nàng. "Nhị tiểu thư?" Người hầu lại cất giọng hỏi một lần nữa, vẫn không có người trả lời. Chẳng lẽ đã ra ngoài rồi? Người hầu đang định rời đi, bỗng nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh nghèn nghẹt. Người hầu căng thẳng thần kinh. Nàng là người giúp việc đến đây làm sau thảm án Du gia, biết Du gia đã từng phát sinh những chuyện gì, đã chết ba người, còn lại một cặp chị em song sinh cũng không dọn đi, lại cho trùng kiến ngôi nhà không may mắn này, đem toàn bộ những chi tiết đã bị thiêu hủy phục hồi lại như cũ, để trống hai căn phòng ngủ, còn thường xuyên một mình đi vào trong đó ngồi rất lâu. Có đôi khi người hầu đi ngang qua cửa phòng ngủ, nghe được Du Nhâm Tuyết ở bên trong thấp giọng lầm bầm một mình cũng cảm thấy kinh hoảng. Cả một ngôi nhà lớn như vậy chỉ có hai chị em các nàng cùng vài người hầu và bảo an, đêm đến, một mình đi ở trong nhà, đều cảm thấy phía sau có người, khỏi phải nói có bao nhiêu đáng sợ. Nếu không được cho nhiều tiền, nàng mới sẽ không đến giúp việc ở đây. Đêm nay Du Nhâm Tuyết lại đi vào trong phòng ngủ lớn, người hầu quyết định vẫn là bớt tìm lấy phiền toái cho chính mình, chờ chính Du Nhâm Tuyết từ trong phòng đi ra rồi nói sau. Người hầu đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên "cạch" một tiếng, cửa mở. Người hầu lạnh cả người chậm rãi quay đầu lại, thấy Du Nhâm Tuyết im hơi lặng tiếng đứng ở phía sau khe cửa, đôi mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm nàng, cũng không nói chuyện, trong khoảng lặng tựa như chết chóc đó, dường như ngay cả hô hấp cũng không cảm giác được. "Nhị, nhị tiểu thư." Người hầu hắng cổ họng thấp giọng thốt lên một câu. "Chuyện gì?" Du Nhâm Tuyết nhìn chằm chằm nàng, che chắn thật kỹ khe hở của cánh cửa mở, dường như sợ người khác nhìn thấy tình cảnh ở bên trong. "Cái kia...... Thiếu gia lại uống say, nằm ở phòng khách dưới lầu, cũng không trở về phòng nghỉ ngơi." Người hầu nói. "Không trở về phòng? Không trở về phòng các người không biết đỡ hắn trở về sao? Thuê các người là để làm gì?" "Vâng...... Tôi đi ngay đây." Người hầu đang muốn trốn đi, Du Nhâm Tuyết bỗng nhiên gọi nàng lại: "Đỡ hắn đến phòng ngủ lớn nằm đi." "Vâng? Đưa thiếu gia đến chỗ này?" "Còn cần tôi nói lần thứ hai sao?" "Không ạ......" Người hầu gần như là bỏ chạy, nhị tiểu thư này sao lại đáng sợ như vậy? Ngày thường nhìn cũng rất bình thường a...... Giống như vừa vào đến trong phòng của ba mẹ hoặc người chị quá cố của nàng thì tính tình sẽ đại biến. ...... Phó Uyên Di ở ngoài cửa xoa xoa bàn tay tới lui nửa ngày, cuối cùng vẫn là Cao Kỳ mang bữa sáng đi ngang qua, thấy nàng đáng thương, mới đi tìm lấy thêm thẻ phòng đến đưa cho nàng. Phó Uyên Di cầm thẻ phòng do dự cả buổi, cứ da mặt dày như vậy quét thẻ đi vào phòng có thể thật sự sẽ kích nổ quả bom hay không? Nhưng nghĩ lại một chút, da mặt dày chính là binh gia chiến lược cơ bản, da mặt mỏng cũng kiếm không được cơm ăn, da mặt mỏng chỉ có thể quỳ ngoài cửa, da mặt mỏng thì bạn gái sẽ tức giận cả đời. Hai tay trống trơn đi vào phòng có thích hợp không? Không sao hết, Phó Uyên Di này công phu mồm mép vẫn còn dùng tốt. "Cạch" một tiếng, cửa phòng mở, Phó Uyên Di thở phào một hơi, đẩy cửa đi vào. Ngọc Chi và Lâm Cung đang đưa lưng về phía nàng, vây quanh Du Hân Niệm, ba người đang thầm thì nói nhỏ gì đó. Phó Uyên Di vừa vào phòng liền đối mặt cùng Du Hân Niệm, vẻ mặt nghiêm túc của Du Hân Niệm làm cho Phó Uyên Di đứng sững tại chỗ, nét tươi cười cố nặn ra cũng trở nên cứng ngắc, giống như Du Hân Niệm bất cứ lúc nào cũng có thể ôm bao thuốc nổ tiến đến ném cho nàng nổ tung tan xương nát thịt. Lâm Cung và Ngọc Chi cũng quay đầu lại nhìn nàng, Phó Uyên Di tựa vào quầy bar mini bên cạnh cửa giơ giơ tay: "Các người tiếp tục đi, không cần phải để ý đến tôi." "Phó tiểu thư." Du Hân Niệm trực tiếp gọi nàng. "Ơi! Có chị!" Phó Uyên Di đáp bằng giọng ngọt ngào. "Thực có lỗi." Phó Uyên Di chớp chớp mắt liên tục — đây là kiểu vấn tội gì vậy? Tại sao nàng trước tiên lại còn xin lỗi? Chẳng lẽ câu này đầy đủ phải là "Thực có lỗi, em dự tính xé xác chị ngay tại chỗ"? "Thực có lỗi, Quang Chúc Tinh của chị có khả năng phải tìm kiếm thêm một đoạn thời gian nữa." Kết quả câu nói đầy đủ là như thế này. Phó Uyên Di trong lòng lập tức trấn định không ít — hóa ra không phải là đang thảo luận xem làm thế nào để giết chết mình. Nhưng vừa ngẫm nghĩ lại, không đúng a. "Quang Chúc Tinh?" "Ừm." Du Hân Niệm nói, "Quang Chúc Tinh không có ở trên người em." Nghe ngữ điệu của nàng rất trầm rất chậm, trên mặt mang theo vẻ khổ sở, Phó Uyên Di lập tức đoán được phương hướng chính. Nàng nhìn về phía Ngọc Chi, Ngọc Chi hai tay đan chéo ở trước ngực, cũng đang nhìn nàng. "Đúng vậy, trên người Du Hân Niệm không có Quang Chúc Tinh mà cô muốn." Ngọc Chi nói. Vậy tại sao trên người nàng lại cất giấu oán khí của Phương Trúc Ác Anh? Ngọc Chi thở dài một tiếng: "Phải nói là chuyện này toàn bộ đều do tên hoàng mao tiểu tử Diêm Tử Chiêm kia. Nếu không phải năm đó hắn vì để tạo uy nghiêm của Minh Vương tân nhiệm, kiên quyết muốn quét sạch khóa giới ái tình, phong ấn trí nhớ của tôi và Lâm Cung, Du gia cũng không đến nỗi gánh chịu tai bay vạ gió này." Lâm Cung liếc mắt nhìn nàng: "Tớ xem cậu bất luận là bị phong ấn như thế nào, thì cái tật xấu thích trốn tránh trách nhiệm bên trong bản chất vẫn luôn không đổi được. Nếu không phải do cậu khinh suất, thả Phương Trúc Ác Anh đi luân hồi, hôm nay cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy." "Quỷ Vương đại nhân trợn mắt nói dối cũng không tốt đâu. Mặc dù viên quan nhỏ làm việc ở cơ quan hộ tịch Minh phủ chính là tớ, nhưng đó là tớ đã bị phong ấn trí nhớ, nuốt phải thứ nước tầm thường kia. Đừng nói là tớ, cho dù là Quỷ Vương đại nhân độc nhất vô nhị bách chiến bách thắng ngài uống phải thứ nước độc tầm thường đó, cũng sẽ lòng không chí lớn đần độn sống qua ngày, huống chi là tớ một tiểu tướng quân hèn mọn của quân đoàn dẫn đường Hoàng Tuyền." Hai vị này ngoài mặt nhìn như là đang đấu võ mồm, kỳ thật Ngọc Chi đều là đang luôn miệng tâng bốc Lâm Cung, làm cho Lâm Cung vô cùng hưởng thụ, khóe miệng thỉnh thoảng lại muốn bay lên, sắc mặt đỏ hồng. "Được rồi...... Hai vị cũng đã đoàn tụ, sau này có muốn liếc mắt đưa tình như thế nào cũng được, Ngọc Chi tướng quân." Phó Uyên Di nói, "Có thể đem toàn bộ chuyện Phương Trúc Ác Anh mà cô biết nói cho tôi biết được không? Chuyện này đối với tôi rất quan trọng." Phó Uyên Di từ trước đến nay đều là kiểu người nhanh mồm nhanh miệng, điệu bộ châm chọc, cũng chỉ có chuyện thực sự quan trọng mới có thể khiến cho nàng trở nên đứng đắn nghiêm chỉnh. Ngọc Chi nhìn trần nhà, có chút không tình nguyện nhớ lại những năm tháng vô ích khi nàng làm việc ở cơ quan hộ tịch Minh phủ, rồi nghĩ đến khoảng thời gian này nàng cùng Lâm Cung lên trời xuống đất tìm kiếm trở về một ít chuyện cũ ẩn giấu trong khe hở thời gian, một ít chuyện cũ về Phương Trúc Ác Anh mà ngay cả Phó Uyên Di cũng không biết. Tất cả những chuyện này đều do Phương Trúc Ác Anh dựng lên. Hơn năm trăm năm trước có một thôn nhỏ được gọi là "Phương Trúc" bởi vì chiến tranh loạn lạc mà gần như toàn bộ thôn dân đều bị giết hại, xác chết khắp nơi, khí thế hung ác ngập trời. Lúc ấy quản gia của Phó gia đi đến Phương Trúc, tìm kiếm oán quỷ để luyện pháp khí thì thấy một người phụ nữ có thai vừa mới tắt thở. Đứa trẻ trong bụng người phụ nữ đó đã đủ tháng, thai chết trong bụng mẹ, chưa kịp nhìn ngắm thế giới này. Nếu như cứ để cho nó như vậy đi theo mẹ tới Hoàng Tuyền, thì đã không có tất cả những chuyện về sau. Nhưng quản gia Phó gia vì để thu được oán khí hung hiểm nhất, miễn cưỡng mổ bụng lấy con, kêu gọi sự nhận thức của anh* linh này đối với thế giới. (*anh: trẻ sơ sinh, chữ "anh" trong Ác Anh cũng có nghĩa này) Khi nó vừa nhìn thấy được thế giới này, còn chưa kịp nảy sinh tình cảm gì thì đã bị đem luyện thành pháp khí, từ đó về sau trong cảm thụ của nó chỉ có thống khổ và cừu hận, đích thật là tài nguyên tốt nhất để tế luyện pháp khí. Phương Trúc Ác Anh bị nhốt bên trong Triển Phong Đường không ngừng bị hành hạ tra tấn, tinh luyện oán khí, mãi cho đến thế hệ của Phó Uyên Di, phong ấn bị tàn phá, một tia hồn phách của nó thoát ra bên ngoài, biến hóa khôn lường thành một đứa trẻ hồn nhiên đến tiếp cận Phó Uyên Di, lấy được sự tín nhiệm của Phó Uyên Di, lợi dụng máu Phó gia trong người nàng để cởi bỏ phong ấn, đoạt lấy Quang Chúc Tinh của Phó Uyên Di, bỏ trốn mất dạng. Phương Trúc Ác Anh suốt mấy trăm năm bị phong ấn, thôi thúc, tinh luyện...... Hồn phách lỏng lẻo rời rạc, phải tìm cho được vật ngưng hồn. Thị lực của trẻ con chính là tinh khí thần diệu nhất để làm nơi hội tụ, hơn nữa trong người Phó Uyên Di chảy dòng máu của Phó gia, đối với quá trình ngưng hồn của nó có sự trợ giúp rất lớn, thậm chí quỷ khí cũng gia tăng rất nhiều. Nhưng bởi vì Ác Anh chưa từng được sinh ra đời, hồn phách cũng không được tính là hoàn chỉnh. Có ngày sinh thì mới có thể được xem như là người, cho nên nó thậm chí cũng không được tính là người. Hồn phách sau khi chết là không hoàn chỉnh, ngay cả cô hồn dã quỷ bình thường cũng không bằng, cho dù chính nó có được oán khí và quỷ khí cường đại đến đâu, trước sau gì nó cũng sẽ hồn phi phách tán. Nó mang theo Quang Chúc Tinh của Phó Uyên Di thoát ra khỏi Phó gia, ngay khi nó sắp sửa hồn phi phách tán thì gặp được một cặp mẹ con. "Ngươi là tiểu quỷ Phó gia?" Người mẹ hỏi. Phương Trúc Ác Anh nhìn thấy hai mẹ con này mặc quần áo cũ nát, người mẹ tuổi không lớn, đứa nhỏ lại có bộ dáng chỉ mới hai ba tuổi, xanh xao vàng vọt yếu ớt thoi thóp, nhưng có thể nhìn thấy chính mình lại còn biết thân phận của chính mình, ngược lại cảm thấy thú vị, nên cũng không cắn nuốt các nàng, cùng các nàng hàn huyên vài câu. Hóa ra hai mẹ con này đến từ Lâm gia, cũng là dòng tộc bắt quỷ. Lâm gia đã từng là danh môn vọng tộc, mấy trăm năm qua vẫn an phận thủ thường mà thu bắt một ít tiểu quỷ đưa đến Minh phủ đổi lấy tiền vật. Bọn họ bắt quỷ là đi theo con đường chính đạo, nhưng dưới gót sắt hung tàn của Phó gia mà từ từ suy bại, đến thế hệ các nàng thì Phó gia lại đem đầu mâu trực tiếp chỉ hướng về những người đồng đạo, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thậm chí lừa gạt lấy đi mất món đồ gia truyền của Lâm gia bọn họ, gián tiếp hại chết đương gia của Lâm gia. Đương gia chết đi, hai mẹ con họ liền lưu lạc bên ngoài, mặc dù có người hầu ở bên cạnh hầu hạ, nhưng cuộc sống vẫn tiêu điều thê lương, không chốn nương tựa. "Hóa ra đều là cừu nhân của Phó gia." Phương Trúc Ác Anh nói, "Chỉ có ta và ngươi liên thủ thì mới có thể trả thù được Phó gia." Lâm mẫu cũng không nhiều lời, chỉ tạm thời phong ấn oán khí trên người Ác Anh, làm cho nó thoạt nhìn giống như một con quỷ mới chết bình thường. "Đi Minh phủ đầu thai đi." Lâm mẫu nói. "Đầu thai? Ngươi không muốn ta giúp các ngươi báo thù sao?" Phương Trúc Ác Anh hỏi. Lâm mẫu nói: "Trên người ngươi mặc dù có Quang Chúc Tinh của Phó gia, cũng không thể tồn tại lâu ở nhân thế, bằng không thì chỉ có một con đường là hồn phi phách tán. Luân hồi, là lối thoát duy nhất của ngươi." Phương Trúc Ác Anh nói: "Ta hiểu. Chỉ có luân hồi làm người, lấy được thân thể ổn định, mới có thể báo thù Phó gia." Ngoài dự liệu, Lâm mẫu nhàn nhạt liếc mắt nhìn nó một cái: "Không. Ta không muốn báo thù." Nàng vuốt ve cô con gái nhỏ bên cạnh, "Ta chỉ muốn nuôi nấng nữ nhi của ta lớn lên thật tốt, để cho nàng trải qua những ngày tháng bình thường nhất, trở thành người bình thường nhất. Luân hồi có thể quên đi kiếp trước, tinh lọc oán khí, rửa sạch tất cả bi ai thống khổ trên người. Cừu hận không có bất kỳ ý nghĩa gì, mệnh đồ của ngươi nhấp nhô gập ghềnh, tham luyến nhân gian, hẳn là nên luân hồi làm người, ngắm nhìn thế giới này." Nàng vẻ mặt xanh xao bệnh tật, cười yếu ớt mà ôn hòa, "Thế giới xinh đẹp này." Ngắm nhìn thế giới xinh đẹp này? Phương Trúc Ác Anh cảm thấy buồn cười. Thế giới này tràn ngập oán hận tà ác cùng dục vọng bẩn thỉu, có cái gì xinh đẹp. Nhưng mà cũng phải nói trở lại, Phương Trúc Ác Anh vẫn thích thế giới này, thích thứ hận ý thuần túy nhất mà Phó gia đã trao cho nó. Lâm mẫu giúp nó tạm thời tinh lọc oán khí, khi nó đi vào cơ quan quản lý hộ tịch Minh phủ thì toàn bộ đèn đóm đều đã tắt, trong đại sảnh vắng vẻ chỉ còn lại một nhân viên công vụ trực đêm. Nhân viên kia cứ luôn nhìn lên trần, chỉ cần đến đúng 12 giờ là nàng có thể tan ca, cuối tuần của nàng đã đến! Vậy mà đến 11 giờ 58 phút, lại có quỷ mới đến báo danh. Vốn tưởng rằng công việc hôm nay đều xong xuôi hết rồi, vừa thu dọn văn kiện trong tay vừa nhìn đồng hồ, đột nhiên có người đến đây...... Chọn đúng giờ sắp tan ca mà đến, thật sự là rất không có nhân tính. Ngọc Chi cáu kỉnh buông văn kiện trong tay xuống, đưa mắt nhìn đứa trẻ sơ sinh khá lúng túng bối rối trước mặt mình. "Ngươi. Tên gọi là gì." Ngọc Chi vừa hỏi vừa rất nhanh lấy đến sổ sinh tử hôm nay. Đứa trẻ lắc đầu. "Ngươi không biết chính mình tên gọi là gì?" Ngọc Chi liếc nhìn nó lâu hơn một chút, "Vậy còn ngày sinh tháng đẻ của ngươi?". Đứa trẻ vẫn như trước vẻ mặt mờ mịt. "Quên đi quên đi, chắc chắn là cũng không biết." Ngọc Chi nhanh tay lật giở mấy quyển sổ sinh tử, tìm kiếm hồi lâu nhưng lại không tìm được cái nào trùng khớp với đứa trẻ sơ sinh này. "Kỳ quái, ngươi sao lại không có sổ sinh tử?" Càng vội vã tan ca thì càng có việc quấn thân, Ngọc Chi đã mua một tấm vé xem phim lúc rạng sáng, nếu không xuất phát sớm sẽ bỏ lỡ phần mở đầu — phim điện ảnh mà xem không được phần mở đầu thì thật khó chịu bao nhiêu? Phỏng chừng là trợ lý của Mạnh tổng bên kia lại có chút sai sót rồi, ngay cả sổ sinh tử của đứa trẻ này cũng quên đưa đến. Ngọc Chi ngồi vào trước máy tính, làm thủ tục đăng ký lại từ đầu cho đứa trẻ sơ sinh mắt to vô tội này. Hai tay ngắn ngủn của đứa trẻ bám vào trên bàn làm việc, vẻ mặt đáng thương nhìn Ngọc Chi nói: "Đại tỷ tỷ...... Ta đời này quá thê thảm, còn chưa kịp sinh ra đời đã chết ở trong bụng mẹ...... Có thể cầu xin ngươi ban cho ta một ân huệ không? Kiếp sau có thể giúp ta tìm một gia đình tốt được không? Không cần đại phú đại quý, chỉ cần có thể cơm no áo ấm là tốt rồi......" Ngọc Chi nhìn nó quả thực đáng thương, cầm lấy một chồng sổ sinh tử to đùng ở phía sau, tùy tiện lật giở. Hai đồng tử của Phương Trúc Ác Anh có chút lơ đãng, một trận gió nhẹ thổi tới, sổ sinh tử "ào ào" lật tung, rồi dừng lại ở một trang nào đó. Đầu ngón tay của Ngọc Chi chọc trên trang giấy của sổ sinh tử, "Ông trùm tập đoàn khách sạn Du gia...... Nhà này không tồi, có tiền, gien cũng tốt. Đã có một đứa con gái...... Không có việc gì, người chị này cũng rất biết thương người nha, vậy nhà này đi." Phương Trúc Ác Anh khóe miệng nhấc lên ý cười, thấy Ngọc Chi đem chương mục luân hồi "bộp" một cái đóng vào trên gia phả của Du gia, nó ngọt ngào cảm tạ: "Cảm ơn đại tỷ tỷ." Ngọc Chi trong lòng cảm khái: Ta thật sự là một người tốt thầm lặng a.