"Vương Phương, thực sự gặp được cô." Không cùng bất kỳ ai chào hỏi đã ngồi xuống, người nọ một đầu tóc xoăn gợn sóng màu đỏ, vẽ mắt rất đậm, cặp mắt đeo kính áp tròng màu xanh không hợp chút nào với màu da, mặc một bộ đầm hoa lại càng không khớp với quả đầu màu đỏ, cầm trong tay áo khoác thuận tiện nhét vào trong ghế bên cạnh, "Trốn tránh tôi sao? Cô còn vậy a? Đêm qua là tôi uống hơi nhiều...... Tôi xin lỗi, nhưng cách làm của cô thật khiến cho người ta lạnh lẽo. Tôi chạy đi tìm cô cả ngày chân cũng muốn gãy, cô lại ở đây nhàn nhã uống cà phê? Mấy ngày nay điện thoại không nghe, nhắn tin không trả lời, tôi hỏi cô, trong lòng cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Còn có tôi hay không?".
Ngọc Chi giật mình: "Vương Phương cũng cong sao? Ha, cô còn nói tôi tìm cho cô thân xác không tốt, người này có khẩu vị chẳng khác gì so với cô a!". Đây chính là cô gái đêm qua say rượu xông vào khu chung cư, cũng chính là người đã liên tục gọi điện thoại cho Vương Phương - Tào Phân. Tào Phân hiển nhiên không nhìn thấy Ngọc Chi, cũng không nghe được mấy lời chế nhạo của nàng: "Cô không muốn nói gì sao? Hử, vẫn còn tức giận? Bởi vì chuyện kia? Đã nói là tôi sĩ diện mà, các nàng cũng thích đùa giỡn, đều là đùa giỡn thôi, cô vậy mà lại để trong lòng, cô cho mình còn con nít hay sao? Thật buồn cười, Phương Phương, nhiều năm như vậy chẳng lẽ cô còn không hiểu lòng tôi? Chuyện tôi thích cô chẳng lẽ lại vì một trận vui đùa mà thay đổi được sao? Cô tự hỏi chính mình xem, rốt cuộc là cô không tin tưởng tôi hay là cô bụng dạ hẹp hòi đây?" Tào Phân thở dài một tiếng, hít lấy hơi rồi tiếp tục nói, "Tôi biết cô không thể không có tôi, không có tôi cô trang điểm cho ai xem? Tiền tiết kiệm lâu như vậy lấy ra mua điện thoại di động là để liên hệ với ai? Cô vứt bỏ tôi chẳng khác nào vứt bỏ chính sinh mạng của cô, cô nhiều năm qua đều là vì tôi mà sống, tôi không tin cô thật sự có thể mạnh mẽ rời khỏi tôi." Du Hân Niệm nghe nàng ta nói liên tục hồi lâu, vị chua trong dạ dày thiếu chút nữa muốn trào lên. "Hoàng Tiểu Kiều các nàng thật sự không có ác ý." Tào Phân nắn bóp cổ tay, "Các nàng chẳng qua là quan tâm tôi, suy nghĩ nhiều cho tôi thôi." Được lắm, hóa ra những người này đều là đồng bọn. Một bên thì độc mồm độc miệng lòng dạ xấu xa, một bên thì giả vờ nghĩa nặng tình thâm, đều khi dễ Vương Phương là đứa nhỏ hiền lành thật thà đúng không? "Phương Phương." Tào Phân đưa tay muốn nắm lấy tay Du Hân Niệm, Du Hân Niệm mạnh mẽ phất tay đẩy ra. "......" Tào Phân gương mặt co rúm một chút, vẻ khó tin nhìn Vương Phương. Kỹ thuật trang điểm của Vương Phương vốn dĩ không tốt, không phải lỡ tay đánh quá đậm thì cũng là không biết trọng điểm ở chỗ nào, gương mặt đó liếc mắt nhìn một cái tựa như đang nhìn thấy một cái bánh bị nướng khét vô cùng thê thảm. Thế nhưng hôm nay Vương Phương trang điểm lại rất vừa phải, cho dù gương mặt đầy thịt không đổi, nhưng lớp trang điểm trên mặt được điều chỉnh nhìn cũng tương đối gọn gàng. Đôi mắt đặc biệt sáng ngời, tràn ngập khinh bỉ lại có chút quyến rũ. Khóe miệng nàng nâng lên dần dần tạo ra ý cười, khiến trái tim của Tào Phân cũng bị nâng lên theo, cảm giác giây tiếp theo ắt hẳn sẽ là một màn ôn nhu tốt đẹp."Cút cho tôi." Mãi đến khi Du Hân Niệm đã đi được vài phút rồi Tào Phân mới hồi phục tinh thần. Tình huống này là sao đây? Hửm? Vương Phương từ lúc nào lại có loại ánh mắt đó? Trước đây lúc cùng nàng nói chuyện chẳng phải cũng không dám đối diện sao? Nàng quay đầu nhìn về hướng Du Hân Niệm đã rời đi. Mẹ kiếp, nàng dám bảo mình cút? Tào Phân và Du Hân Niệm lần lượt rời khỏi nhà hàng, không hề phát hiện trong góc phòng có người đã luôn chú ý đến các nàng. "...... Quả thực, quả thực rất đáng sợ. Tôi đã ba ngày không ngủ rồi, còn tiếp tục như vậy tôi nhất định sẽ chết. Phó tiểu thư, bất luận bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, tôi đều có thể lo liệu." Cô gái ngồi đưa lưng về phía chỗ Du Hân Niệm vừa nãy, vẫn lẩm bẩm liên tục, sắc mặt có chút tiều tụy, khăn tay che nửa khuôn mặt, vành mắt biến thành màu đen, cả người giống như cương thi bị hút cạn máu, "Chỉ cần cô có thể giúp tôi giải quyết." Cô gái họ Phó kia đeo một cặp kính râm, mặc dù bên trong nhà hàng ấm áp cũng không cởi chiếc áo khoác dài trên người ra, ngay cả nút áo cũng cài lên đến tận cổ. Mái tóc đen của nàng trải dài mềm mại tỏa sáng, đôi môi khẽ chúm chím, mang một đôi găng tay bằng da cừu màu nâu, ngồi dựa vào ghế sofa không biết có đang nghe đối phương thao thao bất tuyệt hay không, cũng không biết là đang nhìn về hướng nào. Trong tay vẫn luôn cầm một cây dù dài bằng trúc màu đen. "Phó tiểu thư?" Đối phương nhịn không được nhắc nhở, "Phó tiểu thư, cô không phải là đang ngủ chứ?". Phó tiểu thư thản nhiên "Ừm" một tiếng, dường như mới từ dòng suy nghĩ nào đó trôi trở về lấy lại tinh thần: "Đương nhiên, bất luận bao nhiêu tiền ngài cũng lo được, chuyện này chỉ có tôi mới có thể giải quyết." Ánh mắt của đối phương chợt ngưng trệ. Phó tiểu thư nghiêng người tới trước, mỉm cười nói: "Ngài có nghe nói qua Tam Xuyên Linh Trượng chưa?".~~~~~~~~~~~~~Ngọc Chi một mạch bay đi theo phía sau Du Hân Niệm không ngừng nhắc: "Sao lại đi vậy chứ?! Cà phê người ta còn chưa uống! Mời người ta ăn uống, kết quả thì sao?! Cô chính là cố tình đùa giỡn a! Họ Du kia! Cô có nghe hay không?! A a a người ta muốn uống cà phê a!". Du Hân Niệm không thèm quay đầu lại, bực bội phất tay, xua đuổi Ngọc Chi giống như xua đuổi ruồi muỗi. Ngọc Chi bị lung lay vài cái, lại hợp thể lần nữa, sửng sốt: "Cô xua tôi! Cô không cho tôi ăn uống lại còn xua tôi!". Đi ngang qua khu căn tin dành cho nhân viên, Du Hân Niệm vốn không để ý, đột nhiên một mùi thơm thoang thoảng của thức ăn xâm nhập khứu giác của nàng. Du Hân Niệm là một người kén chọn trên mọi phương diện, dĩ nhiên đối với thức ăn cũng thế. Nhưng giờ khắc này, nàng lại bị mùi hương tầm thường này làm dừng bước chân. Gà hầm hạt dẻ. Cái tên món ăn này bất thình lình xuất hiện trong đầu nàng, trong nháy mắt cùng mùi hương này thật trùng khớp. Du Hân Niệm nghi hoặc: Tôi làm sao biết được món ăn này? Đầu bếp trong nhà cũng chưa bao giờ làm món này. Cánh gà cay, mì Ý xào nấm bào ngư, cải làn sốt dầu hào, thịt heo xắt sợi chua ngọt...... Một đống tên món ăn cùng với vô số mùi hương lũ lượt tụ hợp lại trong đầu Du Hân Niệm, ngoài việc khiến nàng không hiểu tại sao thì cũng làm cho cái dạ dày ban ngày bị nàng bạc đãi không chịu được khống chế mà kêu gào. Âm thanh lớn bất chợt đó khiến người đi ngang qua đều ghé mắt nhìn sang, Du Hân Niệm trong lòng xấu hổ chạy như điên, biểu cảm trên mặt tựa sóng yên biển lặng, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng rất muốn nhanh chóng rời khỏi nơi khủng bố này. Mỗi một bước đi, một làn hương tựa như một sợi dây có thể nhìn thấy được mỏng mảnh nhưng cứng cáp lại vây lấy bước chân nàng, còn lời ngon tiếng ngọt đem hình ảnh đẹp nhất của các món ăn chiếu lên trong đầu nàng.Không thể ăn, tuyệt đối không ăn.Bước chân gian nan.Đã nói là không ăn, ta không phải loại người dễ bị sa lầy vào cảm giác hưởng thụ. Nước miếng giàn giụa. Đã nói rồi, tuyệt đối không thể! Ta là Du Hân Niệm, Du! Hân! Niệm! Không phải Vương Phương!Không phải!...... "Cạch." Không biết có phải do ban ngày đói bụng hay không, Du Hân Niệm lại cảm thấy thức ăn ở căn tin này ngon không gì sánh được. Vốn dĩ căn tin dành cho nhân viên là tự phục vụ lại miễn phí đã đủ đáng sợ, càng đáng sợ hơn chính là mấy món ăn nhìn có vẻ bình thường này đều xuất phát từ tay nghề đầu bếp vĩ đại của nhà hàng khách sạn M. Ngay cả món gà rán từ mấy quán ven đường cũng có thể ăn được thì cái dạ dày của Vương Phương đương nhiên không thể nào cự tuyệt bữa cơm trưa phong phú hương sắc hấp dẫn này rồi. Ba món ăn một chén canh một chén cơm lớn, gần như trong nháy mắt đã bị nàng nuốt trọn. Du Hân Niệm hai mắt đăm đăm, nhìn người đến người đi. Hoàn toàn không khống chế được, nàng lần đầu tiên hiểu được cái gì gọi là không thể khống chế, cũng là lần đầu tiên hiểu được bất kể người nào có bị khi dễ bị áp bức đến đâu đi chăng nữa, thì ở một lĩnh vực nào đó không muốn ai biết cũng có điểm hơn người. Ăn đến no nê, đồng phục dường như lại thu nhỏ một ít. Du Hân Niệm thở mạnh một hơi, bỗng nhiên nút áo trước ngực "phựt" một tiếng đứt bung, bắn vọt ra ngoài, trúng ngay giữa ót của Trương chủ quản đang ngồi ăn cơm đối diện.Trương chủ quản: "......"Du Hân Niệm: "............""Ha ha ha ha, ha ha ha ha!" Ngọc Chi cười liên tục không ngừng đã gần năm phút đồng hồ, ôm bụng nước mắt giàn giụa. "Cười đủ chưa?" Du Hân Niệm đen mặt đi về phía phòng thay đồ. Lớn như vậy chưa từng trải qua chuyện này, đã vậy còn có kẻ hỗn đản đi theo nàng cứ tùy ý cười lớn hoàn toàn không bận tâm xung quanh, khiến nàng ngay cả thời gian để tự làm tê liệt bản thân đem một màn đáng sợ vừa rồi vứt ra sau đầu cũng không có. "Ông trời của tôi, cười chết tôi mất, quả thực...... Cô có nhìn thấy vẻ mặt vị chủ quản kia của cô không? Giống hệt như vừa ăn phải ruồi vậy. Có điều nàng ta thật sự là người tốt a, cái ót bị đỏ còn thành tâm thật lòng khuyên cô, 'Vương Phương, ăn cũng không nên nhiều quá, đủ để sống, ăn no tám phần mười cơ thể thôi cũng tương đối tốt rồi'. Aha ha ha ha......" Du Hân Niệm đột ngột dừng bước quay đầu căm tức nhìn Ngọc Chi, Ngọc Chi không chút sợ hãi, trái lại vừa mới rẽ qua góc hành lang đột nhiên gặp phải người của tổ giặt ủi lại bị dọa nhảy dựng. Du Hân Niệm thật sự là phiền muốn chết. "Nút áo làm sao lại bung vậy?" Đồng nghiệp bên tổ giặt ủi nhận lấy bộ đồng phục của Du Hân Niệm, cố ý trải ra, phủ kín cả một mặt bàn, làm ra vẻ nghi hoặc, "Đồng phục chất lượng tốt lắm nha, cô mặc đồ thật phí." Du Hân Niệm muốn vỡ mạch máu não đến nơi rồi, dùng hết toàn lực đè nén cơn tức giận, hòa nhã nói: "Xin hỏi đồng phục mới bao lâu mới có?". Đối phương lắc đầu: "Ai nha, cô mặc size XXXL, kích cỡ này trong khách sạn chúng ta cũng không có mấy người mặc được, lúc đầu tôi còn cảm thấy làm kích cỡ lớn như vậy thật lãng phí. May là có cô." Du Hân Niệm thiếu chút nữa cắn lưỡi. Năm đó lúc mẹ nàng còn chạy khắp nơi đuổi theo nàng bắt nàng ăn cơm đúng giờ, nàng vừa vặn chui lọt quần áo size XXXS, Du đại tiểu thư lúc đó làm sao có thể nghĩ đến có một ngày chính mình lại may mắn mặc vừa size XXXL. Mặc đồng phục mới làm việc buổi trưa cũng hết sức nhẹ nhàng, đối lập với cảm giác bó tay bó chân lúc sáng, nàng không thể không thừa nhận size XXXL vô cùng vừa vặn. Đến giờ tan ca đi thay đồng phục ra, thời điểm vừa khóa tủ đồ lại Du Hân Niệm cảm thấy thực uể oải. Loại công việc vệ sinh phòng này nàng không phải lần đầu tiên mới làm, nhưng trước kia chỉ là ôm tư tưởng học hỏi, dùng thân phận chủ tập đoàn tương lai mà đi làm, còn hiện tại lại trở thành công việc chính thức để cho nàng sinh tồn, nàng dĩ nhiên không cam tâm. Loại chuyện này vốn không thuộc về cuộc sống của nàng, nhưng đích thực lại là cuộc sống chân thật hiện tại của nàng. Kéo cơ thể vô lực chậm chạp đi ra khỏi khách sạn, bầu trời đã giăng đầy sao. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, nhớ tới một truyền thuyết lâu đời, người sau khi chết sẽ trở thành ngôi sao trên bầu trời, bảo hộ người mình yêu nhất. Tầm mắt có chút mờ mịt, chóp mũi cay cay, Du Hân Niệm cúi đầu lặng lẽ lau nước mắt. Nàng không biết ba mẹ nàng hiện tại đang ở phương nào, thiên đường? Địa ngục? Luân hồi? Hay là thật sự đã biến thành ngôi sao nhỏ. Nhớ đến cái chết đột ngột của họ, Du Hân Niệm nói với bản thân, hiện tại không phải lúc bỏ cuộc giữa chừng, thời gian của nàng có hạn, mà khoảng cách giữa nàng với chân tướng lại vô cùng xa xôi. Ngồi trên xe taxi về nhà, nàng suy tư về việc có nên trực tiếp đi tìm Du Nhiên Đông và Du Nhâm Tuyết để hỏi cho rõ ràng năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không. Em trai em gái đêm đó đều ở nhà, cho dù không chính mắt nhìn thấy hung thủ cũng nhất định biết được những chuyện người khác không biết. "Đừng nghĩ tới." Xuống xe, trên đường đi trở về tiểu khu, Ngọc Chi khuyên nàng: "Cô muốn làm thế nào để hỏi chuyện em trai em gái cô? Cô đừng quên rằng cô không thể để lộ chuyện cô là Du Hân Niệm, tôi thả cô về Nhân giới chuyện này trời không biết đất không biết, chỉ có cô và tôi biết, nếu bị Minh Vương phát hiện cũng không phải là sẽ bị đánh nhốt vào địa ngục đơn giản như vậy." "Minh Vương thực đáng sợ vậy sao?" "Không chỉ đáng sợ, hắn chính là chiến thần một thời khuynh đảo Thiên giới cước đả Yêu giới, luôn lấy Minh phủ làm niềm kiêu hãnh, ghét nhất là chuyện người chết mà còn tham luyến hồng trần, lại càng không nói đến chuyện tự ý tá thi hoàn hồn nhiễu loạn âm dương. Đã từng có một vị sứ giả dẫn đường Hoàng Tuyền đem lòng yêu một người đã chết, hai người bỏ trốn đến Nhân giới, chuyện này bị Minh Vương phát hiện, hắn vậy mà lại đích thân đến Nhân giới truy lùng giữa muôn nghìn vạn người đem vị sứ giả dẫn đường kia bắt trở về, bức nàng uống canh Mạnh Bà." "Người của Minh phủ các ngươi uống xong canh Mạnh bà sẽ như thế nào?" "Sẽ bị mạnh mẽ tẩy trừ toàn bộ trí nhớ, thậm chí mất đi ý thức trở nên vô tri vô giác. Sau đó vị sứ giả dẫn đường Hoàng Tuyền kia đã quên mất người mình yêu thương nhất, còn bị phạt quét dọn sạch sẽ vùng biên cảnh hỗn loạn nguy hiểm nhất giữa Yêu giới và Minh phủ đến 9999 năm." "Vậy còn người đã chết kia đâu?" "Cho dù không có biến thành ác quỷ thì Minh Vương cũng sẽ không nương tay, đã bị Minh Vương tự tay đánh nhốt vào địa ngục, chịu thống khổ vạn kiếp." Du Hân Niệm "Hừ" một tiếng nói: "Cách cai trị của Minh Vương các cô thật sự là lạc hậu cổ hũ. Xây dựng các tòa cao ốc hiện đại hóa thì có ích lợi gì, bản chất bên trong vẫn là xã hội cũ con người cũ, cho rằng thuộc hạ chính là thuộc sở hữu cá nhân của mình, có thể tùy tiện can thiệp vào cuộc đời người khác? Các cô không có dân chủ ư? Sao lại đi bầu chọn cho một kẻ bạo chúa vậy chứ?". "Ôi chao!" Ngọc Chi quơ tay tạo nên một trận gió, thổi bay hai phiến lá cây đến bịt miệng Du Hân Niệm. "Đi!" Du Hân Niệm một chưởng đẩy ra, "Bẩn muốn chết!". "Bà nội, cầu xin cô, nói nhỏ chút, chẳng lẽ cô không biết Nhân giới khắp nơi đều có gián điệp của Minh phủ sao?" "Gián điệp?" Ngọc Chi chậm rãi quét ánh mắt về phía bóng đêm sâu hun hút yên tĩnh nơi ngã tư đường, âm thanh cũng mơ hồ trầm lắng theo: "Chẳng lẽ cô không phát hiện, cô có thể nhìn thấy được một vài 'người' kỳ quái sao?" Du Hân Niệm trong lòng kinh hãi, chợt thấy trên con đường nhỏ đằng xa có một người phụ nữ dáng vẻ không được tự nhiên đang đứng tại nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối. Người nọ đứng dựa vào tường, đầu ngập chìm trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy một nửa thân thể của nàng ta. Du Hân Niệm đè nén cổ họng, thấp giọng hỏi: "Nàng chẳng lẽ......" Một chiếc xe rít gào chạy tới, hướng về phía bên hông người phụ nữ kia đâm vào. Du Hân Niệm suýt chút nữa kêu ra thành tiếng, xe "rồ" mạnh một tiếng chạy đi, không có bất cứ dấu hiệu giảm tốc độ nào. Xe rời đi, người phụ nữ kia cũng không thấy đâu nữa. "Không sai." Ngọc Chi nói, "Đó chính là cô hồn dã quỷ đang lãng du ở Nhân giới." Du Hân Niệm bỗng nhớ tới hôm nay lúc đang làm việc thì phát hiện trong hành lang có một người đàn ông đi rất chậm, khi nàng đẩy xe vệ sinh đi ngang qua thì dừng lại ân cần thăm hỏi đối phương, chờ cho đối phương đi qua trước. Người đàn ông kia rất cao, mặt tái xanh, lúc đi ngang qua nàng thì nhìn nàng thật lâu với vẻ khó hiểu rồi mới rời đi. Lúc đó nàng cảm giác có luồng khí lạnh vây quanh, khó chịu nói không nên lời. Nếu như vậy, chẳng lẽ người kia cũng là...... "Vương Phương." Trong lúc Du Hân Niệm đang xuất thần thì đột nhiên có người lên tiếng, nàng giật mình hoảng sợ đến nỗi run cầm cập. "Làm cô sợ sao? Thật có lỗi." Hóa ra là vị nữ cảnh sát họ Viên kia, "Thật trùng hợp, lại tình cờ gặp cô, cô gần đây có khỏe không?". Du Hân Niệm nhìn thấy nàng cầm một túi nước hoa quả trong tay, tiến đến càng lúc càng gần. Mặc dù ngoài miệng là thăm hỏi bình thường có lệ, nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự dò xét và cảnh giác. Nữ cảnh sát này từng tận mắt thấy Vương Phương tự sát, nàng biết là Vương Phương đã chết. Đối phương gia tăng nhịp bước, Du Hân Niệm cảm thấy kinh hoàng, xoay người bước thật nhanh không hề quay đầu lại.