Dịch: LTLT

Thiệu Trạm.

Cái tên này trong một ngày Hứa Thịnh nghe thấy không dưới sáu lần.

Giáo viên bộ môn vào cửa liền nói “Hạng 1 của khối lần này mọi người đoán xem là ai, thôi bỏ đi, không cần đoán nữa, không có gì hồi hộp, nhưng mà vẫn phải nói, đợt này Thiệu Trạm cách hạng 2 toàn khối tận 20 mấy điểm.”

Sau đó photo bài thi cao điểm thành hơn ba mươi bản phát ra: “Nhìn xem cách giải của người ta, rồi xem lại bài của mấy em.”

Trước đây Hứa Thịnh vẫn không biết Thiệu nào Trạm nào, bài thi truyền từ đầu dãy xuống đây, cậu đưa tay ra nhận lấy, tính tiện tay quăng qua bên cạnh, trong lúc vô tình nhìn thấy nét chữ trên bài thi photo.

Cũng không phải cậu muốn xem, chủ yếu là chữ này được viết đến mức thật sự rất khó để người khác bỏ qua.

Nét chữ cứng cáp, viết có hơi ngoáy, bản thân Hứa Thịnh cũng là một tay viết theo phái “chữ Thảo*”, nhưng kiểu chữ Thảo này vừa nhìn đã biết là rất có trình độ, không giống với cái kiểu tiện tay vẽ bừa của cậu. (*là một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa, mức độ đơn giản hóa của chữ thảo là lớn nhất trong số các kiểu chữ Hán)

Đã có bạn học bắt đầu khen: “Chữ của học thần… Dù tui có luyện bảng chữ mẫu mười năm cũng không viết được thành thế này, đây là chữ mà con người có thể viết ra sao?”

“Bớt lảm nhảm.” Lúc giáo viên nói thì đang nhìn Hứa Thịnh, “Thầy cũng không mong các em có thể viết được như thế, thầy chỉ hy vọng những bạn học sinh nào đó của lớp chúng ta, có thể viết chữ để người khác xem hiểu là được, câu hỏi không biết làm thì cũng thôi đi, điểm trình bày cũng không lấy được.”

Bạn học Hứa Thịnh không lấy được điểm trình bày gấp tờ bài thi lại, nhét vào trong hộc bàn.

Cuộc sống học đường của Hứa Thịnh, luôn luôn trôi qua rất giản dị, không màu mè và tẻ nhạt.

Ngủ, chơi game, phạt đứng ở hành lang.

Không tồn tại loại khả năng thứ tư.

Tiết cuối cùng buổi chiều là môn Sinh, giáo viên bảo cậu đứng dậy trả lời câu hỏi.

Hứa Thịnh ném điện thoại vào trong hộc bàn, mới chậm chạp đứng lên: “Thưa thầy, không nghe rõ ạ, có thể nói lại lần nữa không?”

Giáo viên môn Sinh nhìn bạn học sinh này ngồi ở góc lớp giống như không nhìn thấy ai mà chơi điện thoại hơn nửa tiết học, vốn đã giấu một bụng lửa giận, lúc này trực tiếp lạnh mặt: “Trên sách có, biết chúng ta đang học đến trang nào không?” Giáo viên môn Sinh nén cơn giận, chỉ cho cậu con đường sáng chói, “Trang thứ tư.”

Hứa Thịnh cầm quyển sách tiếng Anh lên lật mấy tờ: “Điền từ vào chỗ trống?”

“…”

Cả lớp lặng ngắt như tờ.

“À.” Hứa Thịnh từ trong sự im lặng giống như chết này ngộ ra điều gì đó, “Tiết này không phải tiết tiếng Anh?”

Hai phút sau, Hứa Thịnh cầm theo điện thoại từ chỗ bạn cùng bạn thuận tiệm mượn sạc dự phòng đi ra khỏi lớp học, đứng dựa lưng vào lan can, tiện thể lại thông qua cửa lớp học đang mở, gián tiếp đối mặt với bạn học ở lớp 6 bên cạnh.

Điện thoại rung mấy cái.

Là tin nhắn Trương Phong gửi đến.

– Đại ca, lại phạt đứng rồi hả?

– Cút.

– Tao vốn còn tưởng rằng khoảng cách giữa chúng ta xa như thế, không thể thường xuyên nhìn thấy mày, kết quả phát hiện hầu như tiết nào vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía bên ngoài hành lành thì đều nhìn thấy tư thế oai hùng của mày.

– Mày cũng ra đây đứng một hồi, có thể nhìn tao càng rõ ràng hơn.

– Chuyện đó thì không cần… Tao vẫy tay với mày thể hiện thành ý là được, nhìn thấy không?

Hứa Thịnh ngước mắt, nhìn thấy chỗ gần cửa sổ cuối hành lang, đúng là có một cánh tay vươn ra.

Cậu lại cúi đầu xuống, trả lời: Đm, mày óc chó thế.

Trương Phong lại hỏi: Tối có đi quán net không? Chỗ cũ?

Hứa Thịnh không trả lời ngay, cậu thoát khỏi giao diện trò chuyện, trong danh sách người liên lạc gần đây nhất yên lặng nằm một người duy nhất, ghi chú là “mẹ”.

Thời gian nhận được tin nhắn là hai ngày trước.

[Mẹ]: Đến trường học chưa?

[Mẹ]: Bảo con ở nhà thì con không chịu, đi học đàng hoàng, những chuyện khác mẹ cũng mặc kệ con, nếu con thật sự không học được, thì tốt nghiệp thuận lợi cũng tốt thôi.

[Mẹ]: Lớp 11 rồi, bảo con học hành không phải là học vì mẹ, con thế này thì tương lai tính làm gì?!

Hứa Thịnh nhìn vài lần, vẻ mặt không có gì thay đổi, sau đó trả lời cho Trương Phong một câu”được”.

Trả lời xong nhét điện thoại vào túi quần lại, nhúc nhích ngón tay, ngón trỏ không để ý ấn lên khớp xương thứ hai của ngón cái, “rắc” một tiếng.

Giáo viên môn Sinh đang viết bảng, trong lúc vô ý liếc ra bên ngoài, phát hiện cậu nhóc bị phạt đứng ở hành lang không có đứng nghiêm chỉnh, dựa vào lan can giống như người không xương, thế là cau mày dời ánh mắt đi.

Tình tinh tính ——

Tiếng chuông tan học vang lên.

Giáo viên môn Sinh đặt phấn xuống: “Được rồi, tan học thôi, mấy câu hỏi kèm theo tôi sẽ bảo cán sự bộ môn chụp rồi gửi trong nhóm… Với lại em học sinh bên ngoài, vào đây đi.” Giáo viên môn Sinh nói đến đây, lại nhìn ngoài hành lang.

Ngoài hành lang trống trơn, làm gì còn có ai. Hứa Thịnh đã sớm nắm chặt tiếng chuông tự giác tan học rồi.

Gần trường học có một khu dân cư kiểu cũ, bên ngoài con ngõ với tường trắng ngói xám cong cong lượn lượn phát triển thành một con phố buôn bán, cửa hàng trang sức, quán ăn vặt… Còn có quán net chui không cần chứng minh nhân dân cũng có thể vào chơi được.

Quán net mở rất bí mật, từ cửa sau của tiệm ăn nhỏ đi vào, lên lầu hai, đẩy cửa thủy tinh ra chính là nó.

Hứa Thịnh là khách quen của quán net này.

Trương Phong không ở lại trường, khi cậu ta thu dọn xong ba lô dẫn theo mấy anh em chạy đến thì Hứa Thịnh đã chiếm máy ở chỗ vắng nhất. Ông nội này cũng không chơi game, mang tai nghe một chân co lên đạp lên trên mép ghế, núp ở trong đó xem phim.

“Phim gì đây, sao lại không có tình tiết gì hết.” Trương Phong đưa tiền, tùy tiện quăng ba lô ở trên đất, trong lúc chờ máy khởi động thì tiến lại gần nhìn màn hình máy tính Hứa Thịnh, mồi hồi phát hiện mình xem không hiểu, đành phải quay lại nhìn tiêu đề, “… Sức mạnh của nghệ thuật (BBC), ôi đệt, phim tài liệu?” (Power of Art là một bộ phim tài liệu của BBC được viết và trình bày bởi Simon Schama)

Hứa Thịnh một tay cầm con chuột kéo thanh tiến độ.

Trương Phỏng hỏi ra nghi vấn từ linh hồn: “Mày xem phim này ở quán net? Sao mày không xem bản tin thời sự luôn đi?”

Hứa Thịnh nhìn cũng không giống là kiểu xem phim tài liệu mà xem đến độ rất chăm chú, đưa tay lên kéo tai nghe ra sau một chút, thuận tiện nghe Trương Phong nói chuyện: “Bản tin thời sự chiếu 7 giờ, còn chưa bắt đầu nữa.”

Trương Phong: “…”

Hứa Thịnh tắt phim tài liệu: “Tao đùa chút thôi, vô game đi.”

Cậu chơi mấy ván game với bọn họ, trong lúc đó Trương Phong nhận điện thoại, mẹ cậu ta mắt một trận ở đầu bên kia “con muốn chết à mấy giờ rồi mà còn chưa về nhà”, Trương Phong mở mắt to nói dối: “Con có mấy câu hỏi không hiểu, ở lại hỏi bài bạn…”

Mẹ Trương Phong căn bản không tin lời xàm xí của con trai nhà mình: “Xạo sự à! Bạn học đang ở bên cạnh con sao? Sao mẹ không nghe thấy có người đang giảng bài?”

Trương Phong cùng đường, đành phải đưa ánh mắt cầu cứu tìm đến Hứa Thịnh.

Hứa Thịnh vừa gõ bàn phía vừa phối hợp với cậu ta, ra dáng nói: “Câu hỏi này thật ra rất đơn giản.”

Ánh mắt Trương Phong ra hiệu cho cậu ‘kéo được bao nhiêu thì mày cứ kéo bấy nhiêu’.

Hứa Thịnh: “Tớ nói cậu viết.”

Cậu giả vờ còn rất giống là đang giảng bài, âm cuối kéo dài nửa nhịp: “‘Giải’, hai chấm.”

Trương Phong: “…”

“Sau đó thì sao?” Trương Phong chờ một hồi chậm chạp không chờ được đoạn tiếp theo, “… Mày nói nhiều chút đi.”

Hứa Thịnh: “Sau đó có thể nhìn câu hỏi tiếp theo.”

“……”

May mà mẹ Trương Phong cách điện thoại cũng không nghe rõ cụ thể Hứa Thịnh nói những gì: “Vậy con học với bạn xong thì về sớm đó, mẹ nấu món thịt kho tàu con thích ăn nhất.”

Trương Phong bị hối không thể nhây nữa, đeo ba lô thoát máy trước, điên cuồng kêu gào trong lòng: Cậu ta tìm người giúp đỡ chẳng được, kiến thức cấp 3 sợ là ngay cả quản lý quán net chui còn học thông suốt hơn cái người ở bên cạnh cậu ta nữa!

Trương Phong cúp điện thoại: “Đại ca, mày giảng bài, thật sự là một chút hiểu ngay.”

Hứa Thịnh giải quyết xong đường lính, nói: “Không cần khách sáo.”

“Vậy tao về trước đây.” Trước khi đi Trương Phong nói, “Mày cũng đừng chơi muộn quá, lúc này mới khai giảng, bị bắt thì không hay đâu.”

Hứa Thịnh vặn nắp chai nước suối, ừ một tiếng, đáp vô cùng có lệ.

“Mày về đi.” Hứa Thịnh nói, “Bọn họ không bắt được tao đâu.”

Hứa Thịnh cày ở trong quán net đến tối, phim tài liệu BBC xem đến phần cuối, xem đến mức thấy hơi mệt, ngửa đầu ra sau, tháo tai nghe xuống định ra quầy phía trước mua chút đồ ăn.

Ở quầy ngoại trừ mì tôm thì là mấy thứ đùi gà chân vịt các kiểu, Hứa Thịnh lướt mắt nhìn, thật sự không có khẩu vị gì, cuối cùng lấy thanh kẹo bạc hà ở bên cạnh.

Mua xong xé ra một viên ngậm ở trong miệng, đẩy cửa đi đến cầu thang hít thở một lát.

Còn chưa đi được mấy bước, chỗ cầu thang chất đồ đạc lung tung truyền đến một tiếng “rầm”.

“Chỉ có chút tiền này à?”

“Tiền ăn sáng ngày mai cũng ở đây rồi, thật sự không còn nữa…” Là một cậu nhóc, giọng nói khúm núm.

Rầm ——!

Lại là tiếng đá ngã đồ vật.

“Nói với mày bao nhiêu lần rồi không gom đủ 200 tệ thì đừng trách tụi tao không khách sáo.” Giọng nói của tên đạp đồ vật ồm ồm, “Có phải mày muốn bị đòn không?”

Đây là quán net chui vốn là khu vực nguy hiểm cao.

Tốt xấu lẫn lộn, xảy ra chuyện này không hiếm lạ gì.

Viên kẹo trong miệng Hứa Thịnh vô cùng lạnh, cậu dựa vào tường nghe một hồi, cắn nát viên kẹo, sau đó mới lững thững đi đến chỗ chất đồ đạc lung túng đó.

Trong mớ đồ đó có bốn tên đang đứng, nhuộm giống nhau y như xã hội tóc vàng, không mặc đồng phục, chắc hẳn không phải học sinh của Lục Trung, đồng phục màu xanh xám trên người của kẻ bị bao vậy lại rất nổi bật.

“Xin lỗi, tha cho tôi đi, ngày mai, ngày mai nhất định đưa cho mấy người…”

Bốn tên tóc vàng đếm xong một trăm tệ trong tay, sau khi nhìn nhau thì cười phá lên: “Ngày mai? Ngài mai không còn là con số này nữa.”

Bọn chúng không cười được bao lâu, vì vừa dứt lời, cái tên cầm tiền đã bị người ở phía sau vỗ lên vai một cái.

“—— Ai đó?!”

“Tao là ai không quan trọng.” Hứa Thịnh bước về phía trước, tay thuận thế khoác thẳng lên trên vai tên kia, giống như hai anh em vậy, lời nói ra từ trong miệng lại hoàn toàn khác biệt, ” Tụi mày ồn quá.”

Thanh niên bất lương đang cầm tiền nghiêng đầu, sau khi nhìn thấy Hứa Thịnh thì giật mình.

Bình tĩnh mà nói, tuy Hứa Thịnh tiếng xấu đồn xa, nhưng dựa vào gương mặt này vẫn có thể kéo được không ít số người quay đầu lại ở trong trường.

Áo thun đen, quần jean màu xanh đậm, hoa tai.

Ngoại trừ cách ăn mặc vừa nhìn liền thấy không giống như học sinh nghiêm túc ra, mặt mũi Hứa Thịnh trông rất tinh tế, sắc bén, đuôi mắt hơi nhếch lên, nhìn như không quan tâm, nhưng đáy mắt lại mang theo mấy phần ngang tàng không giấu được, cho dù là ai nhìn thấy cũng cảm giác tướng mạo này giống như học sinh xấu thường xuyên bị dán thông báo xử phạt.

Điều quan trọng nhất là, nhìn sơ qua, so với bọn chúng, còn giống người đến cướp tiền hơn.

“Mày…” Thanh niên bất lương cầm tiền bị điệu bộ này của cậu ép thấp xuống một cái đầu, nghẹn giọng nói, “Mày cũng đến cướp tiền?”

Hứa Thịnh cười: “Có thể hiểu là vậy.”

Cậu hạ cánh tay đang khoác trên vai tên đó xuống, hoạt động cổ tay một chút, lại thuận miệng hỏi: “Tụi mày lục được bao nhiêu tiền ở trên người cậu ta? Là muốn chờ tao ra tay, hay là tụi mày tự móc ra.”

Thanh niên bất lương: “…”

Vốn dĩ cũng mới ở độ tuổi mười sáu mười bảy, ra ngoài tùy ý hù dọa người khác, chuyên lựa mấy đứa yếu đuối bắt nạt, gặp phải người trông còn cứng hơn bọn chúng, lại không dám huênh hoang nữa.

Cái gì cũng không quan tâm, trực tiếp móc tiền có thể móc ở trong túi ra quăng xuống đất, sau khi nói “xin lỗi đại ca, không biết đây là địa bàn của anh” thì chạy xuống cầu thang.

Hứa Thịnh cúi người nhặt tiền quăng vươn vãi dưới đất lên, sau khi xếp gọn lại thì ngồi xuống.

Người mặc đồng phục Lục Trung còn đang ngồi run rẩy ở trên đất, thấy Hứa Thịnh ngồi xuống, phản ứng đầu tiên là: “Tôi thật sự hết tiền rồi, hết thật rồi…” TAT.

Hứa Thịnh: “…”

Tôi trông giống kẻ cướp tiền đến thế sao.

Hứa Thịnh không nói gì, chỉ nhét xếp tiền đã xếp vào trong tay cậu ta, đứng dậy đi về lại, đẩy cửa quán nét, mới quăng lại một câu: “Chỗ như này, sau này đừng đến nữa.”

Cậu ở quán net ngồi đến gần chín giờ mới tắt máy.

Bên ngoài đã tối đen rồi, đèn đường dọc theo ở hai bên đường kéo dài ra bên ngoài.

Trường học tám giờ rưỡi khóa cổng, ký túc xá thì lại mở đến mười giờ, nhưng không vào được trường, thì nó có mở đến hừng đông cũng vô dụng.

Hứa Thịnh quen cửa quen nẻo vòng ra phía cổng sau trường học.

Cổng sau trường học ở kế bên tòa nhà ký túc xá, quanh năm ở trong trạng thái đóng cửa, trên cửa sắt đã gỉ sét buộc một sợi xích sắt to, cả bức tường vừa vặn bao vây tòa nhà lý túc xá nam sinh, tòa cách tường gần nhất là tòa của khối mười một, gần như hướng về phía đối diện với cổng sau.

Cậu đạp lên hòn đá dưới tường, chống lên tường rào leo lên. Thiếu niên thân cao chân dài, trèo không tốn chút sức nào, sống lưng cong lại, kéo căng một đường cong, cậu thả tay ra, một chân buông xuống, đang chuẩn bị nhảy xuống ——

Lại nhìn thấy đối diện có một người đang đến.

Người kia rất cao, chỉ đeo một ba lô, tay áo đồng phục xắn lên, lộ ra một nửa cổ tay. Bộ đồng phục màu xám xanh xếp thứ ba từ dưới đếm lên trong bảng xếp hạng đồng phục của cả khu vực được mặc trên người của hắn, nói không được là không giống ở chỗ nào.

Cách quá xa không thấy rõ tướng mạo, chờ người đi đến dưới ánh đèn, Hứa Thịnh mới phát hiện một vấn đề càng quan trọng hơn.

Cậu thấp giọng chửi một tiếng.

Đm.

Vận may tốt thật.

Kỷ lục trèo tường ra ngoài không có bất cứ sơ hở nào của cậu, đã bị hủy trong ngày hôm nay.