Giờ thứ tư – khoa Đông y tầng bốn

"Cậu xem kỹ ghi chép của lão Mao đi." Lộ Hà nhét quyển sổ ghi chép vào tay Tôn Chính.

"Gì cơ?" Tôn Chính không hiểu ý anh, "Tại sao lại phải —"

Chưa dứt lời, hắn đã bị Lộ Hà bịt miệng, không gian lập tức im ắng trở lại.

Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp...

Tiếng bước chân!

Tiếng bước chân lại vang lên!

Tiếng bước chân kia như tiếng chuông giữa màn đêm, một tiếng một tiếng, từng bước từng bước.

Hắn đang ở tầng dưới.

Tôn Chính muốn cử động nhưng lại bị Lộ Hà giữ chặt.

Sau mười ba bước, tiếng bước chân trở nên nhẹ dần. Âm thanh kia như nhỏ giọt vào tim họ.

Có một giây, Tôn Chính cảm thấy mình như bóng hình đang hòa vào màn đêm kia, một bước tiếp một bước, hoàn toàn chìm sâu vào bóng tối.

"Tiếp tục nghe." Lộ Hà nhẹ nhàng nói bên tai Tôn Chính.

Hai lần mười ba bậc, hai đoạn cầu thang dài. Tầng ba.

Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp...

Hắn vẫn ở tầng dưới.

Trong bóng tối quỷ dị, mang theo sự nặng nề khó có thể miêu tả được.

Hai lần mười ba bậc nữa, hai đoạn cầu thang dài. Tầng hai.

"Lộ... Hà?" Tôn Chính lắng nghe tiếng bước chân không rõ lai lịch này, cảm thấy hơi lạnh đã bao phủ lấy thân mình, hắn nhẹ giọng gọi Lộ Hà để xác nhận rằng bản thân mình vẫn còn tồn tại.

"Chính, tiếng bước chân biến mất." Lộ Hà buông lỏng cánh tay đang giữ Tôn Chính, "Hắn xuống đến tầng hai."

"Ừ?" Tôn Chính khó hiểu.

"Hắn xuống đến tầng hai, tầng hai có nhà xác lâm thời."

Nhà, nhà xác? Nhà xác?

Thang máy bị kẹt tóc, tiếng bước chân bồi hồi ở tầng hai và tầng bốn.

Trong bóng đêm, thân ảnh lão Trương ngừng lại ở tầng hai.

Hắn nhẹ nhàng xoay người lại, một tia sáng le lói cuối cùng chiếu lên gương mặt hắn.

Hắn nhìn nơi này, khóe miệng âm trầm nhếch lên một nụ cười ảm đạm.

Tôn Chính giật mình một cái, không thể xua tan cảnh tượng quỷ dị ra khỏi đầu mình.

"Chính, sau lưng cậu ướt sũng." Lộ Hà quan tâm, nói.

"Lộ Hà," Tôn Chính quay đầu nhìn dáng người mông lung của Lộ Hà, "Anh vừa nói anh hiểu cái gì?"

Lộ Hà im lặng một lúc lâu, sau đó nói, từng câu từng chữ:

"Lão Mao nói dối, một lời nói dối nghiêm trọng."

Lòng Tôn Chính hẫng một nhịp, mở to hai mắt nhìn anh.

"Cậu đến đây, xem ghi chép lão Mao viết." Lộ Hà lập tức bật đèn pin lên.

Lúc này Tôn Chính mới nhìn rõ phòng khám khoa Đông y này.

Xung quanh quả thực dán đầy các sơ đồ huyệt vị châm cứu trên thân thể con người, góc phòng bên trái là một giá sách gần như đã được chất kín, mà trước mặt là hai bàn làm việc tương đối cũ, trái phải hai bên là hai ghế dựa bằng trúc, trông cổ xưa, lại cũ nát, đối diện bọn họ chính là cửa sổ đang mở, bên ngoài là một khoảng không đen đặc.

Lộ Hà kéo Tôn Chính ngồi xuống cạnh bàn.

"Cậu xem đoạn này," Lộ Hà mở cuốn sổ ghi chép màu đỏ ra, một lần nữa mở tới đoạn về lão Mao.

"Kiểm tra xong tầng sáu, tôi vội vàng xuống lầu... Vừa tới cửa tầng bốn, tôi liền thấy lão Trương chạy vội lên..."

"Lão Mao chỉ kiểm tra tầng sáu, mà lão Trương kiểm tra từ tầng một tới tầng ba, tại sao lại dùng một khoảng thời gian tương đương nhau?" Giọng Lộ Hà lạnh lẽo, tràn ngập hoài nghi.

"Đúng vậy..." Tôn Chính phụ họa một tiếng, tại sao lúc trước lại không để ý tới nhỉ? "Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó?"

"Chuyện ghi lại ở đây, chỉ có hai sự việc là thật." Lộ Hà nói, "Một là những nội dung có liên quan tới các y tá, bởi vì bệnh viện có thể tùy thời tìm y tá tương quan để đối chứng, cho nên tầng một quả thực đã sáng đèn cho tới ba giờ, mà lão Trương, cũng không xuống đến tầng một."

"Hai là truyền thuyết về thi thể kia, đó cũng là sự thật, bởi vì cậu cũng đã nghe qua, chỉ là..."

"Chỉ là lão Mao không nhắc tới chuyện dùng tóc bao lấy vàng ròng rồi nhét vào miệng?" Tôn Chính bừng tỉnh đại ngộ.

"Không tồi." Lộ Hà cười lạnh một tiếng, "Mao Trọng Quý căn bản không tới tầng sáu, ngay từ đầu hắn cũng chưa từng khóa thang máy! Sau khi hắn và lão Trương tách ra, hắn liền đi thang máy tới tầng hai!"

Cho nên thời điểm lão Trương tới tầng ba liền nghe thấy một tiếng 'đinh' truyền đến từ tầng dưới.

"Tầng hai... nhà xác tầng hai?!" Tôn Chính nhịn không được kêu lên.

"Hừ, Mao Trọng Quý nghe nói trong miệng thi thể kia có thể có vàng, mê muội đồng tiền nên hắn đã quyết định đi trộm miếng vàng trấn thi kia..." Lộ Hà nói, lại dừng một chút,

"Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán, nếu, tiếng bước chân vừa rồi thực sự thuộc về lão Trương thì —"

"Nhưng, nhưng chẳng lẽ lão Trương tuần tra tầng hai lại không phát hiện ra hắn sao?"