Kết thúc

Bệnh viện tư nhân trên phố Đồng Hoa, lại đổi chủ.

Diện tích bệnh viện chiếm khoảng ba vạn mét vuông, sở hữu ba dãy nhà lớn. Dãy chính diện có sáu tầng, bề mặt bên ngoài tòa nhà dát đá vụn thô ráp – phong cách thịnh hành những năm 90, tuy trông rất cũ kỹ nhưng quả thực lại là tòa nhà chính. Song song với tòa nhà chính là hai dãy nhà năm tầng khác, bên phải là khu nội khoa đã được tu sửa lại, còn tòa nhà màu hồng nhạt mới tinh bên trái chính là khu ngoại khoa.

Hoàng Tuần đỡ đỡ mắt kính, đi vào bệnh viện. Hắn lấy ánh mắt ngạo mạn quan sát một vòng tầng một.

Cũ nát, ánh sáng kém, quá âm u.

Nhưng phù hợp với tôi. Bệnh viện này cũng có không ít câu chuyện có thể khai quật.

Hắn đi đến nơi đăng ký, một y tá già đang lười nhác lật lật cái gì đó.

"Văn phòng viện trưởng ở tầng mấy?" Hắn đắc ý giơ chứng nhận phóng viên ra.

Bà y tá già ngẩng đầu, liếc nhìn hắn một cái: "Tầng năm, ra cửa thang máy rẽ phải."

Hắn gật đầu, cất bước đi về phía thang máy.

Y tá ở sau còn nói thầm một câu: "Bán cả bệnh viện rồi còn phỏng vấn viện trưởng làm gì, có ích lợi rắm gì."

Có lẽ lần cuối thang máy được tu sửa đã là nhiều năm trước, trông rất cũ kỹ. Bên ngoài phủ một lớp sơn màu xanh lục, nhiều chỗ đã bong tróc ra từng mảng từng mảng, lộ ra kim loại màu bạc bên dưới. Phím ấn không còn sáng đèn, nhiều người ấn, lớp plastic có tác dụng bảo hộ cũng đã vỡ vụn, lõm vào bên trong. Hoàng Tuần dùng lực ấn nhiều lần, cuối cùng thì thang máy cũng hiện ra mũi tên lên phía trên, xem ra màn hình hiển thị vẫn còn dùng được.

Cuối cùng thì thang máy dừng tại tầng một, quả nhiên quá cũ, mở cửa cũng rất chậm chạp, từng tấc từng tấc một tách ra về hai bên trái phải.

Hai người đàn ông trẻ tuổi trong thang máy ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi tiếp tục nói chuyện phiếm.

Hoàng Tuần đi vào, sau đó bắt đầu đánh giá một chút, thanh niên bên trái trắng nõn, thư sinh. Thanh niên bên phải đeo một cặp kính mắt hơi cổ lỗ sĩ, còn cười đến khoa trương.

Lúc nói chuyện, bộ dáng thư sinh kia rất nghiêm cẩn, khiến người ta không muốn thân cận.

"Thang máy này có tật xấu, muốn đi tầng nào thì cũng phải lên tầng 6 trước đã, hahaha." Thanh niên đeo kính mắt cười nói.

"Từ lúc tên kia đi thang máy này tìm anh hai anh, nó liền mắc cái tật xấu này." Thanh niên thư sinh nghiêm trang nói.

Hoàng Tuần dùng khóe mắt liếc nhìn hai người bọn họ một cái. Cuộc đối thoại của bọn họ khiến người không biết đâu mà lần.

"Hắn chỉ biết xằng bậy." Thanh niên còn lại bất mãn pha oán giận nói.

"Xằng bậy? Anh mới là tên xằng bậy nhất," Thang máy phản chiếu gương mặt thư sinh hung hăng trừng mắt nhìn người đeo kính bên cạnh, "Lúc ấy ở 315A, sao anh dám lừa em một lần nữa?! Sao anh dám làm chuyện tuyệt đối không thể ấy?!"

"Haha!" Người đàn ông đeo kính kia vỗ tay cười lớn, Hoàng Tuần bị giật mình, cũng may mình tương đối ổn trọng, bảo trì được phong độ trước mắt hai người này.

"Bởi vì lúc đó tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng." Người đàn ông đeo kính bắt đầu nghiêm giọng, "Một chuyện tôi vẫn luôn cảm thấy rất mâu thuẫn."

"Chuyện gì?"

"Em còn nhớ thời gian hiện ra lúc chúng ta mở máy cassette lên không? 03:03:00 ngày 20 tháng 1 năm 2002."

"Ừm, vậy thì sao?"

"Nhưng em tính một chút, Lưu Quần Phương đại khái đã mất tích vào tháng 6 năm 2001, mà khoảng hai tháng sau bọn họ mới đi phòng xét nghiệm, bản thân Nghiêm Ương đã nói rằng hôm đó là ngày 24 tháng 8 năm 2001, hai băng cassette cuối cùng..."

"Thời gian không đúng?"

"Chính là vấn đề này, em xem, ai đã chạm tới máy cassette vào năm 2002? Hơn nữa, dựa theo tình huống ngày đó, máy cassette hẳn phải lưu lại căn phòng đó với băng cassette cuối cùng, là ai đã đặt băng cassette đầu tiên vào máy, rồi để lại vào hộp trong phòng hồ sơ?"

"Ý anh nói... sau khi chuyện Lưu Tần chấm dứt, lại có người đặt mọi thứ trở về vị trí, chỉ chờ chúng ta đến?"

Lộ Hiểu Vân, hay Nghiêm Ương?

Hay cả hai người?

Nhưng một người đã trở thành 'nó', một người không bao giờ quay lại bệnh viện, sao có thể làm được chuyện như vậy?

Trừ phi...

"Đinh!"

Thang máy đột nhiên đinh một tiếng.

Hoàng Tuần vừa ngẩng đầu nhìn, liền kêu to không ổn! Mình vừa vào thang máy đã bị hai thanh niên này hấp dẫn lực chú ý, quên mất không bấm số tầng, còn theo bọn họ lên tận tầng 6.

Thật mất mặt!

Hắn đành phải ưỡn ngực, làm bộ không có chuyện gì mà đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi thang máy, hắn liền thấy hai người dựa vào cửa sổ phía xa xa, giống như đang xem thứ gì.

Quái thật, hai bóng người này có chút quen thuộc.

Ngay lúc này, một trong hai người đó quay đầu lại, nhìn thoáng qua bên này!

Người kia đeo mắt kính cổ lỗ sĩ, trên mặt treo nụ cười khoa trương, mơ hồ nghe thấy tiếng anh ta hỏi thanh niên thư sinh bên cạnh: "Vậy em nói, rốt cuộc hiện tại chúng ta là cái gì?"

Đây là —

Trái tim Hoàng Tuần trật một nhịp, hắn nhanh chóng quay đầu nhìn.

Phía sau không có ai cả.

Hai thanh niên đứng đó nói chuyện, dường như chưa từng tồn tại.