“Cậu này là Phụng Vũ Kiến.” - Hiệu trưởng đẩy gọng kính vàng, đi tới trước mặt Hải Đăng, nói tiếp - “Cô này là...”

“Phụt... há há há.” - Trai đẹp Vũ Kiến ôm bụng cười ha hả.

Còn La Hải Đăng thì mặt đỏ tưng bừng!! Aaa!!! Đây là nỗi đau đời em thầy không hiểu đâu!!!

“Em là con trai...” - Cậu nói li nhí thanh minh.

Hiệu trưởng nhìn lại phần ngực phẳng lì của cậu, thất thố, nãy giờ nhìn mỗi cái mặt!

Thẹn quá hóa giận!

“Hừ... Gì mà con trai lại để cái mặt trắng hồng thế kia! Còn dám bôi son! Cậu này học lớp nào!”

Vũ Kiến giờ đang nằm bò trên bàn giáo viên, cười suýt tắc thở.

“Em.. em... không có bôi son... Còn có... em là học sinh mới...” - Cậu len lén vươn tay véo ót hắn một cái thật mạnh!

___

Sơ: Klq cơ mà mới des lại cái bìa:v nhìn như truyện cổ tích:v