"Xem gì mà tập trung vậy, chị đến gần cũng không biết." Một giọng nói ôn nhu vang bên tai tôi.

Nếu như bây giờ, chắc chắn tôi sẽ bình tĩnh cười một cách ngây thơ vô tội, tay thì lén tắt đi trang đang coi. Đáng tiếc...lúc đó, tôi...

Đột nhiên nghe thấy giọng chị bên tai, tôi lập tức rơi vào trạng thái hoảng loạn, không nghĩ ngợi đã giơ tay che màn hình, "Không, không xem gì cả." Ôi, hoàn toàn "giấu đầu lòi đuôi".

Chị vốn không để ý tôi đang xem gì, thấy tôi như thế mới bắt đầu tò mò. Chị khoác một tay lên vai tôi, một tay đẩy hai tay tôi ra khỏi màn hình máy tính. Ai ngờ tôi thà chết không chịu buông tay.

"Bỏ tay ra~" nữ vương ra lệnh.

Tôi yếu ớt nói, "Thật sự không có gì mà."

"Bỏ ra ~" chị không màng đến dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của tôi, quyết định phải làm đến cùng.

Từng giọt mồ hôi đọng trên trán, nhìn chị rồi quay sang nhìn máy tính, một câu nói vang lên trong lòng: chết thì chết!

Tôi bất đắc dĩ rút tay về, chị lập tức tiến đến nhanh chóng xem xét máy tính.

Tôi không dám nhìn thẳng chị, chỉ có thể lén nhìn, sắc mặt chị càng lúc càng nghiêm trọng.

Đột nhiên, chị quay sang nhìn tôi, ánh mắt ấy...khiến tôi dựng hết tóc gáy. Đôi mắt xinh đẹp thế kia cũng có thể tỏa ra sát khí!

Cứ như vậy vài giây, chị chỉ nhìn chằm chằm tôi không nói một lời. Lòng tôi có cảm giác một ngày dài bằng một năm, à không, là một giây tựa như một năm. Chỉ nghe tiếng bộ tản nhiệt máy tính xách tay chạy "ro ro", kỳ quái, âm thanh bộ tản nhiệt này rất nhỏ mà, vì sao lúc này có thể nghe rõ ràng thế kia.

"Em thế mà lại viết mấy thứ này sao?" Chị nói, tôi có thể cảm giác được chị đang cố gắng nén giận.

Hả??? Tôi làm gì có bản lĩnh này.

"Không phải em, người trên mạng viết." Tôi lắc đầu như một cái trống bỏi, suýt nữa đã lắc đến chấn động não.

Chị vươn tay giữ đầu tôi không ngừng qua lại, nhếch miệng, sát khí trong mắt đã vơi đi, thay vào đó là gió xuân ấm áp, "À, vậy sao em tìm xem làm gì."

"Em không tìm, là Khoai Sọ thối gửi cho, cậu ấy muốn chơi em." Tôi nghiến răng nghiến lợi đáp, cố gắng tỏ ra là một người vô tội bị hãm hại.

Chị rút tay về, gương mặt rạng ngời, "Thật sao? Vậy em điện thoại cho cô ấy đi, để chị hỏi cho rõ ràng."

Ối ối ối, đại minh tinh nhà tôi thật sự muốn làm rõ mọi việc! Tôi nhanh chóng gọi cho Khoai Sọ.

"Này, tiểu thụ thụ, văn viết không tệ phải không, chúng ta có nên làm theo thử không." Người bên kia còn liều mình đùa giỡn, đúng là muốn chết.

Đại minh tinh nhà tôi giật phăng điện thoại từ tôi, quát to: "Tả Tiểu Dụ, sau này cô đừng có gửi những thứ tào lao này cho Hữu Hữu nhà chúng tôi. Nếu cô làm nữa, tôi sẽ nói em ấy cắt đứt quan hệ với loại bạn xấu thế này." Trong cơn thịnh nộ, chị ném điện thoại tôi vào cửa.

Ôi chao, một giây trước là cảnh xuân tươi đẹp, một giây sau đã mưa rền gió dữ, được diện kiến đầy đủ khả năng "biến sắc" của đại minh tinh, tôi hóa đá tại chỗ.

"Mấy đứa con nít thời nay...còn nhỏ không lo học hành, em xem lại bạn bè em đi, gửi mấy thứ khó coi này." Chị đứng trước giường, bắt đầu mắng tôi liên hồi, "Em cũng thật là, người ta bảo xem thì xem hả. Coi như em không biết đi, vừa mở ra thấy nội dung như vậy phải lập tức tắt đi chứ..."

Không ngờ chị cũng có một mặt hay càu nhàu thế này, tôi nhìn mà yêu thương. Hơn nữa, thói quen ném điện thoại này không tốt, đây là lần thứ mấy rồi? Hơn nữa, chị ném của chị được rồi, sao lại ném của người khác!

Đúng vậy, chị ném điện thoại của tôi! A! A!

Tôi đau lòng nhanh chóng chạy đến cửa nhặt lên, đây là chiếc Nokia yêu quý của tôi mà! May quá, may quá, Nokia tương đối bền, không sao cả, góc bị trầy một chút thôi.

Quay người lại, người đó hai tay chống hông, vẻ mặt giận dữ. Mẹ ơi, người đẹp khiến tôi say mê đi đâu mất rồi, giờ đây trước mắt là một mụ dạ xoa!

Tôi run rẩy.

"Tôi đang nói chuyện với em, em còn đi nhặt điện thoại cái gì hả???

Tôi ấp úng giải thích: "Đồ mới mua mà, lỡ hư..."

Lời còn chưa dứt đã bị chị cắt ngang: "Mới mua thì sao, cũng là tôi mua, hư thì tôi mua cho em cái khác!"

Bộ dạng nổi giận của chị khiến tôi không biết làm sao cho phải, đành tiếp tục nói: "Tuy chị kiếm được nhiều tiền nhưng không thể lãng phí như thế!"

"Em..." Chị chỉ tay vào tôi, định nói gì đó nhưng không được, tiện đà phất tay: "Trẻ con không dễ dạy, tự em suy nghĩ đi!" Nói xong đóng ầm cửa, rời khỏi phòng tôi.

Hầy, đêm nay tôi lại không thể "lên giường".

Tít ~ tít ~ âm báo tin nhắn điện thoại vang lên.

[Sorry, không ngờ chị gái nhà cậu BH đến thế] (BH = dữ dằn)

[Khoai Sọ thối, thật sự bị cậu hại chết rồi]

[Cậu đang quỳ bản giặt đồ à]

[Chị ấy bắt tôi quỳ thì tốt rồi, ít ra cũng khiến chị bớt giận]

[Không ngờ cậu thích bị ngược...Quả nhiên có đặc tính của tiểu thụ thụ]

[Khoai Sọ thối, Khoai Sọ thối, Khoai Sọ thối, không để ý cậu nữa]

[Tiểu Hữu e thẹn, ha ha]

Tôi tắt máy, nằm ra giường.

Sau đó, ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư...tôi vẫn không được lên giường chị, thậm chí vừa vào phòng đã bị ném các vật thể bay, bao gồm kịch bản, thú bông, lược, son môi. Tôi định cứ tiếp tục vào thì có một lần chị cầm đèn bàn trên đầu giường, tôi sợ hãi không dám vào phòng chị nữa.

Tôi định lấy lòng chị khi ăn, nhưng chị có các hoạt động tuyên truyền phim điện ảnh dồn dập nên lúc nào cũng ăn với Lưu Giai xong mới về.

"Ôi, hoa đào đổi vận rồi à?" Tiếu Tiếu nhanh nhạy là người đầu tiên phát hiện tâm trạng tôi thay đổi.

Đúng vậy, mấy ngày này, trừ lúc làm việc còn có tinh thần, vừa đến giờ nghỉ tôi lập tức trở nên buồn bã ỉu xìu.

Ăn ở nhà hàng dưới lầu công ty, tôi ăn vài miếng đã buông đũa, mặt mày buồn xo hỏi Tiếu Tiếu: "Tôi đắc tội một người, thế nhưng người đó không nghe tôi xin lỗi, cô nói phải làm sao đây?"

Trên mặt Tiếu Tiếu đột nhiên xuất hiện nét nhiều chuyện, "Một người? BF cô hả?"

"Đừng quan tâm là ai, cô nói có cách mà!"

Tiếu Tiếu chống cằm, suy nghĩ giây lát, ánh mắt lóe sáng, "Cô mời bữa ăn này phải không?"

Ha ha, người này cũng biết tranh thủ cơ hội quá đi chứ. "Không thành vấn đề!" tôi vỗ ngực bảo đảm: "Nếu có thể giải quyết được chuyện này, tôi đãi cô cơm trưa cả tuần."

"Cô nói đấy nhé!" Tiếu Tiếu nghe thế càng cười rạng rỡ, "Cô nhờ bạn bè người đó đi, cô đắc tội với người ta nhưng bạn người ta thì không, cô nhờ bạn người đó nói hộ cô là được."

"Đúng rồi! Tiếu Tiếu, cô thật thông minh." Tôi giơ ngón cái về phía cô.

"Không phải tôi thông minh, là người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê ~"

Tôi nhắn tin cho Lưu Giai, nói tối sẽ đến tìm chị, dặn chị đừng nói cho An Tâm.

Buổi chiều đi làm, theo thường lệ tôi lướt xem Thiên Độ của Khoai Sọ, đột nhiên thấy một bài đăng: [Đọc ngay, Khiết Nhi ủng hộ Tiểu Dụ của chúng ta]

Ôi trời ơi, hai ngày nay Khiết Nhi đều thu âm không nhận phỏng vấn! Nhấn vào xem, là một đường link, tiếp túc nhấn vào, ơ, dẫn đến blog Khiết Nhi. Hơn nữa, bài đăng này còn có tiêu đề [Nhờ có con mắt nhìn người của tôi mới có Tiểu Dụ tài giỏi hôm nay], nội dung đại khái nói về khi làm giám khảo khu vực Bắc Kinh cho Mị lực nữ thanh thì chọn trúng cô ấy, để thử thách tính chịu đựng áp lực trước khi vào giới giải trí, cô còn thử phê bình cô ấy vài câu, không ngờ cô ấy có thể thản nhiên đối mặt. Sau đó, cô nói chuyện với sản xuất chương trình, hết lòng đề bạt thí sinh này. Hôm nay thấy cô ấy có thể vào top 5 toàn quốc nên kiêu ngạo thay cô ấy, chúc cô ấy cuối cùng có thể trở thành quán quân.

Há hốc mồm, blog Khiết Nhi chẳng phải do tôi quản lý sao? Lẽ nào tôi mộng du? Nhìn thời gian đăng là lúc tôi đang ăn cơm trưa. Lẽ nào bị hacker làm? Nghĩ đến những người hâm mộ thần thông quản đại của Khoai Sọ, tôi nghĩ cũng không loại trừ khả năng này. Tôi nhanh chóng gọi điện thoại cho Khiết Nhi, trong trường hợp được phỏng vấn cũng có thể chuẩn bị được.

"À...Là tôi viết đó!" Bên kia đầu điện thoại, Khiết Nhi rất bình tĩnh trả lời.

Ơ, mặt trời mọc hướng tây rồi.

"Cô biết Trendy cũng nói lấy blog tôi làm trọng điểm, nên tôi cũng phải tự viết một chút. Hơn nữa, người ta nói phải viết về thứ gì đó gây chú ý, bài đăng này cũng đủ chú ý rồi nhé!" Cô nói xong còn cười đắc ý vài tiếng.

Trời ạ, khi ấy, cô rõ ràng muốn chèn ép Khoai Sọ, hôm nay còn nói là muốn dẫn dắt. Ôi, trong giới giải trí này, quả nhiên chẳng ai đơn giản.

Tôi còn có thể nói gì nữa, đành báo cáo việc này cho chị Lulu. Chị Lulu nói trước tiên đừng làm gì, chờ xem phản ứng của đài Xoài và truyền thông.

---

"Tôi nói, trước đây thì nóng lòng về nhà, mấy ngày nay rõ ràng sự kiện kết thúc sớm, vậy mà còn gọi chúng tôi đi ăn cùng." Lưu Giai nghe xong tôi trần tình về chuyện vừa xảy ra, bỗng nhiên hiểu ra.

"Xì ~" Lưu Giai không biết nghĩ gì, tựa vào trường kỷ cười vui vẻ, "Trách không được, hôm qua có một phóng viên tòa soạn nọ hỏi nếu như em ấy phát hiện bạn trai của bạn thân lén lút tay trong tay dạo phố với cô gái khác thì xử lý thế nào? Trước đây, đối với các vấn đề thế này, em ấy sẽ trả lời một đáp án rất phổ thông, vậy mà hôm qua..."

"Hôm qua thế nào?" Tôi nóng lòng truy hỏi.

Lưu Giai cố nhịn cười, đáp: "Em ấy hung tợn quay sang nói với phóng viên: không cần suy nghĩ, cứ việc đá một cước vào mông đôi cẩu nam nữ này. Ha ha...dọa hết hồn phóng viên người ta."

Trời ạ, không ngờ đại minh tinh nhà tôi nóng tính như vậy.

"Chị à, đừng lo vui nữa, mau giúp em đi!" Tôi thật sự sắp nổi điên.

Lưu Giai vỗ vai tôi, "Yên tâm, chị đây cũng là hủ nữ, để chị giải thích với em ấy. Nhưng mà với một điều kiện..."

Trời ạ, sao ai cũng mượn gió bẻ măng thế này!

"Bây giờ chị và Tiểu Mai đã tăng gấp đôi tiền đặt cược, vì vậy chị muốn em đảm bảo, dùng bất cứ biện pháp nào cũng phải ở trên."

Ôi, thứ này sao có thể đàm bảo? Nhưng vì cần giải quyết nhanh chóng, tôi lập tức giơ tay thề thốt.

Ngày hôm sau, tin tức quả nhiên theo dự đoán.

"Tiền bối trong giới Khiết Nhi khen ngợi người mới Tả Tiểu Dụ có giọng hát tốt."

"Khiết Nhi ủng hộ Tả Tiểu Dụ đoạt quán quân."

"Tả Tiểu Dụ tranh quán quân, Khiết Nhi lên blog hỗ trợ."

Trên mạng, đoạn clip Khiết Nhi lúc trước phê bình Tả Tiểu Dụ có lượt xem siêu cao, các Hương Dụ còn cảm thán Khiết Nhi thật có lòng.

Mặt khác, việc thu âm album mới của Khiết Nhi rất thuận lợi, tôi cũng vừa viết xong một kế hoạch tuyên truyền, sau khi được anh Phong trau chuốt đôi chỗ sẽ được trình bày trong cuộc họp cuối tuần sau.

Văn Tử nhận được hình có chữ ký của Kim Duyệt vô cùng mừng rỡ, còn hỏi có phải công ty chúng tôi định ký hợp đồng với Kim Duyệt không. Tôi nói không phải, là do có quen người trong chương trình.

Nói về ký hợp đồng, Khoai Sọ từng đề cập có vài hãng thu âm đã thương lượng với đài Xoài muốn hợp tác với top 5. Đài Xoài cũng hỏi qua ý kiến thí sinh, Văn San nói sẽ theo sự sắp xếp của đài Xoài, Khoai Sọ không tỏ thái độ, Kim Duyệt cũng vậy.

Đêm "năm chọn bốn", tôi vốn không muốn xem, bởi được Khiết Nhi trợ lực, hơn nữa tôi vừa đưa năm vạn cho công ty SMS, thế nhưng Khoai Sọ nhắn tin dặn tôi đêm nay nhất định phải xem TV...Thôi thì xem vậy, dù sao đại minh tinh nhà tôi cũng không ở nhà.

Chuyện là vầy, sáng nay khi đang làm việc nhận được cuộc gọi từ Lưu Giai, nói rằng công ty điện ảnh sắp xếp tuyên truyền ở ba thành phố, vì vậy trưa họ sẽ bay đến Thượng Hải, ngày mai là Vũ Hán, sau đó là Thành Đô, tối cuối tuần mới có thể trở về Bắc Kinh. Nhìn xem, đây chính là một người trên không.

Chắc hẳn chị gái nhà tôi còn tức giận, một tin nhắn cũng không có. Chị không nhắn thì tôi nhắn đấy! Sau một ngày làm việc, tôi tắt máy tính, sau đó soạn tin

[Biên độ nhiệt trong ngày ở các thành phố đó khá cao, nhớ giữ gìn sức khỏe]

Đến khi tôi về nhà, cơm nước xong xuôi, mở TV lên cũng chưa thấy trả lời. Tôi nghĩ rằng chị bận rộn nhiều việc ở Thượng Hải, chưa có thời gian đọc tin nhắn của tôi.

Kết quả, chưa thấy được hồi âm từ chị thì nhận được tin nhắn của Lưu Giai.

[Vừa xong một họp báo lập tức phải tham gia một buổi lễ trao giải, em ấy đang trang điểm, những người khác đang xem TV ở hậu trường theo dõi cuộc thi "Mị lực nữ thanh", không phải nói, cuộc thi này rất thú vị!]

Quả nhiên tôi đoán không sai, chị làm việc suốt cả ngày.

Vòng thứ hai, đến lượt Khoai Sọ.

Ôi ôi ôi, Khoai Sọ ngồi sau một cây đàn dương cầm màu đen. Nhớ đến lời gợi ý của tôi, thật biết vâng lời!

"Đây là lần đầu tiên trên sân khấu vòng chung kết, tôi hát bài hát của người khác dành tặng cho người tôi quan tâm." Sau một câu ngắn gọn như thế, Khoai Sọ bắt đầu lướt mười ngón tay trên phím đàn.

Ôi ôi ôi, tư thế đàn dương cầm của Khoai Sọ đẹp quá!

Sau một đoạn dạo ngắn, cô bắt đầu hát:

Thế giới này, thật phức tạp

làm loạn hết những điều tôi muốn nói.

Tôi không hiểu được

những ngữ pháp quá phức tạp vậy đâu.

Món quà thế nào

thì mãi mãi nhớ rõ đây

để hạnh phúc không trôi đi quá vội vàng.

Trời cao mây trắng, bươm bướm cỏ hoa

trước nay đâu cần dùng lời nói.

Này những nỗi lo vụn vặt ngày thường vẫn không bỏ xuống được.

Hát tình ca, nói lời tâm tình

chỉ vì muốn em lắng nghe thật kỹ.

"Tôi yêu em" là lời thổ lộ duy nhất.

Hát một khúc ca đơn giản,

để tâm tình em vui vẻ.

Tình yêu tựa như dòng sông

làm sao tránh được gặp phải nơi gập ghềnh.

Viết một khúc ca đơn giản,

chẳng có gì độc đáo

giống như tôi đây

quá đỗi bình thường nhưng lại khắc sâu.

(bài này là Một khúc ca đơn giản của Vương Lực Hoành, mình lấy bản dịch trong clip https://www.youtube.com/watch?v=rU6r6Qm_N1Q)

Hay quá, tôi không thể dùng từ nào để hình dùng giọng hát tuyệt vời này, khóe mắt của tôi đã hơi ươn ướt.

Trong lúc tôi còn chìm đắm trong bầu không khí khó diễn tả nên lời này, đột nhiên điện thoại di động vang lên.

Màn hình biểu thị: Lưu Giai.

"Này, em một mặt nhờ chị giúp em, một mặt lại gây thêm rắc rối cho chị! Các người đang làm gì vậy hả, Tả Tiểu Dụ kia định làm gì hả, có phải cô ấy hát bài này cho em không?"

"Hả?" tôi không hiểu kịp chuỗi lời nói của Lưu Giai, đầuóc quay cuồng.