Tôi dùng tốc độ nhanh nhất nấu một bát mì trứng cà chua, mặc dù nhiều dinh dưỡng hơn mì ăn liền nhưng nếu bình thường tôi sẽ không bao giờ làm. Chủ yếu vì nhìn chị đói như thế, tôi cũng không thể làm món nào tinh tế hơn.

Ngồi đối diện nhìn chị hoàn toàn không còn sự nhã nhặn như trước, múc lấy múc để từng thìa, tôi vừa muốn cười vừa cảm thấy xót.

Cuối cùng, chị đặt bát lên bàn, vừa lòng cười với tôi, "Đây là món ngon nhất em từng nấu."

Tôi kịp thời rút một tờ khăn giấy đưa cho chị, phì cười: "Người xưa có câu: người khi đói bụng, cái gì cũng ngon."

"Người xưa có nói như vậy sao?" Chị ngơ ngác nhìn tôi, rốt cuộc tôi không nhịn được phá lên cười.

---

Ngày hôm sau tôi đội mũ, quàng khăn chị mới mua, vui vẻ đi làm. Thật sự chị rất biết chọn đồ, không chỉ đẹp mà còn rất ấm. Tôi tưởng tượng ra cảnh chị đang chọn quà cho tôi, hẳn lúc đó chị đang nghĩ về tôi, nhỉ? Thôi thì từ đây về sau, quần áo gì đó cứ để chị mua là được, tôi cũng đỡ tốn thời gian dạo phố.

Chị Lulu vừa đến công ty thì gọi tôi vào phòng làm việc chị, nói với tôi người phụ trách blog bên Trendy vừa điện thoại cho chị, bảo rằng nội dung và tốc độ cập nhật blog Khiết Nhi rất tốt, bấy giờ lượt truy cập đã hơn trăm vạn. Trendy quyết định lấy blog Khiết Nhi làm trọng điểm, hy vọng bên chúng tôi cũng phối hợp viết nhiều bài hơn nữa. Trong lúc tổng kết công tác tuần vừa rồi của bộ phận truyền thông, chị Lulu đã khen ngợi tôi, kêu gọi các đồng nghiệp truyền thông khác phụ trách blog nên giao lưu với tôi nhiều hơn. Thế nhưng, tôi có thể thấy, trừ anh Phong ra mọi người đều phản đối, nhất là Phương Di viết blog cho Mạch Kỳ còn liếc tôi một cách khinh thường. Không biết vì sao, trước đây, tôi từng cảm thấy Phương Di khá đáng sợ, thế nhưng đột nhiên hiện nay tôi nghĩ quan sát cô ta cũng là một việc rất thú vị. Lúc này tôi còn hy vọng cô ta và Mạch Kỳ xuất hiện cùng lúc để tôi có thể nhìn ra gì đó. Ôi, tôi cũng có một trái tim nhiều chuyện xinh đẹp đây này!

Ăn cơm trưa xong, đang ở phòng bếp nghỉ ngơi, tin nhắn của người đó đến.

[Chị đã thử nấu mì trứng cà chua, nhưng sao không ngon như em làm] ôi, hiếm khi đại minh tinh nhà tôi có "nhã hứng" thế này.

[Chắc chắn là do chị thiếu một thứ rồi]

[Cái gì? Em có bí quyết gì hả?]

[Yêu Tâm!]

Ha ha, nửa ngày không thấy trả lời, nhất định là ngạo kiều rồi.

Sắp đến giờ ra về, trên MSN biểu thị Văn Tử đã đăng nhập, con bé này, đã một thời gian không liên lạc với tôi. Nể tình cậu ấy suốt ngày phải bay khắp thế giới nhưng chưa bao giờ quên quà cho tôi, tôi cũng không thèm tính toán.

"Văn Tử chết tiệt, bây giờ đã bay đến tháp Eiffel hay Tượng nữ thần tự do rồi?"

"Ha ha, bay đến bờ sông Hoàng Phố."

"Ơ? Về Thượng Hải rồi à? Vậy đừng nói chuyện trên mạng, để mình gọi điện thoại cho cậu."

"Khoan đã...Tan làm xong mình phải đi gấp, không có thời gian nghe điện thoại của cậu."

"Bận vậy sao? Ha ha, đừng nói đầu gỗ nhà cậu đến Thượng Hải nhé!"

"Đầu gỗ đến mình cũng không vội, mình về xem TV."

"Cậu nhớ nhầm à, tối mai mới có Khoái lạc đại bản doanh."

"Hơ, mình về xem cuộc thi Mị lực nữ thanh cơ."

Trời ạ, Văn Tử vậy mà cũng...Được rồi, suýt chút quên mất cậu ấy là fan cuồng đài Xoài. Nghĩ vậy, tôi hỏi:

"À, cậu thích ai trong đấy?"

"Kim Duyệt, ừm...Tả Tiểu Dụ cũng không tệ. Ôi chao, không dài dòng với cậu nữa, cậu còn biết ai ngoài An Tâm nhà cậu ra đâu."

"Không hề nhé, mình có xem cuộc thi này, hôm nay là 7 chọn 6 đúng không."

"Ui, không ngờ cậu cũng xem đài Xoài. Trong 7 người còn lại cậu thích ai nhất?"

"Ơ, không có thích nhất!"

"Mình nghiêm túc đề cử cho cậu Kim Duyệt, lát nữa về nhà lên Thiên Độ của cô ấy mà xem, cô ấy toàn năng lắm, hát hay mà nhảy cũng đẹp nữa."

Chết ngất, hóa ra Văn Tử cũng tham gia Thiên Độ.

"Không nói chuyện với cậu nữa, về đây."

"88" (bái bai)

Thấy sắp đến thời gian phát sóng, tôi ngấu nga ngấu nghiến ăn cơm chiều.

"Em ăn chậm một chút được không, coi chừng bị nghẹn." rốt cuộc người đó không chịu được.

Tôi một hơi uống cạn sạch canh chị nấu, cười nói: "Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, em phải nhanh lên."

Trong mắt chị có gì đó chợt lóe lên, tôi nhìn chưa rõ đã biến mất.

Tôi vừa ngồi trên trường kỷ một lúc, chị cũng đi đến ngồi xuống cạnh tôi. Lạ thật, giờ này trước đây, đại minh tinh của tôi đều trở về phòng làm chuyện riêng của mình.

Trong TV, Khoai Sọ sắp lên sân khấu, tôi chăm chú theo dõi không chuyển mắt, thế nhưng người bên cạnh thay đổi tư thế, khẽ dựa vào người tôi, "Nhức vai, xoa bóp giúp chị đi."

Ý chỉ từ lão phật gia, nô tài như tôi sao có thể chối từ. Vì vậy, tôi vừa giúp chị xoa bóp vai, cổ, vừa quay đầu xem TV.

"Chú ý một chút!" Người đó tựa hồ đã nhận ra tôi không tập trung, nhéo vào đùi tôi.

Hoàn hồn nhìn lại, tay tôi xoa bóp lên cánh tay người ta rồi. Dù sao tôi cũng không phải người có thể làm hai việc cùng một lúc nên dừng lại nói: "Đợi lát nữa làm tiếp nhé ~"

"Sao lát nữa em không xem đi?" Chị xoay sang nhìn tôi chất vấn.

Tôi nhận ra còn tiếp tục nói nữa nữ vương sẽ tức giận, kẻ thức thời mới là người tài giỏi, đầu óc tôi làm việc cực lực, tốn một ít tế bào não cuối cùng cũng nghĩ ra được một biện pháp vẹn cả đôi đường.

Tôi ngồi nhích ra sau một chút, sau đó kéo chị đến trước người, để chị ngồi vào khoảng trống giữa hai chân tôi, như vậy tôi có thể vừa xoa bóp cho chị vừa xem TV.

May mắn, chị không phản đối, còn tìm một vị trí thoải mái trong lòng tôi dựa vào, đầu tựa lên cổ tôi, sau đó nhắm mắt, vẻ mặt rất hưởng thụ.

Từ góc độ này nhìn xuống, áo chị có ba nút chưa cài, vì vậy thấy được ngực chị như ẩn như hiện. Tuy chỉ là cup A nhưng cũng hết sức mê hoặc đối với tôi. Tôi không tiền đồ bắt đầu nóng người, tim đập nhanh hơn, chỉ sợ tiếp tục nhìn xuống nữa sẽ chảy máu mũi, tôi nhanh chóng dời tầm mắt về phía TV.

Trong mắt là hình ảnh Khoai Sọ đang dụng tâm hát, trong đầu lại là....Tôi cố gắng lắc lắc đầu.

"Xem một cuộc thi thôi mà tim đập nhanh như vậy?!" Đột nhiên người đó thoát khỏi lòng tôi, "Cám ơn, không phiền ngài xoa bóp cho tôi nữa đâu." nói xong đứng dậy, đi thẳng vào phòng mình.

Ối trời ơi, hiểu lầm rồi, hiểm lầm lớn rồi, tôi khóc không ra nước mắt!

Có thể do thấy lần thi trước Khoai Sọ suýt nữa thì bị loại, đợt thi này Hương Dụ cố gắng nhắn tin thật nhiều, sau tiết mục biểu diễn thứ hai, số phiếu của Khoai Sọ đã xếp hạng nhì, thành công qua ải.

Nỗi lo lắng trong lòng hạ xuống, tôi chuẩn bị đi dụ dỗ người đó. Vừa xoay nắm cửa, không phải chứ, đã khóa trái từ bên trong. Tôi chỉ không xoa vai vài cái thôi, người đó thật nhỏ mọn. Tôi oán hận quay về phòng mình.

Sáng sớm rời giường mới phát hiện tối qua tuyết lại rơi.

Vừa ăn sáng xong, tiếng chuông cửa vang lên.

"Các người dậy muộn quá đi mất!" Lưu Giai sau khi vào cửa nhìn thấy tôi đang rửa chén trong bếp.

Mai tỷ cũng đến, lẽ nào hôm nay họ phải làm việc?

An Tâm có vẻ cũng hơi bực bội, "Sao chị nói hôm nay không có công việc mà?"

"Ôi, trong đầu em trừ công việc không nghĩ đến chuyện khác được hả?" Lưu Giai lườm An Tâm một cái. Ồ, trừ Lưu Giai ra, chắc chắn sẽ không tìm được người thứ hai dám lườm thẳng mặt đại minh tinh nhà tôi!

Mai tỷ vui vẻ hô lên: "Lâu lắm rồi Bắc Kinh không có tuyết nhiều thế này, hai chúng tôi đến tìm mọi người ra chơi ném tuyết."

"Ném tuyết?" cằm An Tâm sắp rơi xuống.

"Đúng vậy đúng vậy, mau thay quần áo, chị thấy khu đất trống kia rất thích hợp." Lưu Giai vội vàng thúc giục hai chúng tôi.

---

"Chị và Hữu Hữu một đội." Lưu Giai khoác vai tôi giành quyền phân nhóm.

An Tâm thấy thế ngẩn ra, "Các người...thân nhau từ lúc nào vậy?"

Lưu Giai phớt lờ, kéo tôi chạy ra sau một bậc xi măng, vo vo một nắm tuyết ném vào An Tâm, trong miệng còn hô: "Bắt đầu khai chiến!"

May mắn thay, An Tâm phản ứng nhanh nhạy, lách mình né tránh. Ngay lập tức, chị và Mai tỷ tìm chỗ tránh, đánh trả chúng tôi.

Thỉnh thoảng có một đợt gió lạnh thổi qua, tuy trên mặt đau rát nhưng chúng tôi cũng không màng đến.

"Bốp!" Lưu Giai đang cúi đầu gom tuyết, bất thình bị "quân địch" ném một cầu tuyết vào mặt, tuyết rơi tứ tán trên mặt chị, trong nháy mắt chị đã có một đầu bạc trắng.

Ngẩng đầu nhìn thấy An Tâm đứng ở kia mặt mày rạng rỡ, nhất định là kiệt tác của chị. Lưu Giai tức giận nói: "Chúng ta dùng chiêu dụ rắn ra khỏi hang, em chạy xuống cầu thang kia đi, chắc chắn An Tâm sẽ chạy theo, còn chị thì bọc ở đằng sau phục kích."

"Dạ!" tôi gật đầu.

Tôi đi xuống cầu thang, vừa xoay người lại nhìn, quả nhiên, người đó đã trúng kế chạy theo.

Chờ chị đến gần, tôi đột nhiên quay lại ném tuyết vào người chị.

Ha ha, trúng rồi, cầu tuyết rơi vào ngực chị. Tôi vỗ tay reo hò.

Ai ngờ, tựa hồ người đó thẹn quá hóa giận, xông đến đẩy tôi nằm xuống.

"Dám đánh chị?" Chị ngồi lên người tôi, giữ tôi nằm trên tuyết.

Tôi không biết chị sẽ "báo thù" thế nào, thoáng khẩn trương nhìn chị, thân thể bất giác run rẩy.

Có lẽ vì thấy dáng vẻ tôi ngoan ngoãn đáng yêu thế này, biểu tình tàn bạo trên mặt chị nháy mắt biến mất, còn trêu đùa: "Em đánh chị, giờ muốn đền tội thế nào đây?"

Tôi lập tức giả lả: "Chẳng phải chị nói nhức vai sao, để em xoa cho nhé?"

Nào ngờ, không như mong muốn, khuôn mặt vốn đang cười dịu dàng bỗng trở nên lạnh lùng, hai tay nắm lấy cổ tôi.

Ơ...Chị gái à, chị ra tay độc ác thế này luôn hả???

Nhưng tôi đã đoán sai lòng chị rồi.

Đột nhiên, chị cúi xuống hôn tôi. Môi chị lạnh quá, của tôi cũng vậy. Ngay lúc tôi còn chưa biết vì sao chị hôn tôi thì lưỡi chị đã tiến vào trong miệng tôi.

Ơ, hôn lưỡi? Tôi thoáng nhớ đến những gì Khoai Sọ dạy tôi...

Vì vậy, tôi cũng chủ động nghênh đón, lưỡi chúng tôi qua lại trong khoang miệng cả hai, chơi đùa truy đuổi.

Trên mặt đất bị tuyết trắng bao phủ, tôi ôm chị, chị ôm tôi. Cho đến khi tuyết len vào trong quần jean mỏng khiến tôi run run đứng lên, răng đánh lập cập, chúng tôi mới kết thúc nụ hôn dài này.

Lên cầu thang nhìn thấy Mai tỷ và Lưu Giai đưa lưng về phía chúng tôi đang lén lút thầm thì gì đó.

"Chị thua rồi, đưa em tiền." Mai tỷ vươn tay đến trước mặt Lưu Giai.

Lưu Giai khinh thường nói: "Đúng, là ở trên nhưng đây cũng đâu nói được gì, lần này chỉ là..."

Tôi đại khái đoán được vài phần, ho khan hai tiếng nhắc nhở bọn họ đừng nói nữa.

An Tâm nghe được cũng nhướn mày hỏi, "Các người đang nói gì vậy, cái gì ở trên?"

Mai tỷ hoảng hốt, chỉ có Lưu Giai phản ứng nhanh nhạy, giải thích: "Chị và tiểu Mai đánh cược với nhau...trên cây này có ổ chim hay không, em ấy nói có còn chị nói không, không ngờ em ấy tìm thấy một cái..."

"Nhàm chán...Em chơi đủ rồi, về đây." An Tâm nói một câu như thế, sau đó xoay người rời khỏi.

Mai tỷ đắc ý đi theo.

Lưu Giai tiến đến, nói một cách sâu xa: "Phải cố gắng lên đi chứ!"

Tôi toát mồ hôi hột, chuyện này cũng có thể "cố gắng"được sao?