Cây cối bên đường phố dày đặc đan xen, gió lạnh hiu quạnh lùa qua ngọn cây phất phơ lộ ra vài phần cô lanh.Giờ phút này Sở Nhược Du đang ngồi trong xe Triệu Kiến An, bên cạnh cô là vợ của Triệu Kiến An Lý Cầm.Lý Cầm càng nhìn Sở Nhược Du càng thích, gương mặt này với tính cách ngoan ngoãn thật khắc vào tâm khảm của bà.

Nghe lão Triệu nói cô ấy thành tích học tập cũng là cực tốt.

Trên thế giới này như thế nào sẽ có có bé gái ưu tú như vậy.Nếu như bà có con trai cùng tuổi cô thì lừa cũng phải phải lừa đem cô mang về.“Tật xấu của bạn cũ cô không phải ngày một ngày hai, tâm lý em không cần áp lực quá, trị không được coi như đi theo cô thăm hỏi trưởng bối một chút.”Sở Nhược Du không nghĩ tới Lý Cầm lại là người ôn nhu như vậy, trong lúc nhất thời thế nhưng có chút không biết theo ai, cô nghĩ nghĩ, định liệu trước nói:“Chỉ là bệnh mất khống chế tiểu tiện sau sinh hẳn là sẽ không quá phiền toái, có thể chữa khỏi, cô đừng lo lắng.”Triệu Kiến An thỉnh thoảng qua kính chiếu hậu quan sát hai người trao đổi.

Nghĩ đến trường hợp Sở Nhược Du chế giễu người khác hắn không khỏi rụt rụt cổ.

Hiện tại hắn xem như đã biết, nguyên lai Sở Nhược Du ăn mềm không ăn cứng a.Cảnh sắc hai bên ngoài cửa sổ xe trôi qua nhanh lui về phía sau, không bao lâu liền đến địa chỉ mục đích.Sau khi đỗ xe Triệu Kiến An liền mang theo Lý Cầm cùng Sở Nhược Du lên lầu.

Vừa mới tới cửa âm thanh dương cầm, tiết tấu vui sướng truyền đến qua cửa phòng khép hờ.

Sở Nhược Du theo bản năng dừng bước chậm rãi nhắm mắt lại.

Đây là một khúc chuyện xưa mỹ lệ động lòng người.

Triệu Kiến An cùng Lý Cầm liếc mắt nhau không hẹn mà cùng lựa chọn im lặng, an tĩnh một bên chờ đợi.m thanh dương cầm thật nhanh tiến vào cao trào, vốn là làn điệu trữ tình vui sướng nhu hoà đột nhiên liền bên tay trái nhạc đệm lưu loát trở nên càng thêm trào dâng.Thật nhanh hoàn thành một khúc.Sở Nhược Du mở mắt ra, trong lòng khó được trào ra cảm xúc mênh mông mãnh liệt, bởi vì Tống Hoan Hoan cùng Lâm Sương cô không thể không bỏ qua thiên phú dương cầm của chính mình.

Đã thật lâu không có đàn dương cầm.Lý Cầm cười tủm tỉm dẫn dắt Sở Nhược Du đẩy cửa mà vào:“Em cũng biết đàn dương cầm sao?”Đừng nói đàn dương cầm, kể cả Sở Nhược Du nói cô biết chế tạo hoả tiễn bà cũng không mang hề hoài nghi.Sở Nhược Du gật đầu:“Biết một chút ít.”Do dự một chút cô nhịn không được mở miệng bình luận:“Khúc đầu vừa nãy đàn thật hay, chỉ là ở giữa sai hai nốt.”Người ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo (trình độ chuyên môn), cảm quan bản thân cô nhạy bén hẳn là sẽ không nghe nhầm.“Nói không sai.”Theo âm thanh nói chuyện trong phòng một người vẫn còn phong vận nữ nhân chậm rãi đi ra, chỉ là bà thân hình thon gầy tiều tuỵ, trạng thái tinh lực mệt mỏi, kể cả âm thanh nói chuyện đều rất nhỏ, khóe miệng bà mỉm cười:“Không thể tưởng tượng được tuổi còn nhỏ mà trình độ dương cầm lại cao như thế.”Trong mắt bà tràn đầy thưởng thức.Sở Nhược Du chỉ liếc mắt một cái liền xác định đây là hôm nay cô muốn trị liệu người bệnh.Khương Tuyết sớm được thông báo qua tuổi tác của Sở Nhược Du cho nên cũng không có khiếp sợ, sau khi lịch sự cho mọi người pha trà mới ngồi xuống sofa để cho Sở Nhược Du khám bệnh.“Kỳ thật ta đối với tật xấu này đã sớm tuyệt vọng.”Thanh âm bà thật bình đạm, cũng không thống khổ, cũng không oán giận, càng không có không cam lòng, chấp nhận..