Sau khi đưa Yêu Nghiệt  về nhà, Bạch Liên Hoa  nằm thẳng đến tờ mờ sáng cũng chưa ngủ. Trước ở trong nhà anh đổi nước cho lục la, sau đó sửa sang lại giá sách một lần lại một lần, cuối cùng ngồi vào bàn học yên lặng tự hỏi.

Trên bàn học đặt một khung ảnh màu đen, đó là ảnh gia đình của Bạch Liên Hoa. Ảnh chụp đôi vợ chồng cười cực kì ngọt ngào, nam khôi ngô nữ xinh đẹp, làm cho người ta nhìn thấy liền không khỏi tán dương ông trời tác hợp. Người vợ trong tay ôm một đứa bé mập mạp chính là Bạch Liên Hoa.

Ba, mẹ, suy nghĩ của con quả nhiên đúng, trên thế giới vẫn còn nhiều người tốt....

Bạch Liên Hoa  sờ sờ khung ảnh. Anh nhớ tới Yêu Nghiệt   vì muốn bảo vệ anh, vì không tiện đến trước mặt vạch trần quá khứ của TInh Anh, đành phải yên lặng theo dõi bọn họ cả một đêm, khóe miệng anh lặng lẽ nhếch. Yêu Nghiệt   không thể nghi ngờ chính là một người tốt.

Tuy rằng hướng công tác của cậu có chút lệch lạc, nhưng có ai là hoàn hảo đâu? Lúc anh vừa mới được trụ sở chính đào tạo ra, lần đầu đo mắt cũng không làm tốt được như vậy, có lẽ sau này nên bồi dưỡng cậu ta thành quản lí nhỉ?

Bạch Liên Hoa  nhớ về cái lúc mình vừa vào tiệm đã được quản lí chi nhánh vui vẻ tán dương, không qua hai năm liền được người nọ đề cử làm quản lí mới. Thế giới thật là kỳ diệu, hiện tại anh cũng phải làm cùng một chuyện mà quản lí cũ đã từng làm. Hy vọng Yêu Nghiệt   sẽ không phụ lòng mong đợi của mình!

Bạch Liên Hoa  lại ngồi một chút rồi quyết định đi ngủ. Sáng chủ nhật anh còn phải làm nửa ngày nữa. Anh ngủ một chút, ăn trưa rồi mới ngồi xe đến cửa tiệm.

Yêu Nghiệt   đã tới rồi, nhìn cậu thật tràn đầy tinh thần giới thiệu các loại mắt kính cho một nữ khách hàng. Tâm tình của Bạch Liên Hoa  nháy mắt tốt hơn hẳn, anh quan sát Yêu Nghiệt   một hồi lâu, phát hiện đối phương hôm nay có biểu hiện rất bình thường, không giống như mọi hôm “không từ thủ đoạn” để đẩy mạnh lượng tiêu thụ mắt kính.

Đợi cho đến lúc ăn cơm chiều, Bạch Liên Hoa  lặng lẽ hỏi Yêu Nghiệt   có thích ăn cay hay không, sau khi nghe được câu trả lời vừa lòng, anh hẹn Yêu Nghiệt   ngày nghỉ cuối tuần đến một quán cơm cay. Ngày hôm nay, bởi vì tâm trạng của Bạch Liên Hoa  rất tốt, Yêu Nghiệt   lần thứ hai u oán phát hiện lượng tiêu thụ lại thua người ta không chỉ một chút.

Đến ngày hẹn, buổi chiều Bạch Liên Hoa  bỗng nhiên lại nhận được một cú điện thoại do Tinh Anh  gọi tới nói muốn tìm anh “làm chứng”. Anh nghĩ nghĩ rồi quyết định gọi Yêu Nghiệt   cùng đi. Bạch Liên Hoa  cảm thấy Tinh Anh  có thể cố sức sửa chữa sai lầm trong đó có một phần công lao là của Yêu Nghiệt  .

Ba người đầu tiên đến trung tâm khu phố, sau đó Tinh Anh  lái xe dẫn bọn họ đến một bãi đậu xe ngoài trời. Tinh Anh  lấy ra từ hành lí một cái túi ni lông đen chắc chắn.

“Tất cả băng ghi hình đều ở đây, ngay cả phần cừng trong máy tính đều lấy ra cả, chắc là không còn bản sao chép nào đâu.” Túi ni lông to đó bao gồm đĩa hình, phần cứng di động, băng video cất giữ đã lâu của y. “Tôi đã tìm bác sĩ tâm lý cho vợ tôi, lần đầu trị liệu có thể có kết quả tốt. Đợi khi cô ấy hoàn toàn bình phục tôi sẽ ly hôn với cô ấy. Hai người đến làm chứng nhé!”

Tinh Anh  để túi ni lông xuống đất, sau đó lấy cái xe màu trắng sành điệu của mình nghiến qua nghiến lại vài lần. Cuối cùng ba người cùng nhau mở túi ra coi, bên trong đã hoàn toàn nát bét liền quẳng vào thùng rác.

“Tốt rồi.” Lúc làm xong Tinh Anh  thở ra một hơi dài, “Giờ tôi cảm thấy như được sống lại. Cảm ơn hai người, về sau tôi sẽ cố mà làm người tốt. Bạch Liên Hoa, chờ đến lúc tôi xứng đáng với anh, tôi có thể quay về tìm anh hay không?” Bạch Liên Hoa  vội lắc đầu. “Tôi hiểu rồi.” Tinh Anh  ảm đạm lái xe rời đi.

“Tôi nói... ” Yêu Nghiệt   đột nhiên nhíu mày, “Anh ta tự nhiên đi như thế, tốt xấu gì cũng phải đưa chúng ta đến nhà ga chứ! Đây là cái nơi khỉ gió gì vậy?!”

Bạch Liên Hoa  cười cười, “Không sao, tôi biết đường đến nhà ga. Cậu có đói không, đúng lúc có thể đi ăn cơm chiều.”

Yêu Nghiệt   tiếp tục nhăn mặt: “Vậy, anh dẫn đường đi!”

Hai người sóng vai bước ra khỏi bãi đỗ xe. Bạch Liên Hoa  so với Yêu Nghiệt   thì cao hơn một tí, chỉ là Yêu Nghiệt   lúc này lại màng dày da đế cao nên đã đem chiều cao cân bằng rồi.

Hai người đều rất đẹp trai rất tuấn tú, dáng người lại cao, eo nhỏ hông nở, cùng nhau đi trên trường thật khiến nhân dân toàn quốc đều muốn kêu thét.

“Cậu nói y từ nay về sau có hối cải để làm người tốt được hay không?” Bạch Liên Hoa  đột nhiên hỏi.

“Tôi cảm thấy chẳng có tí hi vọng. Người ta nói sao nhỉ, giang sơn dễ đổi bán tính khó dời. Vài người sinh ra đã đen, tẩy thế nào cũng trắng không nổi.” Giống như tôi vậy. Yêu Nghiệt   đem câu cuối nuốt vào, nhướn mày nhìn Bạch Liên Hoa: “Nếu y có thể trở lại thành người tốt thì mới là kì lạ!”

“Tôi tin y có thể thay đổi.” Bạch Liên Hoa  cúi đầu nhỏ giọng nói thầm. Mặc dù chỉ có một ít nhưng cuộc đời vẫn tốt đẹp, không phải sao?

“Được thôi! Vậy chúng ta mở mắt mà chờ vậy.” Yêu Nghiệt   đột nhiên có chút không đành lòng đả kích Bạch Liên Hoa.

“Tôi đói muốn chết, nóng muốn chết, hôm nay vừa ăn cay vừa ngồi phòng máy lạnh đi!”

“Chúng ta đi xe thôi!” Bạch Liên Hoa  ngẩng đầu, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chặn một chiếc taxi sắp vượt qua họ.

Đại khái hôm nay không phải cuối tuần, hai người lại đến tương đối sớm cho nên lúc đến quán cơm nổi tiếng Bạch Liên Hoa  giới thiệu, hai người không cần phải xếp hàng chờ.

Bạch Liên Hoa  nhường đồ ăn cho Yêu Nghiệt  , lúc bị hỏi uống ít hay nhiều rượu, anh lắc đầu ngượng ngùng nói: “Cậu uống đi! Tôi không uống rượu.”

Trên mặt Yêu Nghiệt   lộ ra biểu cảm kì lạ, sau đó gọi người bán hàng cho sáu chai bia và một ly nước chanh.

Đồ ăn lục tục được đưa lên, tuy rằng Bạch Liên Hoa  có thể ăn cay, nhưng chỉ một ly nước chanh thật sự là quá ít, anh uống ba bốn lượt mà vẫn cảm thấy cay xé cổ họng.

Lúc anh định kêu thêm đồ uống, Yêu Nghiệt   lại nói bia này ít cồn, uống một chút để giảm cay cũng không sao. Bạch Liên Hoa  thấy đôi môi Yêu Nghiệt   bị cay đến đỏ au lên, không đành lòng từ chối tiếp, anh giơ ly bia lên uống.