Tôi lấy khóa từ ra, nhẹ nhàng mở cửa.

Sáu năm trước, tôi từng chăm sóc Lịch Xuyên trong căn phòng này, tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ màu sắc của gối và ga giường, tất cả vẫn quen thuộc như xưa.

Lịch Xuyên lẳng lặng nằm trên giường, đắp một chiếc chăn màu xanh nhạt, Tiểu Mục lau rửa người anh vô cùng sạch sẽ, mặt anh không hề có sự tức giận, hai mắt nhắm lại, lại chưa nhắm hoàn toàn, giống như không có sức lực để mở ra, nhưng lại muốn xuyên qua một khe nhỏ, liếc nhìn thế giới này một lần nữa.

Một tia nắng chiếu lên trán anh, da thịt tái nhợt gần như trong suốt, miệng anh hơi hơi mỉm cười, giống như đang chìm trong một ký ức tốt đẹp nào đó.

Lịch Xuyên vẫn đẹp như vậy, vẫn anh tuấn như vậy, cho dù là ở thời khắc cuối cùng.

Tôi quỳ xuống trước giường anh, kéo tay anh, liên tục kêu vài tiếng “Lịch Xuyên”, anh đều không có phản ứng gì.

Tôi không khỏi thất thanh khóc lên.

Cung tiên sinh nghe hô hấp của anh, lại đè lên mạch ngay sau gáy anh, ông ta xốc chăn lên, tôi thấy từng vùng từng vùng một trên cơ thể Lịch Xuyên xanh tím do xuất huyết.

“Lịch Xuyên, là em, Tiểu Thu!” tôi đặt tay anh lên mặt mình, nhẹ nhàng vuốt ve, tay anh nhanh chóng bị nước mắt của tôi làm ướt, “Anh tỉnh lại! Em xin anh hãy tỉnh lại!”

Cung tiên sinh kéo tôi qua một bên, vỗ vỗ vai tôi, nửa an ủi nửa cảnh báo : “Tính mạng cậu ấy đã mất một nửa, lại không có ý chí chiến đấu, tiếp theo, cô phải hết sức cổ vũ cậu ấy.”

Tôi rưng rưng gật đầu.

“Cậu ấy muốn nghe điều gì nhất, thì cô nói cái đó, khiến cho cậu ấy vui vẻ, khiến cho cậu ấy yên tâm.”

Tôi nhẹ nhàng kề sát bên tai anh, dịu dàng kêu : “Lịch Xuyên, em ở đây! Anh đừng bỏ em mà đi…em xin anh đừng bỏ em mà đi…em không ép anh nữa! Anh yên tâm, đợi tới khi anh khỏe lại, em sẽ move on ngay lập tức, em sẽ rời khỏi Bắc Kinh, em sẽ tới thành phố khác, em sẽ không gọi điện thoại cho anh, cũng sẽ không đi tìm anh nữa. Lần này em nói thật, em nói được thì sẽ làm được, không bao giờ thay đổi nữa! Anh hứa với em, nhất định phải cố gắng sống sót, được không?” một khắc đó, tôi cảm thấy, anh nghe được những gì tôi nói, vì mí mắt của anh rốt cuộc cũng nhẹ nhàng giật một cái.

Xe cấp cứu tới nơi, bác sĩ đi theo nói : “Xe cấp cứu ở dưới lầu, bệnh viện đã chuẩn bị tốt theo yêu cầu của ông, tình huống bệnh nhân như thế nào?”

“Mất nước nghiêm trọng, xuất huyết cục bộ, suy hô hấp. Tôi nghi ngờ có khả năng có xuất huyết lồng ngực và suy thận cấp tính. Sau khi tới bệnh viện phải chụp X quang ngực, truyền máu ngay lập tức. Trước mắt truyền 500ml nước biển. Xin thông báo cho bệnh viện chuẩn bị hồng cầu và tiểu cầu, mỗi thứ 4 đơn vị. Tôi sẽ tới đó cắm ống thở, chuẩn bị sẵn ống thông hô hấp.” bác sĩ Cung quả nhiên có tác phong của bác sĩ giỏi, gặp nguy không loạn, gọn gàng ngăn nắp, bác sĩ đi theo trả lời rồi chạy đi.

Sau khi bắt đầu trình tự tiêu độc, bác sĩ Cung kêu tôi và Tế Xuyên đứng tránh ngoài cửa.

Một lát sau, cửa đột nhiên mở ra. Lịch Xuyên cắm khí quản được nhân viên y tế đẩy vào thang máy, xe cấp cứu nhanh như chớp chạy tới bệnh viện. Tôi đi chung với Tế Xuyên, René và hai vị giám đốc Giang, Trương đi sát theo sau.

Lần này Lịch Xuyên nằm trong ICU mất 17 ngày. Bác sĩ Cung nói không sai, vì khó khăn trong việc tạo máu, xuất huyết phổi, khiến lồng ngực tràn đầy máu, anh bị cắm ống vào ngực. Sau khi tháo máy hô hấp, ống trong ngực vẫn chưa tháo ra được, vẫn cắm, ngày nào cũng có máu đỏ tươi chạy ra từ ống, mỗi khi thở đau tới mức run cả người. Càng như vậy, bác sĩ ngược lại càng cổ vũ anh ho khan, hít sâu, để nhanh chóng lấy ra đờm và huyết trong phổi. Thấy Lịch Xuyên đau khổ không chịu nổi như vậy, tôi cầu xin bác sĩ tiêm morphine hoặc là meperidine. Bác sĩ nói những loại thuốc đó đều ức chế hô hấp, không dùng được.

Mấy ngày đó, ngay cả tóc của tôi cũng rụng bớt. Mỗi lần nắm tay Lịch Xuyên, đều có thể cảm nhận được cơn đau, sự co rút cơ thể của anh, mồ hôi lạnh ướt hết cả người. Ngay cả tôi đứng ở một bên cũng run rẩy theo.

Sau khi tỉnh lại, Lịch Xuyên không nói chuyện với bất kì ai, bao gồm cả tôi, giống như ý thức đã rời khỏi anh vậy. Đại đa số thời gian anh đều mê man, lúc đau quá thì tỉnh lại, không thèm nhìn bất kì ai.

Lúc ngủ say anh sẽ nắm tay tôi. Bất cứ thời điểm nào cũng nắm thật chặt, giống như đó là tay của anh vậy, nếu dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve vai anh, anh sẽ ngủ rất nhanh, hệt như trẻ con.

Một tháng sau, bệnh tình của Lịch Xuyên có chuyển biến tốt, Tế Xuyên kiên trì muốn anh về Zurich trị liệu và an dưỡng, dù gì thì bác sĩ ở đó cũng hiểu rõ bệnh tình của anh hơn. Trước khi đi, Cung tiên sinh thẳng thắn nói cho tôi biết, sau hai lần cấp cứu, nền tảng của cơ thể đã mất hơn một nửa, sức khỏe đang chuyển biến xấu rất nhanh. Nếu tiến hành ghép tủy trễ, thì tương lai sẽ rất xấu.

Lúc Lịch Xuyên đi Zurich tôi không tạm biệt anh. Tế Xuyên cầu xin tôi đi với họ, nhưng tôi không đồng ý.

Tôi thực hiện lời hứa của mình – move on.

Sự thật chứng minh, không có tôi ở bên càng có lợi cho việc chữa trị của Lịch Xuyên. Anh trải qua ba lần bệnh tình nguy kịch trước mặt tôi, tôi không thể để tình huống này xảy ra một lần nào nữa.

Tôi về Bắc Kinh tiếp tục gửi hành lý, tới Côn Minh tìm một công ty phiên dịch nhỏ, tiếp tục làm nghề chính của mình.

Tất cả rốt cuộc cũng tan thành mây khói.

Tôi cảm thấy hạnh phúc, cũng vô cùng cảm ơn ông trời. Dù gì đi nữa, thì người tôi yêu vẫn còn sống.