a ngày đó lần lượt là ba ngày 28, 29, 30 tháng 12, đúng là những ngày cuối năm. Ngoại trừ CGP ra, tất cả mọi người trong thành phố này đều đã bắt đầu nghỉ lễ. Ngay ngã tư đường, người bán hàng ôm loa hô to “Đại thanh lý, đại hạ giá”. Trước mặt tiền mỗi cửa hàng đều giăng đèn kết hoa. Người đi đường nhàn nhã, mặc đồ đẹp.

Tôi bỗng nhiên ý thức được, buổi tối tôi đi đón máy bay đúng là tối Noel. Không có bất kì ai nhắc tôi, tất cả mọi người đều quên. Đúng vậy, đi công tác ở CGP đều là nhân viên trung niên nòng cốt của CGP, lúc họ còn trẻ, Noel còn chưa phải ngày lễ của Trung Quốc. Nguyện vọng duy nhất của họ là chấm dứt chiến dịch đấu giá này trước Tết âm lịch, lấy được tiền thưởng cao, quay về vòng tay ôm ấp của vợ con. Vì vậy, tất cả mọi người đều cô đơn ở trong căn phòng của khách sạn cao cấp này, cách ly trần thế, vùi đầu làm việc.

Tôi đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Ba ngày này tôi đều ở trong phòng dịch bản vẽ, mỗi ngày ngủ không tới 4 tiếng. Cho tới hôm nay, 80% bản vẽ và thuyết minh thiết kế đều đã làm xong. Cuộn thành từng cuộn đặt trên giường tôi. Nhiệm vụ thiết kế của Lịch Xuyên nặng nhất, tốc độ lại nhanh nhất. Đương nhiên mấy bản vẽ cuối cùng là do Tế Xuyên vẽ lại từ bản phác họa của anh, dù gì cũng là anh em, phối hợp vô cùng ăn ý. Thậm chí nét chữ viết tiếng Anh của hai người, trông như viết từ tay một người vậy.

Hạng mục kiến trúc cải tạo chủ yếu của thành phố C chính là Nhà hát Lớn ở góc phía Tây của thành phố C, là một công trình thuộc Thanh Liên Sơn Trang. Cũng là công trình kiến trúc tốn kém nhất trong tổng số các hạng mục đầu tư. Bản thiết kế của Giang Hạo Thiên là kết cấu kính thoáng đãng, từ xa nhìn lại, giống đầu của Nữ thần Tự Do, hoặc là giống một đóa Hoa hướng dương đang nở rộ. Ngay cả người thường như tôi nhìn cũng cảm thấy vô cùng đẹp. Mà bản thiết kế của Lịch Xuyên lại là kết cấu bằng thép khép kín, rất đơn giản, nhìn không ra hình dạng cụ thể gì. Có chút giống hòn sỏi thật lớn, mang theo những lằn nước của thiên nhiên. Ở trên là lớp ốp bằng kính bóng loáng, màu xám nhạt, giống một mặt gương, chiếu ngược lại những đám mây trên trời. Mà một loạt những công trình phụ thuộc chung quanh Nhà hát, cũng cùng kiểu thiết kế “hòn sỏi nhỏ”, nhìn từ trên xuống, giống như một bãi sỏi nằm rải rác trên bãi biển, lại giống những hành tinh trong dải Ngân Hà, tự nhiên mà thần bí, thanh lịch mà rộng lớn, hợp thành một thể với rừng núi xung quanh, tôn lên lẫn nhau, thể hiện quan điểm bảo vệ môi trường, tự nhiên và tiết kiệm năng lượng của anh. Tôi vô cùng thích, cảm thấy mặc dù không đẹp bằng thiết kế của Giang tổng, nhưng nó có một loại hứng thú khi làm ngược lại quy tắc thường.

Nhưng mà, có nhiều người không thích những hòn “sỏi” này. Mọi người ở sau lưng lại đặt biệt danh cho Nhà hát, gọi là “tảng đá”. Lúc ăn cơm tôi nghe vài vị Kiến trúc sư nói thầm, nói Lịch Xuyên chưa bao giờ là POMO, tại sao lúc này lại hiện đại như vậy? Còn nói giám đốc bên đầu tư, thị trưởng thành phố C Tạ Hạc Dương vừa cố chấp vừa cũ kỹ, có vẻ không dễ tiếp xúc. Ông ta sẽ chấp nhận phương án hiện đại à? Ngoài ra, đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của CGP là kiến trúc sư trưởng của Giai Viên Điền Tiểu Cương, nổi tiếng là chuyên gia thiết kế lâm viên theo phong cách cổ điển. Ông ta thật ra là đàn anh của Giang Hạo Thiên, ra nghề sớm, rất nổi tiếng, biết rõ phong cách của Giang Hạo Thiên như lòng bàn tay. Lần trước công trình ở Hạ Môn, thiết kế của ông ta thua CGP một phiếu, lúc này phỏng chừng là ông ta muốn báo thù, không tiếc dùng nhiều tiền để lấy tin mật.

Thư tham gia dự thầu yêu cầu viết hai bản Trung – Anh. Mãi tới sáng ngày 31, tôi mới hoàn thành tất cả các bản dịch được giao. Sau đó, tôi tốn hết buổi trưa để sửa chữa, trau chuốt rồi giao cho Giang tổng kiểm tra, sau đó Giang tổng giao cho phòng vẽ đóng dấu.

Giao xong việc, rốt cuộc có thể xả hơi. Tôi tới nhà ăn ăn một tô canh cá lát, từng lát cá vàng lạng mỏng, ăn cùng nấm hương cắt nhỏ và thịt nguội, ăn hết một chén, mồ hôi trên mặt liền toát ra. Tôi lại nghĩ tới Lịch Xuyên. Lịch Xuyên thích ăn cá, cũng thích ăn canh. Cháo cá lát Quảng Đông anh cũng rất thích, không biết anh ăn canh cá lát lần nào chưa? Tôi chạy tới phòng bếp hỏi đầu bếp cách làm canh cá lát, mới biết được muốn nấu ngon thì vô cùng khó. Tốt nhất là mỗi lần nấu thật nhiều. Mặc kệ nó, tôi lấy bút ra ghi lại công thức, chuẩn bị mang về Bắc Kinh nghiên cứu cho thật kỹ. Biến nó thành món sở trường của tôi.

Đáng tiếc Lịch Xuyên vẫn đang ở trong bệnh viện. Nghe nói anh được xếp vào “Phòng cho cán bộ cao cấp”. Vì Tế Xuyên sợ miệng vết thương của anh không cầm máu được, lại sợ nhiễm trùng, kiên quyết bắt anh ở lại bệnh viện để “quan sát”. Trong phòng bệnh chặn tất cả tín hiệu di động, nhưng có đường truyền riêng để lên mạng. Tôi biết Lịch Xuyên vô cùng bận, có lẽ cũng giống như tôi, một ngày chỉ ngủ được vài tiếng. Tôi gởi cho anh một lá thư ngắn gọn, hỏi anh khỏe chưa. Đối với câu hỏi này, anh không thèm trả lời một chữ, chỉ gửi lại cho tôi ba file đính kèm. Mở ra, là ba bản vẽ. Đây là thái độ của anh với tôi từ khi tới Ôn Châu tới nay, chỉ nói tới công việc, không nói tới chuyện khác. Mặc kệ anh, trong lòng tôi vô cùng ngọt ngào. Anh sẵn sàng nhảy vào thùng rác vì tôi, tôi hạnh phúc còn không kịp nữa là, oán giận cái gì.

Tiếp theo, tôi ngủ một giấc ngủ trưa thật ngon, tới 5 giờ, Trương Khánh Huy bỗng nhiên gọi điện thoại lại : “Annie, tiệc rượu buổi tối cô tham gia một chút. Cô có uống rượu được không?”

“Được.” ngoại trừ nghiện thuốc lá ra, tôi còn nghiện rượu, thử một lần liền say khướt, tôi sợ ngồi tù, không dám hít thuốc phiện, gần như là ngũ độc câu toàn. Lịch Xuyên cùng lắm chỉ phát hiện một cái trong đó mà thôi.

Hơn nữa, Chu Bích Tuyên có tửu lượng tốt như vậy, làm người kế thừa cô ta, tôi làm sao kém hơn được?

“Cô đi theo Vương tổng, cậu ấy không thể uống rượu, một giọt cũng không được. Nếu là thịnh tình không thể chối từ thì cô chặn giúp cậu ấy, được không?”

“Không thành vấn đề.”

“Trong đó có Thị trưởng Tạ là nhân vật mấu chốt. Ông ấy có khẩu âm Ôn Châu rất nặng, tôi nghe còn không rõ, Vương tổng nghe chắc chắn sẽ không hiểu. Lúc cô phiên dịch phải cẩn thận một chút.”

Mặt tôi nhất thời trắng bệch. Tôi cũng nghe không hiểu giọng Ôn Châu, không riêng gì tôi. Nghe nói có người ở đây hơn ba năm cũng nửa nghe nửa không.

“Khẩu âm Ôn Châu của ông ta nặng cỡ nào?”

“Ông ấy tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa, cô nói thử xem, nặng cỡ nào?” Trương Khánh Huy ở đầu bên kia nói “Hơn nữa, ông ấy cũng là người trong nghề, tốt nghiệp khoa Kiến trúc của Thanh Hoa. Cho nên, tên của Vương tổng ông ấy cũng nghe qua rồi.”

“À! Mấy giờ bắt đầu buổi tiệc?”

“Đúng 6 giờ. Bên đầu tư mới thông báo hồi sáng. Cô chuẩn bị một chút. Phía chúng ta đi bốn người, Giang tổng, Vương tổng, tôi và cô. Cô ngồi xe Giang tổng, tôi đi bệnh viện đón Giang tổng. Chúng ta gặp nhau ở cửa khách sạn.

Để phối hợp với bữa tiệc hôm nay, tôi vấn một búi tóc nho nhỏ, ở trên gài một cây trâm gỗ màu tím, rầu rĩ mặc một chiếc sườn xám trắng thêu hoa màu lam. Ngoại trừ ngực ra, đường cong của tôi cũng khá hấp dẫn, về ngực cũng dễ xử lý, lót ở trong áo ngực. Chiếc sườn xám kia bó khít tôi lại, làm tôi trông có vẻ gầy trơ xương. Tôi tính biến mình thành Lâm Đại Ngọc cổ điển động lòng người, làm cho những người ép tôi uống rượu thấy không đành lòng.

Ngồi trong xe Giang tổng tôi vẫn còn ngồi ôn “Bách khoa toàn thư phương ngôn Ôn Châu” : “Liễu liễu trệ trệ” chính là “Vệ sinh sạch sẽ”; “Vân đạm phong khinh” chính là “Ngả ngớn”; “Vật nghiễm tam tứ” chính là “không ra thể thống gì”…vân vân và vân vân. Tới cửa khách sạn, tôi phát hiện “Đầu lạp châu nhỉ” (Tiếng lóng Ôn Châu : sếp lớn, đại ca) Lịch Xuyên và Trương Khánh Huy đã đứng đợi ở đó.

Trong trường hợp long trọng Lịch Xuyên thường mặc đồ tây màu đen, tay cầm một cây gậy chống màu đỏ. Áo sơ mi đen, cà vạt trắng đen, rất hợp với khuôn mặt gầy thon dài của anh, cái trán cao cao, cái mũi thẳng tắp và quai hàm cương nghị. Thật ra, điểm hấp dẫn tôi nhất của Lịch Xuyên chính là ánh mắt của anh. Cho dù bề ngoài nhìn có vẻ lạnh lùng và kiên cường cỡ nào, ánh mắt của anh vẫn vô cùng thuần khiết, không chứa một chút tạp niệm. Sâu trong mắt anh, có chứa sự thâm tình và thành kính như một giáo đồ trung thành.

Lần này trong số các Kiến trúc sư tham gia đấu thầu, Lịch Xuyên là người trẻ nhất, nổi tiếng nhất. Ở trường hợp công khai anh nổi tiếng là người mặt lạnh, ít nói, vô cùng rụt rè. Cho nên lúc tôi gặp Lịch Xuyên, biểu hiện cảm xúc của anh đã chuyển qua “trạng thái công khai”. Anh nhìn tôi, sóng mắt khẽ dao động, lại nhanh chóng trở về nguyên trạng.

“Hai người không đợi lâu đi?” Giang Hạo Thiên nói.

“Không có.”

“Sức khỏe Vương tiên sinh thế nào rồi?” Giang Hạo Thiên tiến lên bắt tay với Lịch Xuyên.

“Khỏe nhiều rồi.”

Ở chỗ đón khách của khách sạn, trước mắt bao người, Lịch Xuyên giúp tôi cởi áo khoác, cầm cả áo khoác của anh, giao cho nhân viên. Tôi có chút không tự nhiên, cảm thấy có nhiều người sẽ hiểu lầm tôi là phu nhân của Lịch Xuyên. Cho nên, mỗi lần Lịch Xuyên bắt tay với người khác, tôi đều không quên thêm vô một câu : “Tôi là Annie, phiên dịch viên của Vương tiên sinh.” Dù sao những người tới đây đều là những người trong nghề, mọi người đều quen biết lẫn nhau. Cho nên, rất nhiều người đều cười hỏi lại : “Tiếng Trung của Vương tiên sinh tốt như vậy mà còn cần phiên dịch viên à?”

Đương nhiên, cũng có vài người hiểu lầm tôi là Chu Bích Tuyên, lúc bắt tay gọi tôi là Chu tiểu thư. Lúc này đến phiên Lịch Xuyên giải thích : “Đây là Tạ tiểu thư, phiên dịch viên mới của tôi.”

Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, đi tới gần bàn rượu, liền thấy một vị nam sĩ gần 60 tuổi, bị một đám Kiến trúc sư nịnh nọt như sao như trăng. Giang Hạo Thiên không biết tới đây từ lúc nào, thì thầm với Lịch Xuyên : “Vị kia chính là Thị trưởng thành phố C, Tạ Hạc Dương tiên sinh.”

Tạ Hạc Dương vì có khuôn mặt vừa đen vừa vuông, nên có biệt hiệu là “Hộp giầy”. Đương nhiên, không ai dám gọi như vậy trước mặt ông ta. Lịch Xuyên cầm một ly nước, đứng cạnh chậm rãi uống, thấy vài người cạnh Tạ Hạc Dương tản ra, chừa ra một chỗ trống, mới mang theo tôi đi lên, tự giới thiệu :

“Thị trưởng Tạ, xin chào. Tôi là Vương Lịch Xuyên, kiến trúc sư của CGP.”

“À! Vương tiên sinh!” Tạ Hạc Dương thong dong mà không hề mất nhiệt tình bắt tay với anh, “Đã nghe đại danh từ lâu, bây giờ mới có duyên gặp mặt.” ông ta nói tạm xem như tiếng phổ thông, chỉ có điều trong giọng nói mang theo giọng lưỡi đặc sệt. Trên khuôn mặt của Lịch Xuyên là nụ cười khách khí, anh hơi chần chờ một chút, tôi lập tức dịch câu này thành tiếng Anh.

“Không dám nhận.” Lịch Xuyên trả lời “Tôi là Kiến trúc sư nước ngoài, kiến thức ít ỏi, vô cùng ngưỡng mộ văn hóa Trung Hoa tinh thâm rộng lớn.”

Tôi yên lặng liếc nhìn Lịch Xuyên một cái, có chút ngạc nhiên. Không thể tin được câu vô cùng khéo léo nhã nhặn này, lại được xuất ra từ miệng của người chỉ biết 950 chữ Hán như Lịch Xuyên.

Quả nhiên, nụ cười trên khuôn mặc Tạ Hạc Dương thoáng hiện : “Vương tiên sinh quá khiêm tốn rồi. Lúc tôi còn trẻ, ngôi sao sáng trong giới kiến trúc là Tiến sĩ Vương Vũ Hàng từng nhận lời mới tới Thanh Hoa dạy học, trong số những người được ông dạy, tôi cũng may mắn nằm trong số đó. Nghe nói ông ấy cũng là Hoa kiều Thụy Sĩ, không biết Vương tiên sinh có quen biết gì không?”

“Đó là ông nội tôi.”

“Tôi nhớ rõ lúc đó, đi cùng với Vương tiên sinh còn có con trai trưởng Vương Sở Trữ tiên sinh, tuổi chúng tôi xấp xỉ nhau, nói chuyện với nhau rất vui. Sở Trữ tiên sinh nói tiếng Trung vô cùng lưu loát, vô cùng tao nhã, cũng là Kiến trúc sư nổi tiếng.

Lịch Xuyên hơi hơi gật đầu : “Đó là cha tôi.”

“Gia đình Vương tiên sinh ra nước ngoài năm nào?”

“Khoảng những năm cuối đời Thanh.”

“Không lẽ là hậu duệ nhà Thanh?” một người đàn ông trung niên đứng cạnh Tạ Hạc Dương nãy giờ bỗng nhiên ngắt lời.

Lịch Xuyên thản nhiên nói : “Không phải. Theo gia phả thì, dòng họ nhà tôi thuộc Lang gia Vương thị, là huyết thống thuần khiết của Trung Nguyên.”

Tạ Hạc Dương nói : “Đúng rồi, để tôi giới thiệu một chút, đây là Tổng Kiến trúc sư tập đoàn Gia Viên Điền Tiểu Cương tiên sinh.”

“Điền tiên sinh, đã lâu không gặp.”

“Xin chào, Lịch Xuyên. Sáu năm không gặp, có vẻ như cậu biến mất khỏi Trung Quốc?”

“Làm sao vậy được? Công ty tôi còn ở đây, vào thời điểm mấu chốt, tôi sẽ tới đây để xem xét.” Lịch Xuyên dừng một chút : “Thị trưởng Tạ, Điền tiên sinh là Kiến trúc sư nổi tiếng ở đây, chiếm thiên thời, địa lợi, nhân hòa. CGP tuy là tập thể nước ngoài, lại đều có nguồn gốc từ Trung Hoa. Lúc chấm điểm, Thị trưởng Tạ sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia đi?”

Tạ Hạc Dương cười ha ha, xua tay liên tục : “Sao được, sao được! CGP có thực lực thiết kế vô cùng hùng hậu, công trình cải tạo thành phố C sẽ là điển hình cho công trình mở rộng Ôn Châu. Chúng tôi vô cùng hoan nghênh công ty nước ngoài tham gia đấu thầu. Yên tâm, yên tâm, tuyệt đối công bằng.”

Ba người đứng nói chuyện khoảng 10 phút, Tạ Hạc Dương liền bị một đám người khác vây quanh. Tôi đứng cạnh phiên dịch, chỉ thấy môi lưỡi khô ran, liền tới bàn rượu tìm đồ uống. Lịch Xuyên đi theo tôi.

“Huyết thống thuần khiết của Trung Nguyên?” tôi trêu chọc “Qua năm đời pha trộn rồi, còn gì là huyết thống thuần khiết nữa?”

“Nói một chút hù dọa người ta thôi mà. Thuần khiết thì đúng là không được,” cặp mày của Lịch Xuyên nhướn lên “Ví dụ như, bà ngoại tôi chính là người Pháp.” Tôi nhìn mặt Lịch Xuyên, trong lòng vô cùng thoải mái. Hèn gì Lịch Xuyên có khuôn mặt đậm nét phương Tây, lại có những đường nét phương Đông khá rõ ràng.

Tiếp theo, anh lại bổ sung một câu : “Người tên Điền Tiểu Cương kia có ý đồ không tốt. Tôi sợ ông ta và Tạ Hạc Dương có giao dịch mờ ám gì đó. Nghe nói quan liêu ở đây rất hủ bại.”

“Đừng lo lắng, bây giờ sức mạnh của kỷ luật quốc gia rất lớn. Công trình lớn như vậy, biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm. Nếu có hủ bại mà bị điều tra ra, chắc chắn là sẽ bị diệt toàn bộ, cả nhà xử chém.”

Sau đó, người này nhìn tôi, vẻ mặt nghi hoặc : “Cái gì là “Kỷ luật quốc gia”? Cái gì là “sức mạnh to lớn”, cái gì là “xử chém cả nhà? Còn nữa…cái gì là “thiên tai nhân họa”?”

“Thiên tai nhân họa?”

“Ông Thị trưởng Tạ kia không phải nói, trong số những người được học, có thiên tai nhân họa? Câu đó tôi không hiểu.”

“Không phải tôi dịch ra cho anh nghe rồi à?”

“Em dịch tôi không hiểu.”

Nổi điên. Tôi gần như muốn nhảy dựng lên : “Tại sao tôi dịch anh không hiểu? Chẳng lẽ tôi dịch sai? Dịch kém lắm à?”

“Không phải không phải…hôm nay em mặc sườn xám rất đẹp, nghe em nói chuyện tôi hơi phân tâm một chút.”

“Không phải “thiên tai nhân họa”, là “tôi cũng may mắn”. Đây là câu khiêm tốn, ông ta nói bản thân ông ta không đủ tư cách, nhưng vẫn được tham dự.” tôi tức giận giải thích.

“Được rồi. Chừng nào về em viết bốn chữ này ra cho tôi xem.”

Tôi thở dài một hơi. Hèn gì Lịch Xuyên cần phiên dịch viên. Tôi cứ tưởng là làm điều thừa. Xem ra, không có phiên dịch viên là không được.

Giới Kiến trúc đúng là giới của đàn ông. Vọng mắt nhìn, toàn bộ đại sảnh đều là đầu người đi qua đi lại, lại không phát hiện một vị nữ Kiến trúc sư nào. Tôi đang tính phát biểu một chút cảm nghĩ, Lịch Xuyên lại hỏi tôi một đề tài khác :

“Tiểu Thu, luận văn tốt nghiệp của em viết về cái gì? Lawrence à?”

“Không phải toàn bộ. Anh hứng thú với vấn đề này?”

“Tôi vẫn thấy hứng thú với Văn học Anh.”

“Tôi viết về Tây Tô và James Joyce.”

“James Joyce tôi biết. Tây Tô là ai?”

“Hélène Cixous.”

Đó là một cái tên tiếng Pháp. Xem ra, phát âm của tôi có vấn đề. Hiển nhiên anh cũng từng nghe tới Tây tô : “Cixous là người Pháp. Không phải em học khoa tiếng Anh à?”

“Cixous học khoa tiếng Anh. Cùng giới với tôi. Chuyên gia về James Joyce.”

Anh gật gật đầu, tiếp theo lại nói : “Như vậy, em viết về chủ nghĩa nữ quyền của Pháp?”

“Đúng vậy. Có phải nghe rất ghê không? Rất cấp tiến?”

“Không hề ghê. Em nhìn thử lại đi, em là phụ nữ, tôi là người tàn tật. Chúng ta đều là người bị đối xử bất công, là chiến hữu cùng chung chiến hào.”

Tôi nở nụ cười, cảm thấy câu này rất buồn cười. Hứng thú của Lịch Xuyên với văn học rất cao, tự xưng thích đọc tiểu thuyết thời kì high-modern. Tôi không nhịn được hỏi : “Anh đọc Tây Tô chưa?”

“Mới đọc Le rire de la méduse, cũng chính là The laugh of Medusa (Tiếng cười của Medusa).”

“Quyển tôi viết chính là quyển đó.”

Anh nhìn tôi, bộ dạng không hề tin tưởng : “Không phải đi. Sáu năm trôi qua, sao em lại trở nên khai sáng, nhưng tư tưởng lại không hề giải phóng gì?” anh lắc đầu liên tục “Tôi cảm thấy, em căn bản không hiểu tinh túy của chủ nghĩa nữ quyền — học vấn của em coi như vô dụng.”

“Tại sao tôi lại không hiểu? Tôi rất giải phóng!” tôi đề giọng cao lên, đã bị anh khiêu chiến.

Anh không nói, cúi đầu thở dài.

“Vậy anh nói thử xem, tôi phải thế nào mới là giải phóng?”

“Nếu tôi nói, em đừng nâng ly hắt nước lên mặt tôi được không?”

“Sẽ không.”

“Sáu năm trước, tôi đã nói tạm biệt, tại sao em còn gửi thư cho tôi?”

“Tôi…tôi gửi đâu có bao nhiêu.” Tôi thì thào nói thầm, hơi tức giận.

“Ba trăm bốn mươi hai lá, có thể xem là rất ít à? Ngắn nhất 30 chữ, dài nhất một vạn hai nghìn chữ. Gộp toàn bộ lại, tương đương một quyển tiểu thuyết tình cảm. Tôi không thể tin được, trong lúc em viết những lá thứ này, còn nghiên cứu chủ nghĩa nữ quyền nữa. Nếu tôi là Cixous, biết được việc làm của em, sẽ xấu hổ chết mất.” anh nhìn thẳng vào mắt tôi, nói từng chữ từng chữ một. Giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy có chút kỳ quái. Lịch Xuyên luôn luôn săn sóc với tôi, cũng rất chú ý trường hợp và phương thức nói chuyện. Tôi không biết tại sao anh lại chọn hôm nay – đêm giao thừa – lựa chọn tại trường hợp công khai để nhục nhã tôi.

“Hi, Lịch Xuyên, nói thử xem,” tôi không biểu hiện gì “Anh thích đọc thư của tôi không?”

“Cũng được…mượn từ điển dò.”

“Sao lại không hay được.” tôi nhấp một ngụm rượu “Đối với tình cảm của anh, tôi không có chủ nghĩa gì cả, bao gồm chủ nghĩa nữ quyền. Thật ra, ở Trung Quốc, người giống như tôi, có một danh từ riêng.”

“Danh từ riêng gì?”

“Tình thánh.”

Một câu bức tử anh. Rốt cuộc anh cũng không phản đối nữa.

Vì vậy, anh cười cười, chuyển đề tài : “Thảo luận tạm thời chấm dứt. Tôi nghĩ, bà cụ già kia cần sự giúp đỡ của tôi.”

Nói xong, anh xoay người đi, giúp một bà cụ đang muốn lấy một chai Coca rất lớn : “Bà ơi, cái chai này nặng lắm, bà đưa ly đây, cháu đổ cho.”

Bà cụ kia trông khoảng 80 tổi, tóc lưa thưa, mặc một bộ đồ thời Đường thêu tay, thật chỉnh tề, trông có vẻ như là người già nhà phú quý. Lịch Xuyên rót một ly Coca cho bà cụ, hỏi xem bà còn cần gì. Bà cụ nói : “Chàng trai trẻ, phiền cậu lấy cho bà miếng bánh ngọt kia.”

Trên chiếc bàn chân cao bên cạnh có một chiếc bánh ngọt hai tầng. Không ai ăn, vì phần lớn mọi người đều nghĩ đó là món tráng miệng ngọt sau khi ăn. Lịch Xuyên vươn cánh tay dài, lấy dao ăn ra, không hề khách khí cắt một miếng bánh, bỏ lên trên chiếc dĩa nhỏ, đưa cho bà cụ. Cười tủm tỉm hỏi bà : “Bà có muốn ăn trái cây không? Ở đây có dưa hấu và nho.”

“Lấy vài miếng dưa hấu, nho cũng bỏ mấy quả.” Ánh mặt bà cụ nhìn anh có chút quái dị, một bộ dạng yêu thương vô cùng.

Lịch Xuyên bưng cái mâm cho bà cụ, dắt bà đi tìm một chỗ ngồi, đặt mâm cạnh bà.

“Chàng trai trẻ, chân cậu sao lại bị thọt vậy? Bị thương gì à?” bà cụ cười híp mắt hỏi. Trong mắt nhiều người Lịch Xuyên đều là hoàn mỹ, ngoại trừ chân anh. Cho nên, tôi cảm thấy, bà cụ này rõ ràng đang lợi dụng tuổi tác của mình và sự thân thiện của Lịch Xuyên, ánh mắt của bà thật không thuần khiết.

“Là…tai nạn xe cộ.” vẻ mặt Lịch Xuyên thoáng có chút xấu hổ. Sau đó, anh còn nghiêm túc vươn tay ra, cầm tay bà cụ : “Cháu là Vương Lịch Xuyên, là Kiến trúc sư của CGP.”

Bà cụ nở nụ cười sang sảng, răng giả của bà nhìn vừa trắng vừa gọn gàng. Tôi sợ bà cười sẽ làm rớt hết nửa hàm răng của bà mất. Mới vừa nghĩ như vậy, chỉ nghe “cạch cạch” một tiếng, răng giả của bà rớt xuống thật.

#¥%… !

Tôi và Lịch Xuyên đồng thời cúi người xuống, tay Lịch Xuyên dài, nhanh nhẹn nhặt lên, nhẹ giọng nói : “Bà ơi, bà đứng đây đợi cháu, cháu đi một chút về liền.” anh cầm lấy chiếc chén giấy duy nhất bên cạnh, đi toilet.

Bà cụ lại tỏ vẻ không hề gì, chẹp miệng nói với tôi : “Cháu gái, vị Vương tiên sinh kia, có phải là bạn trai của cháu không?”

“Không phải. Bà ơi, cháu là phiên dịch viên của anh ấy.”

Không có răng giả, lúc bà cụ nói chuyện có gió thổi ra thổi vào.

“Vậy à, cậu ấy là người ngoại quốc à?”

“Là Hoa kiều Thụy Sĩ.”

“À. Cậu ấy rất đáng yêu!”

“Đúng vậy.”

“Chẳng lẽ cháu không thấy là cậu ấy rất thích cháu à? Thân thể cậu ấy không tiện như vậy, không có gậy chống đứng cũng không vững, rõ ràng cháu đứng ngay bên cạnh, cậu ấy cũng không để cháu làm, chính mình vất vả đi lấy này nọ cho bà.”

Tôi cảm thấy, bà cụ đang biến thành phê bình tôi. Vội vàng giải thích :

“Vương tiên sinh vô cùng tự tin, cũng vô cùng có khả năng. Nếu anh ấy cần cháu giúp, anh ấy sẽ nói.”

“Mắt của bà nhìn không biết bao nhiêu người rồi, người tốt người xấu loại người nào cũng thấy rồi. Tin mắt bà đi, đây tuyệt đối là một chàng trai tốt.”

Tôi mừng rỡ trong lòng, cười vô cùng rạng rỡ.

Lịch Xuyên đi tới, đưa hàm răng giả bỏ trong chén giấy cho bà cụ, thuận tay còn đưa thêm giấy ăn cho bà. Bà cụ dùng giấy che mặt, mang răng giả vào, quay đầu cười với chúng tôi, trắng sáng như tuyết.

Bà cụ vươn tay ra, cầm tay Lịch Xuyên, nói : “Bà họ Hoa, gọi là Hoa Tiêu. Là họa sĩ.” Mỗi một chữ đều bắt đầu bằng chữ H, tôi nhìn bà thật khẩn trương, sợ răng giả của bà sẽ rơi xuống nữa. Kết quả, những lời bà nói tôi nghe không rõ, nghĩ đến bà tên là Hoa Tiêu, muốn cười lại không dám cười.

Lịch Xuyên thật hứng thú hỏi : “Bà ơi, bà vẽ quốc họa hay là vẽ tranh sơn dầu?”

“Bà lạc hậu như vậy, đương nhiên là quốc họa rồi.”

“Trong ban giám khảo có một vị họa sĩ, là Long Khê tiên sinh, cũng vẽ quốc họa, bà có quen biết gì với ngài ấy không?”

“Quen, đó là học trò của bà.”

Tim tôi trầm xuống. Trong ban giám khảo đúng là có một vị Long Khê tiên sinh danh tiếng vang dội, truyền nhân Chiết phái, tốt nghiệp Học viện mỹ thuật Triết Giang, vô cùng nổi tiếng trong giới họa sĩ. Như vậy, bà cụ này cũng rất có danh tiếng.

Sau đó, Lịch Xuyên bỗng nhiên nhẹ nhàng ho một tiếng. Vội vàng nói : “Thật xin lỗi.”

Trong lúc nói chuyện với bà cụ, anh tiện tay cầm một món điểm tâm, cắn một miếng. Có lẽ là bị sặc, anh lại ho khan một tiếng, lần này tới quá mau, không kịp xoay người đi.

“I am so sorry. It happened before I could stop it.”

Tác phong ga lăng lại nổi lên nữa. Tôi mất 1 phút mới hiểu ra, anh lại xin lỗi vì cái ho khan mới nãy.

Tôi cười thầm trong lòng, bà cụ kia đúng là một đôi với Lịch Xuyên. Một người rất sơ ý, rớt răng giả cũng không để ý, chỉ lo nói chuyện, một người thì quá chú ý, ho khan một tiếng, xin lỗi nửa ngày.

“Bà ơi bà ngồi đi, cháu đi phòng nghỉ với Vương tiên sinh.” Tôi kéo Lịch Xuyên, chớp mắt bỏ đi.

Chúng tôi cùng đi tới hàng hiên ngoài nhà hàng. Lịch Xuyên lấy tay che mồm, vẫn đang ho khan không ngừng. Tôi nhìn anh, thở dài một hơi, nói : “Trong món đó có mù tạt, anh chưa bao giờ ăn. Sao lần này lại quên?”

“Làm sao tôi biết đó là mù tạt được.”

“Vậy anh hết chưa?” tôi hơi lo lắng “Không thôi chúng ta về bây giờ đi.”

“Tiệc rượu còn chưa bắt đầu.”

“Nói tới điều này, đấu thầu dựa vào thực lực và thiết kế. Biểu hiện ở tiệc rượu có như thế nào đi nữa cũng vô dụng.

“Câu này ở nước ngoài thì đúng, ở đây nói tôi cũng không tin. Huống chi, là Giang Hạo Thiên nhờ tôi tới giúp, bây giờ tôi đi, cho dù là vì nguyên nhân gì, cũng rất không nể mặt ông ấy.”

Lịch Xuyên bị một cuộc điện thoại của Giang Hạo Thiên gọi tới để gỡ rối. Nhưng mà, người tên Điền Tiểu Cương kia và Tạ Hạc Dương vẫn luôn đứng cạnh nhau, thái độ thân thiết hơn bình thường, không thể không làm cho người ta cảm thấy tức giận. Công sức mười ngày nay của Lịch Xuyên, nào là khảo sát hiện trường, nào là đo đạc công trường, còn phải làm nghiên cứu văn hóa, có thể nói là dốc hết toàn lực, nhằm mong đoạt giải. Áp lực của anh, thật ra là lớn nhất.

“Tôi nói, sau khi về Thụy Sĩ, anh phải viết một bản luận văn, tiêu đề là : “Một vị Kiến trúc sư hoang mang ở Trung Quốc.””

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, bỗng nhiên nở nụ cười.

Tôi dừng tầm mắt ở khuôn mặt anh, cảm giác có chút choáng váng. Đây là nụ cười trong mơ suốt sáu năm qua của tôi, lúc này lại đột nhiên xuất hiện, làm tôi có chút ngoài ý muốn.

Anh đứng dậy, tôi bỗng nhiên phát hiện trên cổ tay của anh vẫn quấn băng. Chẳng lẽ, miệng vết thương kia sâu lắm à? Ba ngày còn chưa hết?

“Lịch Xuyên, tay anh–”

Anh ngắt lời tôi, bỗng nhiên nói : “Tiểu Thu, ngày mai chính là năm mới. Em có thể có không khí của năm mới một chút không?”

“Anh có ý gì?”

“Em có thể tiến hành chủ nghĩa nữ quyền thật triệt để không?”

“Không thể.” Quả quyết cự tuyệt, mặc dù tôi dự đoán được tâm trạng hạnh phúc của mình lại đang hạ nhanh xuống.

“Just let it go, please.” (Hãy để mọi thứ trôi qua đi!) anh nhìn mặt tôi : “Anh xin em.”

“No.”

Tôi cảm thấy, khuôn mặt anh bỗng dưng trở nên thật tàn nhẫn. Giống y hệt khuôn mặt vào ngày chúng tôi chia tay nhau sáu năm trước.

Ngay tại giờ khắc này, tôi bỗng nhiên hiểu được tại sao anh lại tới Trung Quốc.

Cho dù CGP đạt được gói thầu này, cho dù tiền lời được giao cho Lịch Xuyên không ít một phân. Thì đối với anh mà nói, cũng là một con số không đáng nhắc tới. Anh không đáng vì số tiền này mà bỏ bê công việc của mình, bỏ luôn việc an dưỡng tại bệnh viện, cách xa ngàn dặm tới tận đây.

Anh tới đây, đơn giản là vì hai mươi ngày trước, trong cơn say mềm, tôi lại gửi một lá thư vào hòm thư cũ của anh. Trong đó viết năm chữ, sau đó kèm theo một chuỗi dấu chấm than :

“Lịch Xuyên, anh về đi!!!”

Đó là lá thư đầu tiên tôi gửi cho anh sau ba năm gián đoạn. Gửi xong tôi liền hối hận. Trên thực tế, sau khi được gửi ba giây lá thư này liền được gửi ngược lại. Hệ thống thông báo, người nhận từ chối nhận lá thư này, hệ thống tiếp tục thử gửi v..v

Cho nên, anh đã trở về. Bởi vì tôi vẫn chưa quên, vì anh có nghĩa vụ, phải ở trong đêm giao thừa này, kết thúc hoàn toàn với tôi.

Nụ cười của tôi biến mất, khuôn mặt trong nháy mắt trắng bệch.

“Anh đã đặt vé máy bay về Zurich rồi. Sau presetation sẽ đi ngay lập tức.”

Tôi cười lạnh, giơ tay ra trước mặt anh : “Vé máy bay đâu? Đưa cho em xem.”

Anh thật sự móc một tờ giấy ra từ túi quần cho tôi.

Tôi thuần thục, xé nát vé máy bay : “Vé máy bay không có nữa.”

Tôi thừa nhận, tôi điên rồi, tôi tuyệt vọng, tôi bạo lực. Vào lúc này, tôi không thể để Lịch Xuyên rời tôi đi nữa!

“Là vé điện tử.” anh nói.

“Như vậy, lần này, lại là vĩnh biệt?” tôi rũ mắt xuống, run run nói.

“You need a closure.” (Em cần một kết thúc.)

“Nói cho em biết nguyên nhân anh đi lần trước.”

“…” hoàn toàn trầm mặc.

“Lịch Xuyên, có phải anh bị bệnh rất nặng không?” tôi nước mắt lưng tròng nhìn anh “Anh biết rõ, cho dù anh bị bệnh gì, em cũng sẽ không bỏ đi. Em không quan tâm tới việc anh chỉ có một chân, cũng không để ý xem anh bị bệnh gì.”

“Anh không bị bệnh gì, không cần lo lắng cho anh.”

“Như vậy, em muốn anh nhìn vào mắt em.” Tôi nhìn mặt anh “Nhìn vào mắt em, nói với em : anh, Vương Lịch Xuyên, không yêu em.”

Anh cúi đầu trầm mặc, chỉ khoảng nửa khắc, lại ngẩng đầu, nhìn vào mắt tôi, từng chữ từng chữ một nói với tôi : “Đúng vậy, Tiểu Thu. Anh không hề yêu em. Anh hy vọng tất cả giữa anh và em, trước năm mới, sẽ chấm dứt hoàn toàn. Anh hy vọng em hoàn toàn quên anh, không gửi gắm hy vọng gì ở anh nữa, không bao giờ gửi thư cho anh nữa. Em – có làm được điều này không?”

Tim tôi đang thu nhỏ thu nhỏ lại, trong khoảnh khắc, biến thành một viên hạch cứng rắn.

Tôi nói : “Em sẽ làm được. Tuy nhiên, em có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Em có thể chấm dứt tất cả. Tuy nhiên, anh phải ở lại Bắc Kinh, ở lại CGP.”

Anh nhìn tôi, nghiên cứu vẻ mặt của tôi. Sau đó nói : “Ở lại bao lâu?”

“Ở lại tới khi em nói anh có thể đi mới thôi.”

“Trong lúc đó, em có cam đoan là giữa chúng ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường không?”

“Em cam đoan.”

“Tốt lắm, anh đồng ý.” Anh nói “But you must move on.”

Tôi không trả lời, chỉ lạnh lùng đứng lên : “Thật xin lỗi, em cần đi toilet.”

Tôi bước vội vào toilet, đóng cửa lại, ngồi trên bồn cầu, nước mắt ào ào chảy ra.

Làm chủ nghĩa nữ quyền gì chứ, tôi nói với chính mình, nói với Lịch Xuyên, ngoại trừ khóc, tôi không còn cách nào khác nữa. Tôi ngồi thút thít trên bồn cầu, thần hồn tách rời, vạn niệm như bụi, nghĩ chỉ khoảng một tiếng là xong. Đợi tới khi tốt rốt cuộc khóc xong, run rẩy đứng dậy, đã qua năm tiếng đồng hồ. Tôi dùng hết giấy cuộn cạnh bồn cầu, khi tôi tới bồn rửa tay, thấy trong gương là khuôn mặt đầy nước, tóc tai bù xù, hai mắt sưng thành hai quả hạnh đào thật to. Mà nước mắt của tôi, vẫn chưa ngừng, vẫn đang không ngừng rơi xuống. Tôi ôm một cuộn giấy to, không biết tại sao, tôi lại thấy vô cùng buồn bã, nức nở đứng cạnh cửa khóc 20 phút nữa, rốt cuộc cũng ngừng khóc. Liền dùng khăn quàng cổ che mặt lại, cúi đầu đi ra cửa khách sạn.

Có người đi tới, mặc áo khoác vào cho tôi.

Chúng tôi yên lặng đi tới cạnh ô tô, anh mở cửa xe, tôi nhanh chóng ngồi vào.

Tim tôi dần dần bĩnh tình lại trong không khí đêm khuya lạnh lẽo.

Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên nói : “Lịch Xuyên, em muốn sờ thử gáy anh.”

Mặc kệ anh có đồng ý hay không, tôi giống như các nhà khảo cổ học, lấy tay đè đầu anh lại, sờ soạng xương đầu anh kĩ càng.

Anh đóng cửa xe, ngồi xuống cạnh tôi.

“Tại sao lại sờ gáy anh?”

“Em muốn biết đầu anh làm bằng cái gì.”