Một buổi tối trời bắt đầu mưa, kéo dài mấy ngày liền không dứt.

Euler đã viết xong bản thảo đầu tiên của mình bên cửa sổ, và khi gió thổi, tờ giấy mắc vào tấm rèm nhỏ giọt và bị ướt, Euler cứu lấy nó, nhưng nét chữ của cậu đã bị nhòe, thế là uổng công toi.

Cậu cũng lười chép lại bản khác, trải bản thảo lên ghế hong gió.

Cậu thu dọn đồ đạc xong, quay lại đóng cửa sổng, tia sáng sót lại rơi xuống nóc một tòa nhà thấp cách đó không xa.

Một vật rơi từ trên cao xuống.

Cậu không quan tâm, đi vào nhà vệ sinh, trở về xem bản thảo, người tụ tập bên ngoài dần dần nhiều lên.

Euler cầm ô chạy xuống, đẩy đám đông ra, một cậu bé đang nằm soài trên vũng máu.

Cậu nhìn đỉnh đầu, tòa nhà kia chỉ cao ba tầng, sao có thể chết được?

“Làm ơn nhường đường.” Có người đang đẩy cậu ra.

Euler hỏi người đàn ông, “Cậu ta chết ra sao?”

“Rơi từ trên lầu xuống, ngã chết.”

Euler nhìn quanh trại tị nạn.

Mỗi người đều có rất nhiều người chết vì đủ loại nguyên nhân, đói, bệnh tật, bạo lực, và nhân viên ở đây đã quen với việc đó rồi.

Cậu quay đầu lại nhìn thấy một đám trẻ con, đứa nào cũng đi chân trần ăn mặc rách rưới, đang nhìn thi thể của bạn đồng trang lứa với ánh mắt lạnh lùng.

Euler bước đến chỗ chúng, và hỏi đứa dẫn đầu, trông lớn tuổi, cậu ngồi xổm xuốg và hỏi, “Xin chào, cậu bé đó,” cậu chỉ vào cậu bé trên mặt đất, “Cháu có biết cậu ta không?”

Không ai hiểu cậu đang nói gì, Euler có hơi khó xử, cậu móc thẻ phóng viên theo bản năng, mới chợt nhớ nó đã mất từ lâu.

Đang lúng túng không biết làm sao, đứa bé dẫn đầu kia lên tiếng, “Chú là phóng viên sao?”

“Phải, chú là phóng viên.” Cậu đưa tay ra để làm hài lòng đứa trẻ bằng cách hành xử như một người lớn,, “Xin chào, Euler Kuvshnikov, phụ trách chuyên mục của tờ báo văn học Liên Xô.

Tên cháu là gì?”

Cậu bé hơi đỏ mặt, rõ ràng là rất thích, cậu vươn bàn tay thô ráp nứt nẻ nhẹ nhàng nắm chặt, “Cháu là Sasha.

“Sasha, cháu là người Liên Xô à?”

“Không, cháu là người Afghanistan.

Đây là tên mà ân nhân cứu cháu đặt cho.”

Euler viết tên Sasha trong cuốn sổ tay của mình, “Cháu có thể cho chú biết câu chuyện của cậu bé kia không? Cháu có biết cậu ta không?”

Biểu cảm của Sasha rất phức tạp, cậu nắm tay Euler, kéo cậu ra khỏi đám người, “Đi theo cháu đi.”

Bọn họ đi vào tỏa nhà thấp trũng, trong này là phòng y tế,  những dãy giường kệ, tất cả đều là trẻ con, đứa thì không tay gãy chân, đứa thì không có mắt, mũi, tai, họng.

Euler vừa đi vừa chụp ảnh, có đứa trẻ muốn lên cướp máy ảnh của cậu chơi, bị Sasha dùng tiếng Thổ Nhĩ Kỳ quát mắng.

Giường thứ mười bảy bên trái trống rỗng, Sasha đi qua vỗ khăn trải giường, “Đây là giường của cậu ấy.”

“Cậu ta bị bệnh gì?”

“Bệnh ở chân.

Bác sĩ nói xương chân của cậu ta bị thối rữa, cháu không biết bệnh gì.”

“Cậu ta không thể đi lại sao?”

“Cậu ta có một cây gậy, dài thế này, ” Sasha khoa tay múa chân, “Cháu không thấy nó, có lẽ là ở trên mái nhà.

Chân kia của cậu ta vẫn ổn, có thể mất nửa giờ để leo lên mái nhà.

Cậu ta không thường xuyên đến đó vì trước kia có người đã cố đầy cậu ta ra khỏi đó nên cậu ta sợ lên mái nhà.

Sau khi chúng lừa cậu ta, cháu đã bắt cậu ta leo lên cầu thang và đá vào chân thối rữa của cậu ta ”

Euler ngồi bên mép giường và viết rất nhanh, “Chúng là ai?”

“Zack, Perd, Hakal… Tất cả bọn chúng đều là trẻ em tại trại y tế này.”

“Tại sao lại đùa bỡn cậu ta?”

“Bởi vì mẹ cậu ta thường xuyên đến thăm, thậm chí còn mang vài món ăn ngon.

Về cơ bản đây là nơi dành cho là trẻ mồ côi, nếu một trong số chúng có người thân đến thăm, chúng sẽ bị ghen ghét, tẩy chay và bắt nạt.”

“Cháu cảm thấy nó có liên quan gì đến việc cậu ta rơi từ trên lầu xuống và bị tẩy chay không?”

“Cậu ta cũng từng nói với mẹ mình về chuyện này, và người phụ nữ đó đã tức giận đến mức lôi những đứa bắt nạt cậu ta ra mắng chửi.

Nhưng kể từ đó, cậu ấy còn bị ức hiếp nặng hơn.

Không loại trừ khả năng bọn chúng đã đẩy cậu ta xuống từ trên cao.”

“Có thể nào, ý chú là, nếu cậu ta bị bắt nặt quá tàn nhẫn, dưới sự quẫn trí, xúc đậu, cậu ta đi nhảy lầu không?”

Sasha im lặng, ánh mắt lộ ra vẻ thờ ơ, “Điều này là trái với giáo lý.”

Euler hỏi câu cuối cùng, “Tên của cậu ta là gì?”

Sasha dùng ngón tay của mình viết vào trong cuốn sổ của Euler, “Royer, tên của cậu ta là Royer.”

Euler chụp thêm một số bức ảnh, bao gồm cả chiếc gường trống trơn, những đứa trẻ khuyết tật, nồi niêu xoong chảo trên bàn, quần áo bẩn… Họ bước ra khỏi phòng y tế và nghe thấy tiếng la khóc khủng khiếp của một người phụ nữ.

Sasha dừng bước, chỉ chỉ người phụ nữ kia, “Đó là mẹ của cậu ta, nếu có người chết ở đây, sẽ có người thân đến nhận, trả thi thể lại cho bọn họ.”

Hai người bỏ người phụ nữ đang phát điên kia ra phía sau, và bước sâu hơn vào khu vực lều trại đằng sau.

“Chú có thể chụp ảnh không?” Euler nâng máy ảnh lên.

Sasha gật đầu, “Có thể.

Thỉnh thoảng có một vài phóng viên đến đây chụp ảnh và phỏng vấn.”

“Có bao nhiêu nhân viên ở đây?”

“Chỉ có năm nhân viên thường trực không bao gồm nhân viên y tế, hai trong số đó là tình nguyện viên của Liên Hợp Quốc.

Chỉ có ba ngườiAfghanistan.

Đội ngũ y tế được gửi bởi chính phủ, đây là trại tị nạn lớn thứ hai ở Kabul và lớn nhất ở phía tây thành phố.”

“Cháu cũng là nhân viên thường trực?” Euler trêu chọc, “Cháu còn chưa đủ tuổi phải không?”

Sasha mỉm cười, “Cháu đã đến đây từ năm bảy tuổi và bắt đầu làm việc ở đây từ năm chín tuổi.

Năm nay cháu 13 tuổi.”

“Chú có thể chụp cho cháu một bức ảnh không? Cháu rất đẹp.”

Sasha đỏ mặt, vẻ mặt lập tức sinh động hẳn lên, từ lớp mặt nạ người ra vẻ trưởng thành và kiêu căng vửa rồi, thậm chí còn có chút lạnh lùng, đưa tay ra sau lưng, “Mấy ngày nay cháu chưa tắm rửa, chụp sẽ không đẹp đâu.”

Euler mỉm cười và kéo cậu đến cạnh một chiếc lều màu xanh xám, để cậu đứng dưới một bức tưởng tấp với một hàng cở đầy sắc màu trên đầu, dưới chân là một đám cây leo màu xanh lá, “Vậy là được rồi, chờ đén khi rửa anh xong sẽ cho cháu xem, đảm bảo cháu sẽ hài lòng.”

Sasha liếm đôi môi khô khốc của mình, ánh mắt lo lắng không ngừng nhìn về phái ống kính, há miệng, không biết nên nói gì.

Euler rất hài lòng, cậu cần một người kể chuyện, nhưng biểu hiện lúc trước của Sasha quá mức thuần thục, khi cậu nói chuyện còn rất mạnh mẽ, cứng nhắc, mang theo chút lạnh lùng quen thuộc của người lớn.

Điều này không được, câu chuyện phải có, nhưng  phải sinh động nữa.

Mưa bắt đầu nhỏ hơn, họ đi bộ vòng quanh trại tị nạn rồi trở về, vết máu trên mặt đất đã được rửa trôi.

Người phụ nữ khóc lóc đã biến mất, đám đống cũng giải tán, một người đàn ông mang súng từ cửa sân bước tới.

Mắt Sasah sáng lên, ” Chú Yerochwitz! ” Cậu ta vội vã chạy tới và nhào vào lòng người đàn ông.

Euler lúng túng đứng tại chỗ, “Sao anh lại đến đây?”

Oleg xoa đầu cậu bé, lấy một nắm kẹo từ trong ngực ra cho cậu, “Tôi trở về nghe bọn họ nói một cậu bé té lầu, chết nên đến xem.

Không sao chứ?”

“Royer chết rồi, cháu không sao.” Cậu bé lắc đầu và cẩn thận cầm kẹo.

“Sasha là một đứa trẻ mà tôi tài trợ.” Oleg nói, “Sao em không ở trong phòng?”

Euler nhìn đứa trẻ với vẻ mặt phức tạp, “Tôi thấy cậu bé ngã xuống, nên mới đến xem.

“Tùy tiện chạy ra khỏi doanh trại, em cho rằng lát nữa có thể thong thả đi vào à? “

Hắn nghiêm khắc nói, Euler tự biết đuối lý, “Thực xin lỗi, tôi quên mất.”

“Theo tôi trở về!”

Euler bĩu môi, ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.

Mùi máu tươi trên người Oleg rất nặng, nhưng cậu mơ hồ cảm thấy luồng khí thù địch này không hướng vào mình.

“Hôm nay anh làm gì?”

“Ra ngoài làm nhiệm vụ.”

Euler do dự, vừa đi vừa nói, “Có phải tôi gây thêm rắc rối cho anh không?”

Oleg quay đầu lại nhìn cậu, “Không có, em đừng nghĩ nhiều.”

“Sáng nay có người tới tìm anh, hình như là một tham mưu.

Tôi không ra ngoài, vẫn ở phòng bên cạnh.”

“Mấy ngày nay bên ngoài sẽ rất loạn, em cẩn thận một chút.”

“Ý anh là sao? Có tấn công à?”

Bọn họ đi lên cầu thang màu xám, cửa sổ bên chân, tấm kính màu lam phản chiếu bước chân của hai người.

Oleg mở cửa phòng rửa mặt, Euler rót một ly nước trong ấm đưa cho hắn, “Anh có muốn ngủ một lát không?”

Oleg lắc đầu, tựa vào bên giường, vỗ ga trải giường bên cạnh, “Lại đây, ngồi xuống.”

Euler ngồi xuống, cầm chiếc khăn mà cậu vừa rửa mắt.

Oleg dịu dàng nhìn cậu, hắn đưa tay vén tóc ra sau ta Euler, “Mấy ngày nữa tôi sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ, đi tiền tuyến, có thể nửa tháng nữa mới trở về, cũng có thể là một tháng, hiện tại còn chưa biết rõ.

Em ở yên chỗ này, nơi này sẽ trống một khoảng thời gian, ngoại trừ nhưunxg binh lính thường ngày đóng quân ra, sẽ không có người khác.

Em cùng họ ăn tối, ban này nếu muốn ra ngoài dạo xung quanh cũng được, tôi nói với họ, trước sáu giờ tối trở về, sau sáu giờ không được ra ngoài nữa.

Euler im lặng gật đầu, “Ừ.

Tôi nhớ rồi.”

“Tôi hơi mệt,” Oleg nằm xuống, xoa xoa thái dương, giọng nói của hắn khàn khàn.

Euler nhúc nhích, ngả đầu trên đùi hắn, nhẹ nhàng đặt chiếc khăn ấm áp lên mắt hắn, từ từ bóp vai hắn.

Ngày xưa khi còn ở trường học, Oleg bước xuống sân vận động, mệt mỏi đến kiệt sức, hắn nằm trên đùi của người yêu, lấy khăn che mắt che nắng và chợp mắt, ngủ trong rừng bạch dương, một làn gió nhẹ thổi tới.

Khi ấy tình yêu là một bãi cỏ khô ráo ấm áp, nhưng sau đó lại biến thành ao bùn.

“Euler.” Oleg nói, “Nếu tôi chết, em sẽ nhớ tôi chứ?” ”

Euler dừng tay, và cậu nhẹ nhàng nói, “Sẽ.”

Oleg phát ra một tiếng ngắn nủi.

Sau một lúc, hắn nói, “Viktor chắc chắn sẽ giết em, nhưng tạm thời không thể công khai ra bên ngoài, bởi vì ông ta không thể nói rằng em biết ông ta thông đồng với phiến quâm vì vậy sẽ giết em.

Đó là chuyện tốt.

Chỉ cần ông ta không tự mình công khai bí mật thì sẽ không ai biết chính xác em đã phạm tội gì, nên ít nhất em sẽ không trở thành kẻ thù của đất nước.”

“Nếu kẻ địch của em là quốc gia này, chỉ e rằng sẽ không còn đường lui.

Nhưng bây giờ kẻ thù của em chỉ là ông ta, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ cần Viktor chết, mối đe dọa của em sẽ được giải quyết và thiết quân luật khó hiểu này cũng sẽ hủy bỏ.

“Dù sao ông ta cũng là chuẩn tướng, sao có thể dễ chết thế được?”

Oleg thoải mái thay đổi tư thế, đầu cọ cọ trên đùi Euler, trong miệng phát ra tiếng thở dài thoải mái, hắn giống như một con hổ vừa mới ngủ, ngáp một cái, “Đừng quan tâm chuyện này, tôi sẽ giải quyết giúp em.”

Euler hiểu ra, “Đùa à? Anh định giết ông ta à?”

“Nếu không thì sao? Còn cách nào khác không?”

Euler cúi đầu, cậu nhìn cái khăn mặt ố vàng kia, tưởng tượng đôi mắt của người đàn ông dưới cái này rực ra sắc máu sâu thẳm, cậu nhỏ nhẹ nói, “Anh sẽ gặp nguy hiểm, nếu như bị bắt, anh sẽ chết.”

“Ờ.

Không sao đâu, tôi có chừng mực.”

Người đàn ông đột nhiên bỏ khăn mặt xuống, đôi mắt màu xám nhìn thẳng về khuôn mặt phía trên, Euler giật minh, ngửa đầu ra sau, một bàn tay đè gáy cậu xuống, một bên miệng mút mạnh môi cậu, hai cánh môi lập tức bị tấn công.

Euler nhắm mắt lại, cậu sợ tới mức không dám nhúc nhích, sau khi chia tay Oleg, cậu không trải qua chuyện tình cảm nào khác, trái với nụ hôn gần mười năm, thậm chí cậu còn không tìm được tần suất của nhịp tim mình khi trước.

Oleg dừng lại, khàn khàn nói, “Đã lâu rồi, không hôn em.”

Euler đỏ mặt quyến rũ đến mức không dáp chớp mặt, sợ lông mi sẽ chạm vào mi mắt Oleg.

Tay Oleg theo sức mạnh phía sau sờ đến tai rồi sườn mặt của cậu, gãi gãi múi cậu, “Nhớ lần đầu tiên tôi hôn em, tôi cắn môi em chảy máu, em nói tôi rất thô bạo.”

Trong đầu Euler hiện lên hình ảnh người này muốn chịu chết vì mình, không còn nhớ chuyện thô bạo hay không nữa.

Cậu không kìm được bờ môi đang run lên, “Nhớ kỹ.”

“Hôn anh lần nữa này.”

Euler cúi đầu, môi nhẹ nhàng đặt lên môi hắn, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi cọ xát, thật cẩn thận mút mút, đầu lưỡi Oleg luồn vào trong miệng cậu, mãnh liệt khuấy đảo, cậu cảm thấy thắt lưung mình muốn nhũn ra, thân thể sắp đạt cả trên đầu hắn, nhưng Oleg không buông tha cho cậu, hắn ấn mạnh đầu cậu xuống, hôn lên miệng cậu, liến đầu lưỡi, liến răng, nướu răng của cậu.

Euler cảm thấy không chịu nổi, cậu đây ra thở hồn hển nói “Được rồi, anh ngủ đi.”

Oleg không ép buộc cậu, gối cánh tay sau đầu, cười hì hì với cậu rồi nhắm mắt lại.

Euler cầm khăn tắm rửa mặt, tắt đèn, bước chân của cậu rất nhẹ, trèo lên giường, nằm bên cạnh người đàn ông.

Trong lòng cậu không thoải mái, suy nghĩ thật lâu vẫn,ở miệng nói, “Anh đừng đi, em không muốn anh chết.”

Người đàn ông trở mình, đưa lưng về phái cậu, giọng nói ngái ngủ, “Không phải việc của em, ngủ đi.”

Euler tràn đầy cảm xúc khó chịu, nhưng không thể nói ra.

Oleg độc đoán mạnh mẽ, chuẩn tính nhà binh, không ăn mềm cũng không ăn cứng, trước kia đã vậy, bây giờ còn nghiêm trọng hơn.

Cậu cũng giận dối xoay người đưa lưng lại, “Em sẽ không đợi anh về đâu.”

Đối diện khẽ hừ một tiếng, như thể đã sớm đoán cậu sẽ nói như vậy.

Nhưng Euler nói xong liền hối hận, cậu hơi buồn phiền có phải mình quá nặng lời không, dù sao Oleg cũng vì muốn giải quyết cho cậu mới vậy.

Nói thế hình như cũng không lễ phép lẫn biết ơn tẹo nào.

Huống hồ cậu còn nghĩ, nếu Oleg chết, có lẽ cậu sẽ khóc như người mẹ đã chết của mình vậy.

Trong bóng tối, Euler nuốt nước miếng một cách khó khăn, cậu quay lại nhìn tấm lưng rộng của người đàn ông và thì thầm, “Nếu anh trở về, chúng ta hãy quay lại đi.”.