Hai ngày sau

“Tôi đã ở đó vào ngày 27[1] và cảnh tượng đó vẫn hằn in trong trí nhớ của tôi đến tận bây giờ.

Bạn đã bao giờ chứng kiến một cuộc thảm sát như một cuộc hành hương chưa? Tôi nhìn thấy xác của Amin, họ mang anh ta ra ngoài và đặt cùng với những người đã bị giết bởi các lực lượng chính phủ Afghanistan.

Cả người Afghanistan và Liên Xô, đang rùng mình.” Vậy mà có đêm chúng tôi nhận dược được hai chai vodka, và trong bữa tiệc kỷ niệm, tôi thấy các tướng lĩnh uống say sưa và nhảy múa.” Những người lính trong xe nói.

Sáng hôm sau không ai có thể đến sân thể dục tập hợp, toàn bộ nằm sấp trong ký túc xá, mùi rượu nồng nặc đến mức doanh trại như một con kênh rượu, không thấy đáy.

Tôi có linh cảm nếu tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ phải kết thúc.”

Một người lính khác thở dài, vừa bóp đậu phộng vừa lật xem nhật ký trực ban, hắn bóc lớp vỏ đậu phộng rồi ném vào trong miệng, cắn nát rồi ăn cùng với lớp da chết khô nứt nẻ, trắng xám trên môi.

Một tên lính khác lại không có tâm trạng ăn uống, buồn bực nói, “Về nước cũng không ai thừa nhận chúng ta, đầu tiên chúng ta xâm lược quốc gia của người khác, hiện tại không đánh thắng thì chỉ có thể trở về nhà trong ô nhục, không bị mắng đã là may lắm rồi.”

Mặt trời ngả bóng ngoài cửa sổ, điện thoạt đột nhiên đổ chuông.

Lính cần vụ nhận điện thoại, “Vâng, xin chào, xin hỏi ngài tìm ai.?”

Đối phương không lên tiếng, chỉ kèm theo tiếng thở dốc rất nhỏ.

Tên lính làm nhiệm vụ hỏi lại một lần nữa.

Một giọng nói thanh niên trẻ vang lên, “Tôi đang tìm Oleg Yerochwitz.”

Lính canh nói, “Xin lỗi, đại đội trưởng của chúng tôi bây giờ không có ở đây.

Anh là ai?”

“Tôi… Tôi phải tìm anh ấy, làm ơn yêu cầu anh ấy trả lời điện thoại.”

Lính cần vụ hơi mất kiên nhẫn, “Đại đội trưởng thật sự không có ở đây, cậu để lại tên rồi tôi sẽ báo lại cho hắn biết.”

“Vậy anh ta ở đâu? Tôi có thể tìm anh ta ở đâu?”

Lính gác nói, “Anh ấy đang ở trong bệnh viện, anh đến bệnh viện để tìm anh ấy đi.”

“Bệnh viện nào?” Địa chỉ ở đâu? ”

Lính cần vụ xem cậu đang đùa với hắn, “Mày mẹ nó là ai vậy?”

Đầu dây bên kia có vẻ lưỡng lự hồi lâu, giọng nói đột nhiên to hơn, “Tôi mặc kệ mẹ nó anh là ai, lập tức để Oleg Yerochwitz nghe điện thoại! Nói với anh ta rằng Euler Kuvshnikov sẽ không sống sót đến bình minh nếu anh ta không trả lời điện thoại!”

Cậu hét lên dữ dội khiến lính cần vụ hoảng sợ, lỗ tai thiếu chút nữa điếc luôn, hắn cắn răng, “Cậu chờ đó! “Nói xong cúp điện thoại, chạy đến phòng nghỉ ngơi bên cạnh gọi người.

Oleg rơi từ tầng hai xuống và gãy một tay, chấn động nhẹ, vừa ra khỏi bệnh viện, chưa kịp chìm vào giấc ngủ đã bị tiếng ầm ĩ làm bừng tỉnh.

Trong lòng cáu bẳn vô cùng, nghe cái tên Euler chỉ có thể nén giận và chống bàn tay lành lặn kia của mình đến văn phòng, “Này.”

Euler ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời.

Oleg nói, “Euler? Có phải là em không?”

“Là tôi.

Anh có thể… Anh đến đón tôi được không?” Cậu nói nhanh hơn, “Tôi không biết phán đoán của mình có đúng hay không, nhưng tôi khẳng định nếu tôi ở lại trạm báo chí thì tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt, hiện tại tôi đang ở bốt điện thoại ở phía tây chợ Baal.” Cuối cùng, cậu do dự, mềm giọng, “Làm ơn, tin tôi đi.”

Oleg im lặng một lát, “Chờ tôi tại chỗ.

20 phút nữa có mặt.”

Hắn cúp điện thoại, một tay lái xe băng băng đến cửa chợ, phía dưới buồng điện thoại công cộng màu xám sắt, Euler lo sợ bất an ôm cái ba lô nhỏ nhìn đông nhìn tây.

Hắn hạ cửa sổ xe xuống, Euler vội vàng nhảy lên xe.

“Có người theo dõi tôi, tôi không biết họ đang ở đâu.” Cậu thở hổn hển với đôi mắt đỏ hoe.

Ánh mắt Oleg trầm xuống, “Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Chúng ta rời khỏi đây trước, tôi sẽ từ từ nói với anh.”

Chiếc xe rời khỏi chợ và lao vào con đường trung tâm thành phố, hòa mình vào dòng người hối hả.

“Tôi biết người này, có một lần làm nhiệm vụ đại đội chúng tôi phối hợp với pháo binh, tổng chỉ huy chính là hắn.” Oleg cười lạnh, “Cuồng vọng kiêu ngạo, chủ nghĩa cực đoan, lại được một đám tân binh sùng bái như thần.”

Hắn đang nói về Viktor Yevrakski.

“Tôi nhìn thấy một kẻ tấn công trong văn phòng hắn.

Hắn dùng dao chém đứt đầu một người lính trong cuộc tấn công mà tôi còn sống sót, cách tôi chưa đầy 10 mét.

Tôi thấy khuôn mặt của hắn rõ ràng.

Tôi đã thử Viktor, nhưng hắn ta hoặc là né tránh hoặc chuyển chủ đề.

Tôi nghĩ hắn đang che giấu điều gì đó.

Nhưng tôi không có bằng chứng cho thấy hắn có thông đồng với phiến quân hay không.” Nếu vậy, “Euler không thể không nhăn mặt, ” tôi nghi ngờ rằng hắn ta cũng có liên quan đến cuộc tấn công đó.”

Sắc mặt Oleg tối sầm lại, “Em có nói chuyện này với ai khác chưa?”

“Không có.” Euler lắc đầu, “Không dám nói với ai hết.”

“Đừng để người thứ ba biết.”

“Ừm.”

Oleg một tay xoay tay lái, “Cả quân đội đều biết cuộc tấn công vào đội hoa tulip, máy toán lính chúng tôi đều cảm thấy quá phô trương.

Em nghi ngờ Viktor là gián điệp, cung cấp thông tin tình báo quân sự của chúng ta cho phiến quân để bọn chúng có thể phục kích đội hoa tulip, phải không?”

“Tôi chỉ nghi ngờ thôi.”

Nhưng với kinh nghiệm nhiều năm trong chiến tranh của Oleg thấy chỗ này có vấn đề, “Tôi không nghĩ chuyện đó hợp lý đâu.

Tôi đã ở đây sáu năm và đi vòng quanh chỗ này vô số lần.

Hồi giáo man rợ, nhưng cũng có những luật lệ, và người chết là những người vĩ đại nhất, điều này là trái với giáo lý của chúng.

Nếu chúng không điên thì sẽ không vậy.

“Hắn biết kẻ thù của mình cũng giống như hắn hiểu bản thân vậy, “Giết người dựa trên lòng hận thù, nhưng tôi nghĩ loại việc này sẽ không chỉ kích động lòng hận thù.”

Euler quay đầu nhìn sườn mặt hắn, “Anh cảm thấy sẽ vì cái gì?”

“Không biết.

Viktor là một chiến binh cuồng tín, cực hữu.

Em nói hắn thông đồng với kẻ địch thì không đáng tin lắm, huống chi là làm ra loại chuyện này.”

Euler hét lên, “Tôi chỉ nói sự thật thôi! Tôi không liều mạng ra để lừa anh đâu!”

Oleg giả vờ che lỗ tai, trêu chọc cậu, “Cưng à, đừng cáu kinh thế, không nói không tin em.”

Sau khi nói xong lời này, hắn liền xấu hổ.

Cục cưng là tên gọi âu yếm trước kia của hắn dành cho Euler, quen thuộc đến nỗi nó luôn thường trực bên môi, nói ra giống như ăn cơm uống canh.

Sắc mặt Euler không tốt, mở cửa muốn xuống xe, “Dừng xe lại.”

Oleg không chút suy nghĩ, dùng cánh tay bị gãy kéo cậu, “Mẹ nó em ngồi yên cho tôi —— shss! ”

Đau đến mức hít sâu một hơi.

Euler quay đầu lại mới thấy trong tay áo hắn quấn băng gạc, hoảng sợ, “Anh bị thương?”

“Bây giờ muốn xuống xe? Lúc gọi điện thoại sao không nghĩ tới hả? Ngoan ngoãn ngồi yên cho tôi.” Oleg lạnh lùng nói, “Có phải thật hay không về tìm hiểu là được, thu lại cái lòng tự trọng cao quý kia cho tôi, tính mạng ở chỗ này không có thời gian cho em vờ vịt đâu.”

Euler không nói được lời nào, bị dạy dỗ nên ủ rũ trong lòng.

Xe rẽ qua một khúc cua, Oleg nhìn gương sau xe, lông mày nhíu lại thật sâu.

Hắn thờ ơ liếc mắt nhìn chân Euler, “Vết thương trên đùi còn đau không?”

Euler khàn giọng nói, “Đã khá hơn nhiều rồi.

Không quan trọng.”

Người đàn ông gật đầu, “Thắt dây an toàn.

Tôi sẽ lái xe nhanh hơn một chút.”

Euler làm theo lời hắn.

Cậu nghe thấy người đàn ông gõ gõ vài nhịp điệu rõ ràng vào phía sau xe, sau đó nói, “Ngồi yên, chúng ta đang bị theo dõi.” Hắn vừa dứt lời, chân nhấn mạnh chân ga khiến chiếc xe lao đi như một mũi tên.

Euler kêu lên, nắm lấy tay nắm cửa sổ, gió lùa tóc vào mặt cậu, cậu thậm chí còn không kịp nhìn chiếc xe phía sau mình thực sự trông như thế nào, “Oleg …… tại sao….”

Vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông mang theo sát ý mơ hồ: “Đệt mẹ nó nhất định là người Mỹ, chỉ có bọn họ thích lái loại xe không có biển số này.

Xem ông đây chơi chết hắn.”

Hắn một tay cầm vô lăng, tay kia nắm chặt súng của mình, chiến tranh làm cho hắn hiểu được, súng mới là thứ có thể làm cho người ta cảm thấy an toàn nhất, lúc nào hắn cũng mang bên người.

Chiếc xe chui vào con hẻm sâu hơn, liên tiếp đâm vào vô số giàn phơi quần áo, khiến gà bay chó sủa.

Tuy nhiên, chiếc xe vẫn bám riết đuổi theo.

Hai chiếc xe Jeep màu đen không biển số lao tới như những kẻ điên loạn từ trái qua phải.

Động cơ gầm rú vang lên khi chúng theo sau.

Euler cảm thấy nhịp tim của mình lại bắt đầu tăng vọt, cậu choáng váng, chiếc xe sau đó xoay chuyển bảy trăm hai mươi độ so với ngã tư toàn bộ trượt ra ngoài, cơ thể cậu va vào cửa xe, đầu đập mạnh.

Cảm giác khô khốc phập phồng lập tức nhợn lên mắt và cổ họng, tuy nhiên hành động nôn mửa còn chưa kịp, một tiếng súng sắc bén đã kích động thần kinh của cậu.

Viên đạn sượt qua cửa và đập vào gương chiếu hậu, ống kính vỡ ra và một mạng nhện gồm những vết nứt bò qua gương, cắt hình ảnh ra thành từng mảnh.

Euler thở gấp, và mắt cậu lập tức đỏ hoe khi nhìn người đàn ông đang điều khiển xe, cầu xin sự giúp đỡ.

Oleg liếc cậu một cái rồi cười ha hả, “Sợ cái gì? Không dễ bị giết vậy đâu.”

Hắn giơ súng bắn về phía sau, đạn bắn đều ra khỏi nòng mang theo từng tràng nhịp nhàng, khói thuốc súng vụn mang theo bụi bay qua cánh tay hắn, người đàn ông cười vang,  mùi lưu huỳnh bốc lên nồng nặc trong không khí.

Cho dù thô bạo, nhưng ý chí trên khuôn mặt hắn lại toát ra mỹ cảm mãnh liệt, hắn tự do như gió gào, như phát súng tùy ý sát phạt.

Mưa đạn lập tức ập đến, đập vào xe đùng đùng.

Cảm giác như đang đi dưới trận mưa đá ở Siberia vào mùa đông vậy.

Cửa sổ xe chống đạn tạm thời có thể chống đỡ trong chốc lát, nhưng Euler nhìn những vết nứt đang mở rộng với vẻ lo lắng, cậu hét lên kinh hãi, ” Quay lại! Lái xe trở lại đường chính! Chúng sẽ không dám bắn đâu!”

Không cần cậu phải nói điều này, Oleg đã làm y như vậy.

Hắn đạp ga không buông, lạng lách mấy khúc cua rồi phóng xe trở lại đường cái.

Quả nhiên tiếng súng phía sau hơi chần chờ, xe vẫn không rời đi.

Euler miễn cưỡng thở hổn hển một hơi, “Tôi đã bảo là có người theo dõi rồi mà.”

“Không phải theo dõi,” Oleg trả lời cậu, “là để giết người diệt khẩu.”

Euler chỉ cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể và lập tức im như hến.

“Nếu em không chạy, có lẽ họ sẽ không xuống tay nhanh như vậy.

Tôi đoán là họ thấy em định chạy trốn nên họ mới vội vàng thế.

Đáng ra tôi không lái chiếc xe này đến đón em, rất dễ bị phát hiện.”

“Ý anh là sao?”

“Chúng vừa được lệnh giết người, và khi em đi nhờ xe bỏ chạy, cho nên cũng lái xe tới đuổi theo.

Tôi lái xe của đại đội bộ binh, bọn chúng trở về điều tra sẽ biết ai đón em, hiện tại tuy không giết được em nhưng cũng sẽ biết cách tìm thấy em.”

Euler hít sâu một hơi, “Vậy làm sao bây giờ? ”

“Không biết.” Oleg nói dứt khoát, “Cứ bỏ chúng lại đó đã.”

Hắn xoay bánh lái, chiếc xe quay đầu lại và lao thẳng về phía trước.

Phía sau dường như cảm nhận được suy nghĩ của họ, và tiếng súng lại vang lên.

Dòng người chạy tán loạn, hiện trường bỗng chốc càng thêm hỗn loạn.

Oleg sợ đụng phải người không dám tăng tốc chạy xe, nhưng hai chiếc xe việt dã màu đen đuổi kịp, một viên đạn trúng cửa kính xe bên cạnh Euler, cửa kính vỡ tan tành.

Euler chỉ cảm thấy trước mắt mình có một tia sáng lạnh tán loạn, một bàn tay sau gáy ấn cậu nằm xuống.

Giọng nói thô bạo của Oleg truyền đến, “Nằm sấp đừng nhúc nhích!”

Euler dường như trở lại khoảnh khắc cậu vừa nhảy ra khỏi xe ở sân bay, khi người lính Liên Xô hét điều tương tự với cậu.

Sau đó chiếc xe nổ tung và cậu không bao giờ nghe thấy chúng lần nào nữa.

Cậu rùng mình cuộn người lại, tai ù đi vì tiếng nổ súng điên cuồng của Oleg, tiếng ma sát bén nhọn của lốp xe đã khiến đám người thét chói tái và bỏ chạy.

Chiếc xe rung chuyển dữ dội khiến lưng cậu đập vào cửa xe đau đớn, tiếng súng vang lên tứ phía không cách nào biết nổi chúng đến từ đâu.

Đường đạn cắt sượt qua lớp chống đạn khiến da xe bị lõm xuống.

Oleg cắn răng kéo Euler qua, kéo cậu đến vị trí lái xe, “Lái xe về phía trước! Đừng nghĩ nhiều!”

Hắn đứng lên, thò đầu ra cửa sổ xe, khẩu súng trong tay như cánh tay thứ ba trên người hắn, linh hoạt tự nhiên, sống chết do hắn định đoạt.

Euler bất chấp hỗn loạn lái xe đụng lung tung, chỉ nghe thấy một tiếng ma sát đinh tai nhức óc phía sau, lốp trước của xe jeep màu đen trong gương chiếu hậu bị bắn trúng, thân xe đột nhiên va vào một chiếc xe khác, đầu xe trực tiếp hôn lên cửa phụ lõm xuống, theo quán tính mang quăng chúng nó một trăm tám mươi độ mới miễn cưỡng dừng lại.

Euler thở phào nhẹ nhõm lại thấy đám người trước mắt tách ra lộ ra một đoạn cầu gãy, phía dưới là thi công công trình cống rãnh thành thị.

Cậu vội vàng đổi phanh, Oleg lại rống giận —— “Đạp chân ga không được dừng lại!”

Tiếng quát này khiến cậu không dám thu chân lại, một bàn tay lúc này nhẹ nhàng che lên mắt cậu, xe bay lên trời lướt qua con mương nhỏ hẹp kia, một lần nữa rơi xuống đất.

Oleg ngồi trở lại xe, nhận lại vô lăng, cười khen ngợi cậu, “Làm tốt lắm!”

Euler toát mồ hôi lạnh.

Cậu sững sờ nhìn về phía trước, màn trời rủ xuống, con đường bằng phẳng rộng mở, đang dẫn cậu đến một hướng hoàn toàn không xác định.

“Sợ à?” Oleg đưa bình nước cho cậu, “Uống chút nước đi.”

Euler cầm bình nước, cậu mở nắp, phản chiếu trên mặt nước trên khuôn mặt bối rối và mất mát.

Cậu sặc nước ho sặc sụa mấy cái, ho đến chảy nước mắt, bộ dáng đáng thương khổ sở.

Oleg bật một tràng cười sảng khoái, “Ha ha ha ——”

Euler không khách khí liếc mắt một cái, ném bình nước lại cho hắn.

Người đàn ông uống hết nước, tay không lau miệng.

“Anh vừa nói rằng họ là người Mỹ, tại sao?”

“Người Mỹ thích lái một chiếc xe không có biển số như vậy để không ai tìm ra họ,” Oleg nói.

“Không phải người Mỹ, Viktor sẽ giết tôi.” Tôi biết bí mật của hắn ta.”

“Thủ đoạn này quá bẩn thỉu, không biết người Mỹ đã thay hắn ăn bao nhiều đạn rồi.” Oleg cười lạnh.

“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Căn cứ đóng quân.

Tạm thời em ở đó sẽ an toàn hơn.”[1] Ngày 27 tháng 12  năm 1979,  quân đội Liên Xô hành quyết Thủ tướng Afghanistan Amin và hỗ trợ con rối Kalmal lên nắm quyền..