Euler đã nghe rất nhiều về KGB, nhưng chưa bao giờ thực sự gặp tổ chức bí ẩn này.

Những lời truyền tai đã miêu tả sự bí ẩn và mạnh mẽ của KGB như thể nó có thật.

Nhưng chưa có bằng chứng chính xác để chứng minh điểu này.

Hoặc nhưungx người có thể xác nhận nó một cách tuyệt đối thì sẽ không bao giờ hé răng.

Người đàn ông tự xưng là Constantine rất đẹp trai với đặc điểm cho thấy thậm chí anh ta có thể là con lai.

Anh mặc một chiếc áo khoác da màu đen với hai huy hiệu đính trên cổ áo, một là huy hiệu đảng một là huy hiệu KGB màu bạc có hình ngôi sao năm cánh xếp thành cây kiếm nổi tiếng, với dòng chữ КГБ CCCP im phía dưới.

Có lẽ chính huy hiệu này đã khiến Constantine trông giống như nhân vật phản diện phong lưu nhất trong phim.

Cách anh xuất hiện cũng rất chói lòa, sáu gã vệ sĩ đi xung quanh.

Euler không nhịn cười nổi, không kiểm soát được biểu cảm khuôn mặt.

Không ngờ Constantine đưa tay về phía cậu trước, vừa mới mở miệng đã nói vào trọng điểm, “Đồng chí Kuvshnikov, rất vui được gặp cậu.

Báo Văn học đang chuẩn bị làm việc lại, cậu có thể yên tâm chờ thông báo về nước.”

Euler rất ngạc nhiên, Oleg gạt phăng bàn tay cậu chuẩn bị đưa lên, thay bằng tay mình.,”Xin chào.”

“Oleg, chúc mừng thăng chức.” Constantine không bận tâm

Oleg cười gian xảo, “Cảm ơn.

Miễn là Đảng và Nhà nước cần, tôi sẽ không ngần ngại thực hiện nhiệm vụ của mình.”

Constantine gật đầu: “Đảng và Nhà nước rất tin tưởng anh.

Tôi đến đây để thông báo các anh tạm thời hãy đóng quân ở Puli Khumri.

Ở Baghlan xuất hiện vài chuyện nhỏ, e là phải kéo dài thời gian bàn giao của các anh.

Tôi xin lỗi, đó là điều mà không ai trong chúng tôi mong đợi.”

Oleg nhướng mày, “Chuyện nhỏ?”

Constantine giải thích: “Chúng tôi đã bắt được một nhóm gián điệp quân sự mới đang cố gắng đánh cắp bí mật quân sự.

Theo chỉ thị của Tổng tư lệnh, Baghlan hiện đang tiến hành rà soát nội bộ toàn diện và sẽ mất ít nhất một tháng mới hoàn thành công việc này.

Để tránh cho người khác bị liên lụy không cần thiết, chúng tôi chỉ có thể yêu cầu các anh đóng quân ở Puli Khmuri.

Sau khi kiểm soát nội bộ xong sẽ đến Baghlan bàn giao.” Oleg cười, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, “Cần KGB nhúng tay vào, chuyện này rất nghiêm trọng đúng không?”

“Cần bắt giữ rất kịp thời để không gây rò rỉ thông tin.

Nhưng sẽ ảnh hưởng xấu đến quân đội.

Cần phải điều tra thêm.”

“Có manh mối không?”

“Ý của các tướng lĩnh là do không được tuyên truyền và giáo dục nội bộ đầy đủ, dẫn đến những người lính này bị ảnh hưởng bởi lực lượng bản đia.

Đó là lý do tại sao ủy viên tuyên truyền chính trị bị mắng té tát.”

Điều này phù hợp với phong cách trốn tránh trách nhiệm liên tục của Liên Xô.

Ngay cả Oleg cũng nghe hiểu Constatine đang cố ý cà khịa, bộ phận tuyên truyền chính trị thật thảm, phải ôm cái tội to cỡ vậy.

Oleg không nhúc nhích hỏi anh, “Thế lực bản địa là quân phiệt địa phương sao? Giới quý tộc phương bắc bây giừo vẫn kiêu ngạo vậy hả?”

Constantine thở dài, “Các lãnh chúa địa phương ở Baghland độc quyền nghiêm trọng, cực kỳ mâu thuẫn với chính quyền Kabul, thậm chí liên hợp du kích chống lại quân đội chính phủ, xem trọng việc xâm nhập vào quân đội chúng ta.

Thêm nữa, với sự giúp đỡ của người Mỹ và người Anh, những tên ngu Afghanistan này đã khá tiến bộ.

Vài ngày nữa, tôi phải đến Kabul và gặp các thành viên của của Ủy ban Hòa giải Quốc gia để nói về việc này.

Kabul không phải là nơi duy nhất ở Afghanistan, không thể đánh giá thấp các lực lượng địa phương.”

Oleg hỏi, “Kế hoạch hòa giải đến đâu rồi?”

“Các cuộc đàm phán hòa bình giữa quân du kích và chính phủ đang được tổ chức, chúng tôi hiện đang trong giai đoạn đầu và sẽ sớm tiến hành vòng bỏ phiếu đầu tiên để đàm phán ngừng bắn.” Constantine nói, “Mọi sự chú ý đều đang đổ dồn về cuộc đàm phán hòa binh.”

Oleg nói đùa, “Xem ra rất khó để KGB đứng ở thế trung lập.”

Constantine ngớ ra, “Không bao giờ có thứ gọi là trung lập vĩnh viễn.”

Oleg nháy mắt, “Anh có thuốc lá không?”

Constantine rút một gói từ trong túi ra, còn chưa mở niêm phong, ném cho hắn, “Tiếp theo e là sẽ vất vả cho các anh rồi.

Chỗ này cũng không dễ ở, cẩn thận đấy.”

“Cám ơn.” Oleg nói, hắn tháo lớp kính rồi rút một điếu châm lửa, “Chúng tôi mới biết chỗ này bị đứt nguồn nước, e rằng không thể tự cung tự cấp lương thực được.

Nếu muốn đóng quân, thì điều kiện kém quá.

Sợ mấy anh em sẽ phàn nàn.

Chúng tôi vừa bị tấn công trên núi hôm qua xong, mất hai chiếc xe, một xe tăng, không có người chết, nhưng vẫn có người bị thương.”

“Vật tư và nguồn cung cấp không phải là vấn đề, tôi quan tâm đến an ninh hơn,” Constantine nói.

“Vậy cũng phải lấp đầy bụng trước, có chỗ ngủ mới có sức mà quan tâm chuyện này chứ.” Oleg nói.

“Đừng đánh giá thấp những người Afghanistan này, họ rất tinh ranh, họ có người Mỹ giúp đỡ phía sau.” Constantine híp mắt, ánh mắt lạnh lùng, “Tôi sẽ để  đại tướng Cho Altolo điều người đến giúp các cậu giải quyết.

Trong thời gian này không có nhiệm vù cần thực hiện, anh chỉ chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt và đợi bàn giao thôi.

Đừng tiếp xúc quá nhiều với thế giới bên ngoài, không cần thiết, đây là mệnh lệnh, Oleg.”

Oleg gật gật đầu, “Đương nhiên, tôi hiểu.”

“Chúc các anh may mắn.”

Sau khi Constantine rời đi, tâm trạng Oleg hơi nặng nề, Euler nói, “Anh nghĩ anh ta còn đang giấu diếm điều gì không?”

Oleg tặc lưỡi, “Tên giảo hoạt này, nói đông nói tây nửa ngày cũng không nói được câu nào quan trọng.”

“Phải ở lại lâu không?”

“Tình hình này, ít nhất phải mất một tháng, có thể sẽ lâu hơn.

Euler hỏi, “Anh nghĩ tình hình ở Baghlan nghiêm trọng đến mức nào?”

“Hả? Khó nói lắm.”

“Em có thể hiểu được sự thận trọng của mấy người phía trên đối với gián điệp quân sự.

Xét cho cùng, đó liên quan đến kế hoạch hòa giải.

Quân đội chính phủ và quân du kíhc có thể đàm phán hòa bình được hay không liên quan đến việc chúng ta có thể rút quân và di chuyển toàn bộ được hay không.”Ánh mắt Euler trở nên sắc bén, “Kiểm soát nội bộ quân đội vào lúc này, bắt gián điệp để đảm bảo thực hiện kế hoạch hòa giải, bất kể nó có phải là thế lực bản địa hay không, ít ra vẫn hành động theo chính sách chung.

Nếu tình hình nghiêm trọng, có nghĩa là bị các lực lượng nộ bộ cản trở.

Chuyện này không tốt tí nào.”

Oleg cảm thấy có lý, “Em là phóng viên, em rất giỏi trong việc hiểu các đường hướng chính sách.

Vậy sao em không nghĩ anh ta là kẻ lừa đảo?”

Euler bĩu môi, “Chuyện lừa hay không thì khó nói lắm.

Nếu KGB muốn lừa anh, anh nhận ra nổi không? Vậy anh ta còn làm tình báo làm chi nữa?”

Đến chiều, quân đồn trú Baghlan đến, quân đội chính thức tiến vào Puli Khmuri và đóng quân trong một nhà máy bỏ hoang ở góc phía nam của thị trấn.

Euler vào nhìn, hiển nhiên là đã được chuẩn bị trước.

Nhà xưởng tróng trơn sạch sẽ, gọn gàng, vửa sổ sáng sủa, có nệm và đồ dùng thiết yếu.

Oleg có phòng làm việc riêng và phòng ngủ, Euler còn phát hiện trong phòng ngủ có hai chai rượu vang.

Ở cái nơi nước còn không có mà đào được hai chai rượu vang chào đón quân Liên Xô như thế này, thật không dễ dàng.

Các binh sĩ ngủ trong một nhà máy lớn, giường kệ đường sắp xếp thành hàng ngay ngắn gồm hơn một trăm giường.

Ánh mặt trời nhảy nhót như ở trại hè của trường học.

Lính hậu cần rất hài lòng với nơi này, bởi vì không gian rất phong phú, có thể tùy ý sắp xếp, bài trí.

Nhưng điều mỹ mãn hơn là những người phụ nữ ngủ ở đối diện, không có rèm che hay vật cao nào cản lại, mấy tên đàn ông ngồi trước cửa sổ thưởng thức các cô gái từ phòng đối diện.

Khi Euler thu dọn đồ đạc của mình và Oleg (thực tế là không hề có hành lý dư thừa nào), tất cả mọi thứ của họ được chôn cất cùng với chiếc xe chiến đấu bộ binh bị hỏng trên sườn núi Hindu Kush.

Cậu ra khỏi phòng và thấy mấy tên lính đang xúm lại trước của sổ huýt sáo và cổ vũ.

“Đang làm gì vậy?” Euler tò mò chen ra phía trước, hình ảnh khiế sắc mặt cậu đỏ bừng.

Hình ảnh các cô gái cởi quần áo thay giặt phô bày trần trụi trước cửa sổ.

Có tên lính hưng phấn hô to, “Này, cởi quần lót luôn được không? Để lộ mông ra xem!”

Mặc dù những người lính nữ đến Afghanistan đã quen với tính cách thô lỗ và cục mình của mấy tên đàn ông, nhưng họ vẫn cảm thấy xấu hổ, họ cố gắng che cửa sổ tạm bằng khăn trải giường.

Nhưng cửa sổ của nhà xưởng này toàn là cửa sổ sát đất, khung cửa sổ quá cao nên không thể treo ga trải giường lên được.

Euler đẩy đám đông ra tìm Oleg, “Em nghĩ chúng ta cần tìm rèm cửa treo lên.”

“Tại sao?”

“Anh tự ra xem đi.”

Oleg vừa nhìn đã hiểu, huýt sáo vui vẻ, “Cưng à, không thể lãng phí cảnh đẹp trước mặt được.” Hắn híp mắt nhìn chằm chằm bộ ngực đầy đặn của nữ binh tặc lưỡi, “Anh dám cá trước khi tới đây cô ấy đã sinh con.

Phụ nữ từng sinh con cũng có điểm tốt, đặc biệt là ngực.”

Euler tức xì khói, “Thích à? Được, anh muốn gọi vào phòng làm một đêm không? Tối này em khỏi về phòng ngủ.”

Cậu định quay lưng bỏ đi thì Oleg đã kéo cậu vào trong ngực, “Em chẳng hiểu phong tình gì hết, cưng à.

Người làm văn nghệ không phải thích mấy chuyện tán tỉnh này nhất hay sao? Được rồi, anh không nhìn, ngoại trừ em anh không nhìn ai hết, được chưa?” Hắn gọi lính hậu cần đến tìm người treo rèm cửa sổ.

Euler bĩu môi, hừ lạnh, không thèm để ý tới hắn.

Oleg vẫn tiếp tục trêu cậu, “Cưng à, phòng chúng ta hình như cũng có cửa sổ này thì phải? Hay chúng ta không cần treo rèm nhỉ? Tối nay em nhảy thoát y trước cửa sổ cho anh xem?”

Euler tức giận giậm chân, “Ai muốn nhảy thoát y! Treo rèm cửa!”

“Ha ha ha ha…” Oleg cười lớn, ôm chặt cậu trong lòng, “Em thật đáng yêu.

Anh thích tính tình hoạt bát và tràn đầy năng lượng của em.”

Cửa sổ chết tiệt.

Euler lẩm bẩm.

Mắt cậu chuyển từ cửa sổ đến khu đất trống dưới nhà máy.

Toàn bộ nhà máy cao ba tầng, xây theo hình chữ nhật, phía trên bị niêm phong, ở giữa thì khoét rỗng, giống như một hộp.

Bốn dãy cửa sổ đều mở vào trong, hai hàng hai tầng, tầng trên cùng hình kim tự tháp, chỉ có một gác xép rất nhỏ.

Cửa sổ tầng áp mái cả 4 mặt đều hướng ra ngoài.

Tất cả các cửa của nhà máy đều là cửa sắt lớn, cần nhập mã số mới vào được, sàn nhà không có lớp xi măng, phía trên dán lớp giấy xanh đậm, giày dép dẫm lên rất dễ để lại dấu.

Ban đầu Euler không để ý, cho đến khi cậu dọn dẹp phòng ngủ của Oleg, phát hiện toàn là dấu giàu trên đất mới cảm thấy kì kì.

“Anh không cảm thấy bố cục ở nơi này nó hơi kì hả?” Euler hỏi.

Oleg không nghe rõ ràng, “Cái gì?”

“Nhà xưởng xây để làm gì?”

Oleg lắc đầu, “Không biết.”

Euler lo lắng, “Tìm người hỏi đi, em cảm thấy nơi này không giống nhà máy, nó có hơi giống……” Cậu dời mắt về căn gác nhỏ trên tầng cao nhất kia.

Oleg nhìn theo ánh mắt của cậu về phía gác mái, trong lòng có dự cảm, nói, “Nhà giam?”

Euler nhìn thẳng vào mặt hắn, gật đầu.

Lúc này biệt thự của Murzen được tắm mình dưới ánh trăng dịu dàng.

“Cậu nên đi ngủ.” Quản gia bưng sữa gõ cửa đi vào, thấy Akaj vẫn ngồi ở trước giường đọc sách.

Akaj chống đầu, ngáp nhẹ, “Khwaja đâu?”

“Cục trưởng hôm nay có thể không trở về.”

“Anh ấy nói sẽ chờ tôi phẫu thuật.”

Quản gia hơi khó xử, “Vậy để tôi gọi điện cho cục trưởng.”

“Gọi tôi làm gì?” Khwaja xuất hiện ở ngưỡng cửa.

Quản gia cung kính nhận lấy áo khoác của gã, “Cục trưởng.”

Akaj ngồi xếp bằng trên giường, vẫy tay chào gã, “Anh về rồi.”

Khwaja nhìn tinh thần sáng láng của cậu, bước tời ngồi trên giường, đưa ly sữa qua, “Nào, uống sữa đi.

“Akaj không thích sữa, cậu bĩu môi uống sữa, bên miệng dính vệt sữa trắng, cậu liếm miệng hai cái, liếm môi rồi trả lại ly cho quản gia, bò vào trong ngực Khwaja, cọ cọ, thông báo, “Tôi uống xong rồi.”

Khwaja cưng chiều xoa tóc và bảo quản gia đi xuống.

Gã tắt đèn, để Akaj ngủ trong ngực mình, “Xin lỗi, khoảng thời gian này quá bận, không chăm sóc tốt cho em.”

Akaj ôm eo gã, cậu nép mình trong vòng tay gã, thở dài thườn thượt, “Tôi rất sợ.”

Khwaja vuốt lưng cậu cực kỳ dịu dàng.

“Phẫu thuật mất nhiều thời gian không?” Akaj nhẹ nhàng hỏi.

“Sẽ không lâu đâu.”

Akaj nói, “Anh có thể ở bên cạnh tôi không?”

“Em muốn tôi ở cạnh không? “

“Bác sĩ sẽ mổ cơ thể tôi để phẫu thuật phải không?”

“Ừm.”

Akaj nói, “Tôi muốn anh nhìn thấy trái tim tôi.”

Khwaja giật mình, dừng tay.

Giọng nói của Akaj dịu nhẹ như ánh trăng, “Tôi chưa từng thấy nó, nhưng tôi muốn anh xem trái tim tôi trông ra sao.”

Khwaja ôm chặt cậu, “Được.”

Akaj thở dài thỏa mãn, cậu ngủ ngon lành như một đứa trẻ..