Đường Văn Minh tính đến quán trà xem sao, vừa mới ra khỏi hẻm liền bị một chiếc Lamborghini màu đỏ chặn đường, người chạy xe đạp đằng trước vì thế mà té lăn quay. Hắn tuy không biết lái xe thế nhưng khả năng nhận biết hãng hiệu tất nhiên vẫn phải có.

Nhìn thấy chiếc xe này, suy nghĩ đầu tiên của Đường Văn Minh chính là ‘chắc Tống Kiến Quốc thuê xe để tán gái’, tiện thể đem đến khoe với mình, bởi vì hai ngày trước y từng nói muốn có một chiếc Lamborghini.

Có người bước xuống xe, không phải Tống Kiến Quốc mà là cái người rên rỉ mang theo cuộn sóng (~~~~) Long Quân Diệp.

“Chủ nhân… Rốt cuộc lại được gặp ngài !” Long Quân Diệp kích động chạy về phía hắn: “Em rất nhớ anh !”

Bệnh thần kinh ! Đường Văn Minh không để ý đến y, xoay người bỏ đi. Bị Long Quân Diệp ngăn ở trước mặt, Đường Văn Minh chưa kịp đẩy y ra, Long Quân Diệp rút ngay một tập văn kiện ý bảo hắn xem.

Bên trong ngoại trừ mấy thứ tiểu tiết như từng giai đoạn nhân sinh 26 năm trước của Đường Văn Minh thì trọng điểm chính là miêu tả chuyện hắn gặp sự cố trên giường phải nằm viện nửa năm.

Gần đây cuộc sống đã trở lại bình thường, bản thân Đường Văn Minh cũng quên mất mình từng trải qua ác mộng, đến hôm nay Long Quân Diệp cầm một tập văn kiện xuất hiện mới khiến hắn nhớ lại ký ức gãy dưa thảm thiết ngày nào.

Long Quân Diệp vẻ mặt áy náy khẽ thở dài, nói: “Thật xin lỗi, em định tiến triển từ từ, nhưng nhìn anh cùng Phương Dịch ở chung thực sự em nhịn không được.”

“Bọn tôi không ở chung.” Đường Văn Minh mặt không đổi sắc nhìn y.

Long Quân Diệp cúi đầu không dám đối diện với ánh mắt Đường Văn Minh, biểu tình ẩn nhẫn khổ sở như kiểu bị người ta ép buộc làm chuyện y không muốn làm nhưng lại không thể không làm vậy, trong mắt tràn ngập bất đắc dĩ cùng bi thương, lúc này nội tâm y rất dày vò.

“Chuyện này Phương Dịch chắc vẫn chưa biết nhỉ?” Long Quân Diệp cắn cắn môi dưới, vẻ mặt không cam tâm: “Vừa nghĩ đến lần đầu tiên của chủ nhân bị Phương Dịch cướp mất, em liền khó chịu muốn khóc… Hừ ! Vì sao lúc trước người chủ nhân tìm không phải là em? Kỹ thuật của em so với Phương Dịch lợi hại hơn nhiều, tuyệt đối sẽ cho ngài dục tiên dục tử.”

Nằm mơ à? Đường Văn Minh đánh giá y trên dưới một lần, trong lòng đầy sự khinh thường, kỹ thuật của Phương Dịch hắn đã đích thân thể nghiệm qua, làm sao mà kém cái tên ẻo lả này được?

“Bởi vì cậu không nổi tiếng.” Đường Văn Minh mặt không đổi sắc tiếp tục nhìn Long Quân Diệp, văn kiện bị cuốn thành một cục trong tay. Nhớ tới lần đầu tiên cùng Phương Dịch, bỗng nhiên trong lòng ngưa ngứa, vì thế hắn tính một lúc nữa sẽ gọi điện thoại cho anh hẹn đêm nay gặp.

Long Quân Diệp mắt ngấn lệ quang nhìn hắn như đang âm thầm lên án, y lắp bắp nói: “Chủ nhân… Vì sao ngài lại đối xử với em… tuyệt tình như vậy? Tên Phương Dịch kia thì có gì tốt… Trước nay không biết phát sinh quan hệ cùng bao nhiêu người rồi, cũng không biết có bị dính bệnh lậu gì không, chủ nhân ngài làm với anh ta không xảy ra vấn đề gì chứ?”

“Làm như trước đây cậu không quan hệ với ai bao giờ ấy.” Đường Văn Minh nghiêng đầu mắt lạnh nhìn y, nói: “Chuyện của tôi liên quan cái rắm gì đến cậu? Mà tôi với cậu mới gặp nhau có hai lần thôi, cậu dám trắng trợn điều tra tôi thế này không sợ tôi làm gì à? Hay là theo tôi đến cục cảnh sát một chuyến đi.”

“A ~~”

Phát ra một tiếng thét tiêu hồn mang theo âm điệu ngân nga, Long Quân Diệp hai tay bưng mặt che khuất tầm mắt, mặt đỏ đến dọa người, âm thanh run rẩy nói: “Chủ nhân… Ngài đừng nhìn em như vậy, em cương lên mất…”

Đường Văn Minh dưới chân vấp một cái thiếu chút nữa không duy trì được khí thế áp bức, gã này đang làm cái quỷ gì vậy? ! Kêu lên đúng là rất dọa người !

“Nói đi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Long Quân Diệp cố gắng bình phục hô hấp, áp chế hình ảnh máu me kiều diễm trong đầu, y ngượng ngùng liếc nhìn Đường Văn Minh, nói: “Em muốn chủ nhân theo em về nhà…”

“Tôi từ chối.” Đường Văn Minh cũng lười nhìn y, nói: “Cậu cút đi.”

Long Quân Diệp thấy hắn muốn đi, vội vàng tiến lên giữ chặt cánh tay hắn. Bị Đường Văn Minh dùng văn kiện đập, y sờ sờ mu bàn tay bị đánh đau, hô hấp không khỏi dồn dập hẳn lên, khuôn mặt vừa hết đỏ lại một lần nữa phiếm hồng.

“Chủ nhân… Ngài không sợ chuyện này bị người khác biết sao? Chủ nhân ngài kiêu ngạo như vậy… làm sao chịu được ánh mắt khinh bỉ cười nhạo của người khác?”

Đường Văn Minh sắc mặt thay đổi, hắn trừng Long Quân Diệp, lạnh giọng quát: “Cậu đang uy hiếp tôi? !”

Một cái liếc này khiến Long Quân Diệp hưng phấn đến mức quả tim chỉ chực nhảy ra khỏi lồng ngực. Y âm thầm nắm chặt bàn tay, móng tay bấm vào trong thịt, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn khiến y càng thêm hưng phấn.

Y nhất định phải có được Đường Văn Minh !

“Chủ nhân… Đi theo em đi, em tuyệt đối sẽ không thương tổn ngài…”

“Tôi không phải chủ nhân của cậu, về sau không được đến tìm tôi, nếu cậu dám kể chuyện lung tung tôi liền báo cảnh sát.” Đường Văn Minh không thèm để ý đến y nữa, xoay người đi mất.

“Bệnh thần kinh !”

Long Quân Diệp vẻ mặt đau thương, Đường Văn Minh lại còn nói không phải chủ nhân của y? ! Y không cho phép !

Long Quân Diệp phất phất tay, từ phía sau chạy ra bốn gã vệ sĩ vạm vỡ mặc tây trang màu đen, đeo kính đen, bọn họ đứng sừng sững phía sau Long Quân Diệp đồng thanh hô: “Long thiếu !”

Một tiếng hô này phi thường vang dội, làm Đường Văn Minh còn chưa đi xa giật mình xoay người lại xem. Thấy bỗng nhiên xuất hiện bốn gã vai u thịt bắp, trong lòng hắn dâng lên một cỗ dự cảm chẳng lành. Nghe thấy Long Quân Diệp tức giận mắng đám người là “Phế vật”, có chút nóng nảy nhìn về phía mình, Đường Văn Minh trong lòng giật thót, xoay người vắt giò lên chạy.

Long Quân Diệp thấy thế biết chuyện không xong rồi, vội vàng đạp gã to con bên cạnh một cước, cả giận quát: “Còn không mau đuổi theo !”

“Vâng ! Long thiếu !”

Bốn gã áo đen khom lưng hành lễ với Long Quân Diệp sau đó mới xoay người đuổi theo Đường Văn Minh. Long Quân Diệp cũng chạy theo, không quên dặn đám người: “Đừng làm người bị thương, cẩn thận một chút !”

“Vâng ! Long thiếu !”

Bốn gã áo đen lại cúi người hành lễ với Long Quân Diệp rồi mới tiếp tục đuổi theo Đường Văn Minh, nhân lúc này Đường Văn Minh đã chạy được một quãng thật xa, Long Quân Diệp thấy thế tức giận chỉ muốn vặt đầu mấy tên bị thịt này xuống làm cầu đá.

Đường Văn Minh bình thường vì bảo trì dáng người nên thường xuyên vận động, lúc chạy tốc độ tuyệt đối không chậm, sức bền cũng không tệ, hắn còn vừa chạy vừa xem tình huống phía sau. Mấy gã đồ đen kia thoạt nhìn cao to nhưng thể lực tựa hồ không được tốt lắm, vừa chạy vừa thở hồng hộc lau mồ hôi, có gã còn cởi caravat cởi áo khoác, sắc mặt trắng bệch, có vẻ như hàng ngày rất ít vận động.

Bắt người kiểu này cũng quá kém đi? Đường Văn Minh không khỏi đắc ý, còn cố tình dừng lại chờ mấy gã chạy tới gần, vỗ vỗ mông khiêu khích bọn họ rồi mới chạy tiếp, làm mấy gã áo đen chật vật không chịu nổi.

Long Quân Diệp đuổi theo sau nhịn không được trong lòng nổi lên ý dâm tưởng tưởng ra cảnh Đường Văn Minh vỗ mông mình một phen, máu mũi thiếu chút nữa chảy xuống.

Đường Văn Minh chạy ra khỏi khu chung cư, người đi đường bắt đầu nhiều hơn, nhìn thấy mấy gã đàn ông cơ bắp đuổi nhau trên phố giống như đang diễn phim truyền hình phân cảnh nam chính đuổi theo nữ chính, có người còn lấy di động ra chụp hình bọn hắn, vẻ mặt bát quái.

“Ha ha ha ha !” Đường Văn Minh vừa chạy vừa quay đầu cười nhạo mấy gã to con đằng sau: “Đến đây, đến bắt ta đi, đuổi không kịp chứ gì? Ha ha ha ha… A ! đau đau… A ! …”

Cảm giác khẩn trương ban đầu đã biến mất, Đường Văn Minh cư nhiên nổi lên tâm tư đùa giỡn, hắn giữ một khoảng cách nhất định, không ngừng trào phúng bọn họ, vui vẻ đến mức ngay cả đường cũng quên nhìn, đến đoạn xuống dốc hắn không cẩn thận bước hụt một bước, trực tiếp  lăn xuống.

Cái gọi là vui quá hóa buồn chính là như thế, Đường Văn Minh lăn một mạch xuống dốc, may mà sườn dốc này không tính là cao, bấy giờ cũng không có người đi đường hay xe cộ mấy. Đường Văn Minh may mắn thuận lợi lăn một mạch không bị ai ngăn trở, hắn nằm dưới chân dốc bất động, toàn thân đau nhức không thôi.

Trong lúc mơ mơ màng màng bỗng nhiên hắn nhớ lại trước đây cũng từng lăn từ con dốc này xuống, còn bị ba mẹ cười cho một trận, nói sau này xuống dốc nhớ phải giảm tốc độ. Từ đó về sau hắn đi đường này vẫn luôn cẩn thận nên chưa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không ngờ hôm nay nhất thời quên mất là xảy ra bi kịch liền.

Nhưng điều bi kịch hơn còn đang chờ phía sau. Trong bốn gã đuổi theo Đường Văn Minh cũng có ba người lăn xuống giống hắn, hơn nữa hắn còn bị hai gã nghiền qua người, đau lại càng thêm đau, nhất thời không đứng dậy được. Đầu hắn bị đá trúng một cước nổi lên từng trận choáng váng, trước mắt lóe lóe vô vàn vì sao.

Đường Văn Minh vì nhất thời hí hửng mà lăn xuống dốc, còn ba gã to con đuổi theo hắn là vì không quen đường xá nên phanh không kịp, hơn nữa bởi vì tố chất thân thể quá kém, chân mỏi mới lăn xuống. Người chạy cuối cùng bởi vì trượt chân ngả ra sau nên tránh được một kiếp.

Long Quân Diệp đuổi theo cuối cùng nhìn một đống “Thi thể” nằm dưới chân dốc, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, thấy Đường Văn Minh cũng nằm ở phía dưới, y vội vàng chạy xuống nâng người dậy. Trên mặt Đường Văn Minh có vài vết trầy da, có vết xước rỉ máu tương đối nghiêm trọng, nương theo động tác y kiểm tra, một giọt máu từ miệng vết thương chảy xuống dọc theo gò má, y nuốt nuốt nước miếng, nhịn không được cúi xuống liếm sạch giọt máu này.

Long Quân Diệp ôm mặt Đường Văn Minh, nhìn ánh mắt hắn đã mất đi tiêu cự thì vừa lòng cười cười, tính bế Đường Văn Minh lên nhưng phát hiện mình thế mà lại ôm không nổi, y với Đường Văn Minh thân cao xấp xỉ nhau nhưng thân thể y đơn bạc hơn nhiều, không nâng được dậy cũng là điều bình thường.

Niết niết cơ bắp trên cánh tay Đường Văn Minh, Long Quân Diệp tay run run hưng phấn, nghĩ nếu Đường Văn Minh thương tích đầy người, toàn thân trần trụi chà đạp mình, Ai~~ ! Hình ảnh kia mới ngẫm thôi đã khiến cho người ta cảm thấy choáng váng rồi.

Long Quân Diệp thật sự là không nâng nổi Đường Văn Minh, cuối cùng dưới sự trợ giúp của các vệ sĩ mới khiêng được người lên xe.

Gã to con vừa lái xe vừa thở phì phò, lau đi mồ hôi trên trán, gã có chút vô lực hỏi Long Quân Diệp: “Long thiếu, chúng ta đến bệnh viện sao?”

“Đến biệt thự phía tây.”

Long Quân Diệp sờ nắn Đường Văn Minh đang mê man trong lòng, nói: “Gọi bác sĩ Lục đến đó chờ.”

“Vâng !”

Đường Văn Minh cảm giác như đang nằm mơ, trong mộng hắn là một quả trứng gà, đang bị mấy con chuột khiêng về ổ, thấy đám chuột muốn cắn nát vỏ trứng, hắn giãy dụa kêu lên.

“Đả đảo đế quốc tư bản chủ nghĩa !”

“A !”

Long Quân Diệp khi không bị đánh một quyền, vội túm hai tay Đường Văn Minh lại bị chân hắn đạp một cái, y không thể không dùng hết sức bình sinh đến áp chế hắn. Trong lúc hỗn loạn, Long Quân Diệp không hề phát hiện di động trong túi quần Đường Văn Minh đang rung “Ong ong”.

Lúc này tại một nơi khác trong thành phố, Phương Dịch đang bàn chuyện làm ăn cùng Vạn Ngạn Dân, tranh thủ nhìn màn hình điện thoại hiện dòng chữ ‘Tiểu bảo bối’, xác định là có thể gọi được nhưng không ai tiếp máy, đầu tiên anh nghĩ đến chính là ‘có lẽ Đường Văn Minh không mang theo di động’, vì thế gửi tin nhắn cho hắn.

Vạn Ngạn Dân thấy thế thở dài: “Lúc làm việc chú có thể chuyên tâm một chút được không? Tiểu bảo bối nhà chú là người trưởng thành, sẽ không tự dưng mất tích đâu, chú cứ gọi liên tục như vậy để báo bình an sao?” Vừa nghĩ đến xưng hô trên điện thoại Phương Dịch, hắn liền buồn nôn muốn chết.

“Khó nói.”

Phương Dịch cười cười cất di động, không biết vì sao anh cứ có cảm giác không yên lòng. Sau khi bị Vạn Ngạn Dân cười cợt vài câu, anh tạm thời áp chế cảm giác kỳ quái này xuống, trước hết xử lý xong công việc đã. Anh tính toán xong xuôi sẽ đi tìm Đường Văn Minh ngay lập tức, mới một ngày không gặp mà đã hơi nhớ hắn rồi.