Đường Văn Minh từng là ‘1’ khiến cho phần lớn các tiểu thụ theo đuổi như đuổi vịt.Thề có ‘cây dưa chuột’ cương trực ngay thẳng này làm chứng, hắn từ trước tới nay đều tự nhủ: một ‘thợ làm vườn’ như mình phải có trách nhiệm tưới tắm cho đóa hoa của các tiểu thụ, đứng giữa một rừng hoa chưa bao giờ dừng lại vì ai. Không sai, hắn chính là một kẻ phong lưu đa tình, là  sứ giả trời cao phái xuống cứu vớt linh hồn cho các tiểu thụ cơ khát.

Hắn vẫn đinh ninh như vậy thẳng đến một ngày, khi hắn đang cùng một tiểu thụ điên loan đảo phượng sắp đến cao trào, tiểu thụ một cái đảo người cưỡi lên bụng hắn, tư thế “cưỡi ngựa” này Đường Văn Minh từng làm không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều rất phấn khích, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ. Không biết có phải là do tiểu thụ kia quá hưng phấn hay cúc hoa cậu có thiên phú dị bẩm, sau khi lên xuống phập phồng vài lần đột nhiên đối phương hung hăng ngồi xuống. Đường Văn Minh cảm giác như bị quất một roi cực mạnh, thân thể hắn kịch liệt uỡn lên, trước mắt bỗng tối sầm, bất tỉnh ngay tại chỗ, tiếp đó lại bị đau đớn kịch liệt kích thích tỉnh dậy.

Tiểu thụ ngồi trên bụng hắn sắc mặt trắng bệch, một tiếng “răng rắc” thanh thúy vang lên cùng với vật đang trong cơ thể kia vặn vẹo không bình thường, Đường Văn Minh không ngừng trợn mắt, cảm giác lần này xảy ra chuyện không hay.

Đường Văn Minh đau đến mức cả người toát mồ hôi lạnh, cái gì cũng nói không nên lời, mỗi lần hít thở là một lần đau đớn tột cùng, hắn chưa từng trải qua đau đớn đáng sợ như vậy, có khi phụ nữ sinh nở cũng chỉ đau đến thế là cùng.

Tiểu thụ kia chậm rãi từ trên người hắn đứng lên, “qua qua” trong dũng đạo trượt ra, động tác này lại khiến hắn ngất xỉu một lần nữa.

Nhìn thứ đó của Đường Văn Minh vặn vẹo, tiểu thụ khóc không ra nước mắt, cậu lấy di động bấm dãy số 120.

Thời điểm Đường Văn Minh tỉnh lại người đã trong bệnh viện, tiểu thụ kia thì chẳng thấy đâu, chung quanh chỉ có bác sĩ và y tá. Một vài y tá thấy hắn tỉnh đều nhìn hắn một cách ái muội khiến Đường Văn Minh có một loại dự cảm bất thường.

Hắn run run rẩy rẩy hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, em bị làm sao vậy?”

Bác sĩ tuổi tầm trung niên đẩy đẩy gọng kính, mặt rất chăm chú nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Khoang xốp* bị gãy, nhưng không sao, giải phẫu rất thành công, từ giờ cậu phải tĩnh dưỡng thật tốt mới sớm ngày bình phục khỏe mạnh được.”

Nghe các ý tá cố gắng đè thấp tiếng cười, Đường Văn Minh phi thường muốn khóc, hắn lắp bắp hỏi bác sĩ: “Bác sĩ.. về sau em còn có thể sinh con không?”

“Ha ha ha! Phì!”

Các y tá thật sự không nhịn nổi nữa bật cười thành tiếng, Đường Văn Minh đỏ mặt, tuy có chút mất mặt nhưng chuyện này liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của hắn, hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Phỏng chừng vị bác sĩ này cũng bị phản ứng ngốc nghếch của Đường Văn Minh làm cho tức cười, sắc mặt khá hơn một chút, giọng nói chứa đầy ý cười: “Còn phải xem mức độ khôi phục của cậu như thế nào đã, chỉ cần cậu phối hợp điều trị, sau khi khỏi muốn sinh vài đứa cũng không thành vấn đề.”

Nghe được lời này Đường Văn Minh nhất thời an tâm, hắn cam đoan: “Bác sĩ cứ yên tâm, em sẽ phối hợp điều trị thật tốt.”

Sau đó Đường Văn Minh cứ như vậy vượt qua ba tháng sống không bằng chết, hắn không dám nói với người nhà hay bạn bè, chỉ thuê người đến chăm sóc mình. Ba tháng sau kiểm tra lại, bác sĩ rốt cuộc cũng nói hắn bình phục, Đường Văn Minh vui vẻ thiếu điều nhảy cẫng, mỗi lần bôi thuốc là một lần xấu hổ, đi tiểu thì thống khổ, tháng ngày đáng sợ như thế rốt cuộc cũng trôi qua, hắn lúc ấy có cảm giác như ông trời cố tình làm khó dễ mình.

Ba tháng cấm dục, Đương Văn Minh cảm thấy bây giờ rất thích hợp để ăn mừng, hắn đặc biệt chọn một quán bar vắng vẻ tìm đối tượng. Hộp đêm lần trước gặp tiểu thụ khiến hắn gãy ‘dưa’, hắn sẽ không bao giờ tới nữa, may mà đêm đó hai người bọn họ đều không trao đổi danh tính, bằng không không biết hắn sẽ trở thành tâm điểm trò cười thế nào nữa!

Đường Văn Minh rất nhanh liền thông đồng với một tiểu thụ da trắng mảnh mai, eo nhỏ uốn éo làm hắn trực tiếp cứng rắn. Hai người ôm eo sờ soạng trong quán, chẳng mấy chốc đã khơi dậy dục hỏa, bọn họ tìm đến một khách sạn gần nhất, vừa vào phòng hai người liền lăn thành một cục.

“Qua qua” của Đường Văn Minh ba tháng chưa xung trận, nhanh chóng dựng thẳng lên. Có điều hắn chưa kịp âm thầm vui sướng vì mình vẫn giữ được phong độ thì địa phương bị gãy lần trước mơ hồ đau đớn từng cơn. Không đợi hắn kiểm tra, tiểu thụ kia đã thoát đồ, trần trụi nhào tới.

Tiểu thụ sờ sờ dưa chuột của Đường Văn Minh, nhìn qua rất vừa lòng, cúi đầu muốn ngậm lấy. Hành động này vốn làm đối phương rất thoải mái, nhưng khi tiểu thụ vừa ngậm thứ kia vào, Đường Văn Minh cảm giác phía dưới khẽ giật, cơn đau buốt lên tận trán, đau đến mức khiến hắn rét run.

Đường Văn Minh đẩy tiểu thụ ra, đỡ lấy “qua qua” của mình, giận dữ nói: “Sao cậu cắn tôi?!”

Tiểu thụ trố mắt nhìn hắn, có chút mơ hồ hỏi: “Em không cắn nha, em chỉ liếm liếm.”

“Thế tại sao lại đau như vậy?” Đường Văn Minh vẻ mặt khó tin.

“Làm sao em biết?”

Tiểu thụ kia trong lòng bốc hỏa, trước giờ làm gì có tiểu công nào đối xử với cậu như vậy? Quanh con phố này cậu là người có kỹ xảo khẩu giao tốt nhất, người này cư nhiên hoài nghi  cậu khẩu kỹ không tốt? Không thể nhịn được nữa! Mẹ nó, ông đây không thèm hầu hạ nữa!

Đường Văn Minh sờ sờ “qua qua” của mình, chỗ đó còn ẩn ẩn cảm giác đau nhói, nhưng trên bề mặt da lại không có bất cứ dấu răng nào, lẽ nào tên kia thực sự không cắn “Qua Qua” hắn thật? Thế tại sao lại đau như vậy? Cảm giác đau này so với ba tháng trước giống nhau như đúc, mới ngẫm lại thôi đã làm hắn một trận lạnh run rồi.

“Hừ!” Tiểu thụ kia bắt đầu mặc quần áo, vẻ mặt lãnh ngạo ngửa đầu dùng lỗ mũi nhìn hắn: “Anh có bệnh phải không? Có bệnh thì sớm đi chữa đi, đừng ra ngoài gieo họa cho người khác.”

Nghe vậy, Đường Văn Minh tâm tình vốn không tốt lại càng tá hỏa hơn: “Cậu nói gì vậy? Cậu mới có bệnh!”

“Hừ! Bệnh cái con khỉ, được tiểu thụ xinh đẹp khả ái như tôi khẩu giao tiểu công khác sớm đã chân mềm nhũn rồi, anh không có cảm giác đã đành, lại còn thấy đau, nực cười! Thế này mà đòi làm công? Thôi cứ giống tôi dâng cúc hoa cho người khác đi!”

“Cậu nói cái gì?!”

Đường Văn Minh triệt để nổi giận, nhưng hắn sẽ không động tay động chân với tiểu thụ, tức giận không chỗ phát tiết chỉ có thể trừng mắt nhìn người ta. Tiểu thụ kia thấy hắn như vậy thì hừ lạnh một tiếng kiêu ngạo bỏ đi.

Đường Văn Minh suy sụp ngồi trên giường, nhìn “qua qua” đã ngủ yên, sâu sắc hoài nghi có phải bản thân vẫn chưa khỏi hẳn hay không!

Ngày hôm sau Đường Văn Minh đến bệnh viện kiểm tra lại một lần, bác sĩ nói hắn khôi phục rất tốt, về phần tại sao sau khi cương lại có cảm giác đau có lẽ thuộc về vấn đề tâm lý, đề nghị hắn đi gặp bác sĩ tâm lý.

Vì thế hắn đi tìm bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói là do tâm lý hắn có vấn đề, muốn khắc phục thì phải chiến thắng nỗi sợ hãi từ nội tâm, như vậy mới có thể khôi phục khỏe mạnh.

Đường Văn Minh cẩn thận nghe theo lời bác sĩ căn dặn, thử lại vài lần, lúc cương lên không có vấn đề gì, thế nhưng nếu muốn thâm nhập vào sâu trong tiểu thụ một chút, “qua qua” lại đau đớn báo động như đồng hồ báo thức, làm hắn không tài nào tiếp tục được nữa. Càng làm hắn uể oải hơn là tự mình động thủ “qua qua” cũng có ý kiến, lên xuống mấy cái là đau, triệt để làm hắn sụp đổ.

Hắn lại đi gặp bác sĩ, bác sĩ trầm mặc một lát, đề nghị hắn thử dùng thuốc (kích thích). Nghe vậy hắn liền xoay người đi về, chẳng lẽ kiếp này hắn phải uống thuốc qua ngày sao? Không thể nhẫn nhịn! Chút tự tôn của đàn ông không cho phép hắn làm như thế.

“Lang băm, đều là lang băm!”

Sau khi đau khổ vùng vẫy hơn nửa năm, Đường Văn Minh rốt cục đầu hàng. Dựa vào sinh lý hắn có thể cương nhưng vấn đề tâm lý lại làm hắn liệt dương, đây là cái đạo lý gì vậy? Còn có thiên lý nữa hay không? Không công bằng!

Hắn muốn trả thù xã hội! Dựa vào cái gì chỉ mỗi mình hắn có dưa lại không thể dùng, có cúc không thể nhập, còn các tiểu công khác thì hằng đêm đều cùng các tiểu thụ vui vẻ khoái hoạt? Hắn không cam tâm, loại chuyện này không thể để mình hắn chịu đựng!

Nói làm liền làm, Đường Văn Minh vì xúc động nhất thời đã triển khai kế hoạch trả thù xã hội, đầu tiên hắn phải tìm một tiểu công kinh nghiệm đầy mình để khai bao.

Lần đầu của hắn bởi vì kỹ thuật không thành thạo nên làm đau tiểu thụ, bị người ta đạp xuống giường, kinh nghiệm rõ mồn một trước mắt, hắn tuyệt đối không để bản thân chịu loại ủy khuất này. Lần đầu tiên của hắn nhất định phải là một tiểu công kinh nghiệm phong phú, tay nghề cao siêu. Nếu thuận lợi, hắn không những không phải chịu đau đớn mà còn thuận tiện xử luôn tiểu công kia, cho tên đó trải nghiệm cảm giác thống khoái khi “qua qua” bị bẻ gãy một phen, ha ha ha ha! Xem mấy người còn ôm tiểu thụ nữa không, xứng đáng!

Về phần chướng ngại tâm lý từ công chuyển thành thụ gì đó không nằm trong phạm vi suy xét của hắn, “qua qua” đã không thể sử dụng, còn để ý một đóa cúc hoa làm gì?

Đường Văn Minh tâm lý bất tri bất giác trở nên vặn vẹo, mà hắn cũng chẳng thèm để ý, đều thành thái giám rồi còn để ý tâm lý vặn vèo làm quái gì!

Ông đây thề phải bẽ gãy tất cả dưa chuột trong thiên hạ này!