Một giờ sáng, Triệu Thanh Nhượng vẫn ở trong phòng sách xem luận văn.

Lúc đọc đến luận văn của Lâm Tất Tất, anh cảm thấy luận văn này hơi quen mắt.

Anh tìm trên mạng một chút thì nhớ ra.

Lúc Triệu Thanh Nhượng học tiến sĩ, trong thời gian làm bài tập thì nghĩ ra một chủ đề cực kỳ hay và định nghiên cứu nó.

Khi anh nói chuyện này với giáo viên hướng dẫn, giáo viên hướng dẫn cảm thấy rất tốt, nếu luận văn hoàn thành tốt, chủ đề này có thể áp dụng cho hệ thống thần kinh trung ương (CNS), chỉ đáng tiếc là đã có người đăng trước anh một bước.

Triệu Thanh Nhượng đọc luận văn, bài này rất trùng hợp với ý tưởng của anh. Anh cảm thấy cô viết rất tốt, nếu như anh viết thêm bài khác có thể không qua được cô.

“Viết tốt như vậy mà không lên CNS. Tiếc thật.” Đây là suy nghĩ của Triệu Thanh Nhượng lúc này.

Nhưng anh cũng hiểu, để đăng lên tạp chí hàng đầu như CNS, ngoài sự xuất sắc của bài luận ra thì giáo viên hướng dẫn và mối quan hệ của tác giả cũng là một yếu tố quan trọng.

Triệu Thanh Nhượng định đánh giá sao cho luận văn của Lâm Tất Tất, nhưng cân nhắc đến việc mấy năm nay cô không xuất bản thêm luận văn nào về phẫu thuật thần kinh nữa nên hơi do dự.

Cuối cùng anh vẫn đánh giá sao lên luận văn này, nếu như bài của các bác sĩ khác không tốt, anh sẽ tiến cử Lâm Tất Tất.

*

Sau khi Lâm Tất Tất làm luận văn đến hơn nửa đêm thì ngủ một giấc đến một giờ chiều, cô dậy ăn cơm xong rồi lại ngủ thẳng đến năm giờ.

Lâm Mộng ghét bỏ: “Con cũng không biết nhân lúc này đi xem nhà đi.”

“Con mệt chết rồi, chỉ muốn ngủ thôi.” Lâm Tất Tất bỏ bánh ngọt nhỏ mà Lâm Mộng làm vào trong hộp đựng cơm: “Lát nữa con lên mạng xem, hợp ý thì sẽ sắp xếp thời gian đi xem.”

“Hay là con cũng mua xe đi, chẳng phải con đã thi được bằng rồi à?”

“Con định thuê nhà sao phải tiêu số tiền đó làm gì?” Lâm Tất Tất kiểm tra đồ đạc trong túi một chút: “Mẹ, con đi trước đây.”

“Đi đường cẩn thận, tan làm thì ở phòng nghỉ mà ngủ, ngủ dậy thì đi xem nhà luôn nhé.”

“Con biết rồi!”

Sau khi Lâm Tất Tất đi, Lâm Mộng mở máy tính, nghiêm túc giúp con gái chọn đối tượng xem mắt.

Điều bà quan tâm nhất là tài lực của người đàn ông, cái tiếp theo là ngoại hình.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lâm Mộng rất yêu tiền, bởi vì ba của Lâm Tất Tất chê nhà nghèo nên sau khi nói ra ngoài làm ăn thì không quay về nữa. Sau đó bà một mình nuôi con, cuộc sống rất vất vả, một đồng cũng phải bẻ ra làm hai để tiêu, thế nên bà tuyệt đối không muốn để con gái trải qua những ngày như vậy.

*

“Chào buổi tối bác sĩ Tân!”

“Chào buổi tối bác sĩ Lâm, ăn gì chưa?”

Buổi tối nhận sáu ca phẫu thuật, nếu không ăn no có thể bị ngất.

“Yên tâm đi, tôi ăn rồi, còn mang thêm nữa đây.” Lâm Tất Tất cầm bánh ngọt nhỏ mẹ làm ra, chia cho bác sĩ Tân.

“Một cái là đủ rồi, tôi không ăn được đồ ngọt.”

Lâm Tất Tất bày tỏ mình hiểu mà, rất nhiều người đàn ông không thích ăn đồ ngọt.

“Đúng rồi. Luận văn tôi gửi cô đó, tôi để cô làm tác giả 2 nha.”

Lâm Tất Tất trợn tròn mắt: “Bác sĩ Tân, tôi chỉ cho anh một chiếc bánh ngọt, anh không cần đáp lại tôi món quà lớn vậy đâu?”

Cô chỉ giúp chỉnh lý số liệu trong luận văn của bác sĩ Tân, mức độ cống hiến còn xa mới đến mức trở thành tác giả 2!

Nếu như không phải tình cảm của bác sĩ Tân và vợ vô cùng tốt, cô muốn nghi ngờ bác sĩ Tân có suy nghĩ gì đó với cô.

“Ôi chao, chẳng phải hai năm trước chúng ta từng hợp tác với y tế Yingdong một dự án à? Dự án đó rất quan trọng, lúc đó trưởng khoa muốn giao dự án này cho cô, nhưng khi đó là thời gian quan trọng để tôi được đánh giá lên phó chủ nhiệm khoa nên trưởng khoa giao dự án đó cho tôi. Cuối cùng thì luận văn gửi lên SCI, tôi vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với cô…”

Khó khăn lắm khoa tiết niệu mới kết hợp với công ty y tế làm một dự án, không biết khi nào mới có dự án tiếp theo.

Là một người đàn ông nên bác sĩ Tân nói lời này có chút ngại ngùng. Anh ta biết rõ mình cướp đi cơ hội của cô gái nhỏ nhà người ta nhưng bởi vì việc đánh giá chức danh nên không thể từ chối dự án này được. Thật không đúng phép tắc chút nào.

“Dù sao luận văn lần này cũng được đăng lên tạp chí có tiếng trong nước, chắc có thể có ích cho việc đánh giá lên phó chủ nhiệm khoa.”

Lâm Tất Tất không biết nên nói gì, trưởng khoa ưu tiên các bác sĩ sắp thăng chức và có nhiều năm kinh nghiệm là chuyện rất bình thường, bác sĩ Tân thật sự không cần phải tự trách vì điều này.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Được thôi, thế thì tôi nhận ý tốt của anh nhé.”

*

Lại là một tuần bận rộn, Lâm Tất Tất kết thúc ca làm thì gặp được Triệu Thanh Nhượng ở căng tin.

Hôm nay Ninh Ninh đổi ca nên không đi ăn cùng cô, vừa khéo Triệu Thanh Nhượng cũng đi một mình nên hai người ghép bàn.

“Trưởng khoa của tôi bảo tôi tiến cử bác sĩ muốn chuyển khoa, tôi tiến cử cô đấy.”

“Ồ, cảm ơn nhé, lần sau mời anh ăn cơm.”

“Không cần, tôi tiến cử dựa trên nguyên tắc công bằng và khách quan.”

Sau khi kinh ngạc và vui mừng, Lâm Tất Tất phát hiện mình không hề vui vẻ như tưởng tượng.

Cô nhớ đến chuyện tối hôm trước bác sĩ Tân cho cô làm tác giả 2 của bài luận.

Lâm Tất Tất là bác sĩ nữ duy nhất của khoa tiết niệu nên cô ở khoa này được chăm sóc rất nhiều, ví dụ như một tuần cô chỉ cần trực một buổi tối, bởi vì các bác sĩ nam nói con gái thức đêm không tốt, nên lúc xếp ca họ sẽ cố gắng tránh cho cô trực đêm.

Đột nhiên có chút không muốn rời đi…

Lâm Tất Tất mất hồn, đờ đẫn ăn một miếng cơm, kết quả là cô bị nghẹn, cô trực tiếp hít một hạt cơm lên mũi.

Lâm Tất Tất hoảng hốt, chắc cô không phải đi lấy số ở khoa tai mũi họng đó chứ?

Vì để không phải đi lấy số, Lâm Tất Tất dùng sức xì mũi, sau đó hạt cơm vô cùng thuận lợi từ trong mũi cô bay ra.

Nó bay như hoa rụng, thân hình tròn trịa sau khi ở trong không trung xoay vòng 720 độ thì rơi xuống một cách hoàn mỹ, cúi chào cô và Triệu Thanh Nhượng ở chính giữa bàn.

Lâm Tất Tất:...

Cô giết Triệu Thanh Nhượng diệt khẩu có được không?

Có phải bát tự của họ không hợp không?

Triệu Thanh Nhượng chứng kiến hết thảy cả quá trình từ khi Lâm Tất Tất mắc nghẹn đến lúc xì hạt cơm ra ngoài, anh căng mặt mình, cố gắng không cười.

Bây giờ cười là rất không lịch sự, chắc anh nên giả vờ như không nhìn thấy.

Triệu Thanh Nhượng cúi đầu tiếp tục ăn nhưng bờ vai run rẩy cho thấy anh đang cố nhịn cười.

Vẻ mặt của Lâm Tất Tất như không còn gì luyến tiếc: “Anh muốn cười thì cười đi, nhịn quá không tốt đâu.”

“Phụt ha ha ha…”

Nghe thấy tiếng cười của Triệu Thanh Nhượng, Lâm Tất Tất khóc không ra nước mắt.

Cô phải huỷ diệt thế giới này!!!