Buổi chiều, Lâm Tất Tất không cần ngồi khám, cô vừa quay lại phòng nghỉ bên khu nội trú chợp mắt một lúc thì bị cuộc điện thoại của Lâm Mộng gọi dậy.

“Mẹ, sao mẹ lại gọi cho con giờ này thế?” Vẫn may bây giờ khoa tiết niệu có mình cô là bác sĩ nữ, thế nên một mình cô chiếm dụng cả phòng nghỉ, nếu không thì sẽ bị đồng nghiệp cùng phòng mắng chết.

“Có chuyện tốt, có chuyện tốt! Chiều mai con có thời gian rảnh không?”

Lâm Tất Tất có một loại dự cảm không tốt: “Có, sao thế?”

Ngày mai cô chỉ phải đi làm buổi sáng.

“Thế thì hai rưỡi chiều con đi xem mắt, coi như là đi uống trà chiều.”

Lâm Tất Tất: …

Đây là đối tượng xem mắt thứ chín trong tháng này của cô đó.

Rõ ràng là Lâm Mộng rất hài lòng với lần xem mắt này: “Cậu ta nhỏ hơn con ba tuổi, rất đẹp trai, là người địa phương, nhà có tiền. Hiện tại cậu ta đang đứng tên ba căn hộ và hai chiếc xe porsche rồi, điều kiện vô cùng tốt đấy.”

“Mẹ gửi ảnh cho con xem xem.”

“Ôi dào, ảnh làm gì đẹp bằng người thật chứ, ngày mai con đi gặp không phải là biết rồi à?”

“Được rồi, được rồi, mẹ gửi thông tin vào Wechat của con đi.” Nếu như vẻ ngoài ổn, vậy thì có thể.

Trên hết là điều kiện thực sự khá ổn.

[Lý Mộ Duy, 27 tuổi, người thành phố Vô Tích, Giang Tô…]

Nhìn tên này, Lâm Tất Tất cảm thấy hơi quen nhưng lại không nhớ ra là ai.

*

Hôm sau, Lâm Tất Tất làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến tiền liệt sau xương mu cho bệnh nhân mắc chứng tăng sản tuyến tiền liệt lành tính, sau đó lại kiểm tra phòng, kiểm tra phòng xong lại làm thêm phẫu thuật lấy sỏi thận qua da. Cả một buổi sáng cô không có thời gian ngồi nghỉ, sau khi kết thúc phẫu thuật đã là một giờ chiều rồi.

Lâm Tất Tất hoạt động cái cổ và đôi chân cứng ngắc của mình, vội vàng thay quần áo và trang điểm nhẹ.

Cô khá là coi trọng lần xem mắt này, cô mặc chiếc váy hoa hai dây mới mua, bên ngoài khoác một chiếc áo len, trông trẻ trung xinh đẹp… tuy rằng bản thân đã không còn trẻ nữa.

Con đường ngắn nhất từ khu nội trú đến cửa lớn bệnh viện phải đi ngang qua bãi để xe, bởi vì đang vội nên Lâm Tất Tất chạy hướng bên đó.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chỉ là đang chạy, cô lại phát hiện lỗi của chiếc váy dây này — chiếc váy này có ghi là có cả đệm ngực thế nên không cần mặc nội y bên trong, nhưng có phải miếng đệm ngực này quá lỏng rồi không? Cô chạy hai bước, miếng đệm này đã đẩy lên trên rồi, đến ngực của cô cũng không thể đỡ nổi nữa!!

Lâm Tất Tất nhìn xung quanh một lượt, sau khi thấy không có ai, cô mượn gương xe để kiểm tra bộ đồ này một chút.

Hay lắm, cổ áo của váy này vốn là ở chỗ ngực, bây giờ chạy đến trên cổ cô rồi, hèn chi nó lại hơi chật.

Miếng dán chống trộm màu cà phê của chiếc xe bên cạnh có chất lượng rất tốt nên Lâm Tất Tất không nhìn thấy gì bên trong, cô xoay người đến phía trước nhìn quanh để chắc là không có ai.

Thế là Lâm Tất Tất chỉnh trang lại bản thân ở cửa sổ cuối xe.

Một tay cô kéo váy, một tay thì luồn vào bên trong cổ áo đẩy ngực lên, sau đó lại di chuyển vị trí miếng đệm ngực.

Triệu Thanh Nhượng hạ ghế lái xuống, nằm ở trong xe nghỉ trưa, nhưng dù anh mệt mỏi đến thế nào đi nữa thì cũng không chợp mắt được.

Triệu Thanh Nhượng buồn bực quyết định bỏ nghỉ trưa, kết quả vừa mở mắt đã nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng đối diện với cửa sổ xe của anh sờ… sờ ngực.

Hình như… là bác sĩ Lâm ngày hôm qua?

Triệu Thanh Nhượng vội vàng nhắm mắt quay đầu đi, sau đó ho một chút nhắc nhở cô là có người ở bên trong.

Nhưng hiệu quả cách âm của xe vô cùng tốt, lúc Triệu Thanh Nhượng lại mở mắt ra lần nữa thì cô vẫn đứng chỗ đó điều chỉnh dây váy.

Triệu Thanh Nhượng: …

Thôi bỏ đi, nếu như cô biết trong xe có người thì cả hai đều xấu hổ, coi như anh là không khí đi.

Triệu Thanh Nhượng lại nhắm mắt lại, không biết đã ngủ mất từ lúc nào, đợi đến lúc chuông reo thì đã hai giờ hai mươi rồi.

*

Lúc này Lâm Tất Tất đang ngồi trong quán cà phê, cô biết vì sao cô thấy tên của người đàn ông xem mắt này quen quen rồi.

Đù mé, đây chẳng phải là trai đẹp bị rách trứng ngày hôm qua đó sao?

Lý Mộ Duy cũng muốn tìm một khe hở mà chui xuống, anh ta lúng túng: “Mẹ tôi không nói cô là bác sĩ khoa tiết niệu…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau đó hai người đều bày tỏ rằng không có tý hứng thú nào với đối phương, khi cả hai dùng mối quan hệ bệnh nhân và bác sĩ thì thoải mái hơn rất nhiều.

“Bác sĩ Lâm, lát nữa bác sĩ thay thuốc cho tôi vẫn là cô hả?”

“Không phải, chiều nay bác sĩ Tân trực ban nhưng anh yên tâm, anh ta là bác sĩ nam.”

“Ồ…” Lý Mộ Duy xoay xoay cốc trong tay: “Tôi thấy trên mạng nói kích thước trung bình của nam giới Trung Quốc là khoảng 10cm trở lên, cái này là giả đúng không? Chắc là… chắc là phóng đại quá thôi nhỉ?”

Lâm Tất Tất:...

Ồ, đúng rồi, lúc bôi thuốc cho bệnh nhân này cô đã nhìn qua cái đó của anh ta, tuy rằng không chính xác như thước kẻ nhưng theo đánh giá trực quan của cô, chắc chắn không đến 10cm.

“Haha” Lâm Tất Tất ngại ngùng cười hai tiếng, không muốn đả kích anh ta: “Tôi cũng không rõ lắm.”

Sau khi kết thúc xem mắt, tâm trạng vốn đang tốt của Lâm Tất Tất đã bay sạch, vào ngày hôm sau khi Lâm Mộng gọi điện thoại chất vấn cô cảm xúc này đã lên đến đỉnh điểm.

Lâm Tất Tất không muốn cãi nhau với mẹ ở chỗ làm việc để bị người khác nhìn thấy rồi cười vào mặt, cho nên chạy đến chỗ cầu thang ở cửa lên sân thượng.

“Lần xem mắt này lại làm sao đây?”

Giọng của Lâm Mộng vẫn to như mọi khi, Lâm Tất Tất phải để điện thoại ra xa.

“Đã bảo con phải ngoan ngoãn nắm cho chắc, thế mà con chẳng có tiến bộ gì vậy?”

Miệng của Lâm Mộng giống như súng máy liên thanh bằng bằng bằng không ngừng, Lâm Tất Tất bực mình, cũng cao giọng đáp lại: “Bởi vì chim của anh ta nhỏ! Anh ta còn chưa được 10 cm!”

Lâm Mộng ở đầu bên kia điện thoại bị sững lại: “... Thế thì thôi, bỏ đi.”

Lâm Tất Tất ngồi trên bậc thang cũng im lặng — cô nhìn thấy Triệu Thanh Nhượng đang đi lên cầu thang.

Chuẩn xác mà nói, Triệu Thanh Nhượng không đi lên cầu thang nữa, anh đứng im, chắc là bị sốc vì câu nói vừa rồi của cô.

Lâm Tất Tất đang cầm điện thoại, muốn chết quách đi cho xong.

Ông trời ơi!!!

Sao lại đối xử với cô như vậy!!!