“Reng reng reng…”
Lúc Lâm Tất Tất tỉnh giấc vì tiếng chuông thì cô mới nhớ ra ba giờ chiều nay mình có hẹn với bên môi giới đi xem nhà. “Xin lỗi, bây giờ… tôi tới ngay.” Cô gian nan bò xuống giường mặc quần áo. “Không cần nữa, nhà này đã bán rồi.” Người môi giới cũng không chịu nổi vị khách hẹn năm lần bốn lượt nhưng cứ đến phút chót thì lại có việc này: “Cô nên đổi bên khác để xem nhà nhé, có lẽ chúng tôi không phù hợp với yêu cầu của cô.” Lâm Tất Tất:... Cô lại bị ghét bỏ. Bỏ đi, tự cô đi tìm vậy. Nghĩ thế, Lâm Tất Tất yên tâm quay lại làm ổ trên giường và ngủ ngon lành. * “Xin hỏi bác sĩ Lâm có ở đây không?” Ninh Ninh đang trực ban ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu Thanh Nhượng, suýt nữa thì kêu lên, sao trai đẹp lại đến khoa của bọn họ tìm bác sĩ Lâm vậy? Chẳng lẽ… Chỗ đó của bác sĩ Triệu có vấn đề cần chữa trị à? “Bác sĩ Lâm vẫn đang nghỉ ngơi ạ.” Triệu Thanh Nhượng đưa hộp cơm cho Ninh Ninh: “Thế lúc nào cô ấy dậy, phiền cô đưa cái này cho cô ấy nhé.” “À, được.” Ninh Ninh nhận lấy đồ trong tay của Triệu Thanh Nhượng, càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Nhìn đi, đã bắt đầu tặng đồ cho bác sĩ Lâm để tạo mối quan hệ cho việc khám bệnh rồi kìa! Nhìn bóng lưng rời đi của Triệu Thanh Nhượng, Ninh Ninh tặc lưỡi, trai đẹp chỉ để ngắm chứ không thể dùng! * Lúc Lâm Tất Tất tỉnh giấc đã là bảy giờ tối, Ninh Ninh đưa đồ cho cô, thần bí hỏi: “Tuy rằng chị cần phải bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân nhưng em vô cùng tò mò, chị à… bệnh nhân gần đây nhất của chị là ai vậy?” “Chẳng phải cả khu của chúng ta đều biết à?” Ninh Ninh cao giọng: “Đều biết??” “Đúng rồi. Bên dưới bị cán nát.” Ninh Ninh:!!! “Sao em lại không biết?” Lâm Tất Tất gắp hai miếng sườn xào chua ngọt: “Em không biết là bình thường, anh ta làm phẫu thuật buổi trưa, chiều em mới đi làm.” Nghe đến đây, Ninh Ninh cảm thấy không đúng lắm: “Chị đang nói ai thế?” Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net “Bệnh nhân gần đây nhất, người gặp tai nạn giao thông vào buổi trưa đó. Ờ, mấy khoa trong bệnh viện của chúng ta cùng nhau thương lượng phương án phẫu thuật. Anh ta đã được cứu sống nhưng tiếc là bên dưới bị xe cán nát rồi. Chị và trưởng khoa đã cố hết sức.” Lâm Tất Tất hơi chán nản: “Em nói xem, sau này anh ta phải sống sao đây? Anh ta vẫn còn trẻ, vợ chồng anh ta còn chưa có con, sau này…” Lâm Tất Tất không nói ra nhưng Ninh Ninh cũng đoán được. Bệnh viện là nơi chứng kiến rất nhiều sinh li tử biệt, tình huống của bệnh nhân này đã định sẵn là phải trải qua sinh li rồi. Vợ của anh ta rất có thể sẽ rời xa anh ta, trừ phi cô ấy chấp nhận một cuộc hôn nhân không tình dục. Ninh Ninh thấy tâm trạng của Lâm Tất Tất sa sút nên chuyển chủ đề: “Đúng rồi, chẳng phải chị muốn tìm nhà à? Cô của em có một căn ở Mingshi International, cô ấy muốn cho người quen thuê nên chị cứ yên tâm.” Mingshi International rất gần bệnh viện Hiệp Chúng, chỉ mất mười phút đi bộ là đến bệnh viện và đương nhiên là tiền thuê cũng rất đắt. “Một tháng bao nhiêu tiền?” “6000, ba phòng ngủ, hai phòng khách, hai nhà vệ sinh, rộng 160m2.” Lâm Tất Tất hơi dao động. Môi trường sống của Mingshi International có tiếng là rất tốt, rất nhiều chủ hộ là bác sĩ của bệnh viện, còn có một số là người nhà của bệnh nhân. Căn nhà của cô Ninh Ninh, tiền thuê dù thế nào cũng sẽ không thấp hơn 8000. “Nhưng chị ở một mình thì rất lãng phí.” “Không sao, bệnh viện của chúng ta có nhiều nữ thanh niên độc thân muốn thuê nhà, chị tìm thêm một người thuê phù hợp không phải là được rồi sao.” Ánh mắt của Ninh Ninh cứ thỉnh thoảng lại liếc sang hộp cơm của Lâm Tất Tất: “Này, vì sao Triệu Thanh Nhượng lại tặng cơm cho chị? Còn toàn là món chị thích ăn.” Lâm Tất Tất gõ nhẹ lên đầu của Ninh Ninh, xua đi vẻ hóng chuyện trong mắt trong mắt cô ấy: “Lúc trước chị từng giúp anh ấy, đây là anh ấy cảm ơn chị.” Không nghe được đáp án mà mình muốn nghe, Ninh Ninh tỏ rõ vẻ thất vọng: “Em còn cho rằng hai người có biến chuyển gì đó, nhìn hai người rất xứng đôi.” Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net “Bọn chị, xứng đôi ấy hả?” “Ừm, trai xinh gái đẹp, đều là bác sĩ, đều là tiến sĩ, đợi sau khi chị được đánh giá chức danh xong, cũng đều là phó chủ nhiệm khoa.” Lời nói vô tình của Ninh Ninh giống như một hòn đá rơi vào trong lòng Lâm Tất Tất, tạo thành gợn sóng nhỏ. * Bên khoa phẫu thuật thần kinh. “Trưởng khoa, tôi rút lại đơn xin chuyển khoa của tôi về rồi.” “Ồ, bị bệnh xong thì nghĩ thông à?” “Vâng. Mấy ngày này tôi chỉ đọc sách, đọc luận văn. Thực sự rất chán. Tôi nghĩ đến những ngày sau này cũng trôi qua như vậy thì thấy rất kinh khủng.” Triệu Thanh Nhượng cười, sau đó nghiêm mặt nói: “Cuộc phẫu thuật ngày mai, tôi làm phụ tá cho ông được không?” Trưởng khoa yên tâm vỗ vai anh: “Tốt tốt tốt, chịu đổi ý là tốt.” Triệu Thanh Nhượng quay về phòng làm việc, lấy dụng cụ trong túi mình ra, nhắm mắt lại chậm rãi hít thở từ từ, sau đó bắt đầu luyện tập. Vừa cắt đứt sợi chỉ phẫu thuật xong thì có người đến thăm. “Trần Thần hả, có chuyện gì à?” “Nghe nói anh không định chuyển khoa nữa.” “Ừm.” “Tốt quá, tôi mừng thay cho anh.” “Cảm ơn.” Hai người rơi vào im lặng, nhưng Trần Thần cũng không có ý định muốn đi, thế là Triệu Thanh Nhượng hỏi: “Còn có chuyện gì à?” “Mấy ngày nay anh không đi du lịch như trưởng khoa nói đúng không?” “Ừ, không phải đi du lịch.” “Anh bị bệnh? Sao không nói với cô chú một tiếng?” “Chuyện nhỏ, bây giờ đã không sao rồi, không cần khiến họ lo lắng. Cô cũng đừng nói với bọn họ.” “Được.” Trần Thần cắn môi, còn muốn hỏi ra câu hỏi mình muốn hỏi nhất: “À… ai chăm sóc anh mấy ngày nay vậy?” “Một người bạn.” “Là nam hay nữ?” “Trần Thần.” Triệu Thanh Nhượng bỏ mắt kính xuống, thu dọn đồ trên bàn để vào túi: “Tôi nghĩ bạn bè của tôi là nam hay nữ cũng không có liên quan gì đến cô cả.” Trần Thần bấu ngón tay vào bàn, cố nén không cho nước mắt chảy ra: “Tôi hiểu rồi.”