Editor: Nguyệt

“Trước hết phải thu xếp chỗ đặt thi thể đã. Có nơi nào nhiệt độ thấp không?” Ôn Tĩnh Hàn nói.

“… Có một cái tủ lạnh lớn để trống …” Bếp trưởng khó khăn thốt ra một câu.

“Chuyển tủ lạnh đến một chỗ không ảnh hưởng tới mọi người, bỏ thi thể vào đó. Ngài Phương, chuyện đã thành ra thế này, tôi nghĩ ngài nên suy xét việc quay lại điểm xuất phát.” Ôn Tĩnh Hàn nói với Phương Sâm còn chưa bình tĩnh lại được.

Quan Cẩm thầm hoảng hốt. Quay lại điểm xuất phát? Không được, nếu quay lại thì thời gian của mình càng ít. Phải làm sao đây?

Lục Vân Dương nhéo nhẹ tay hắn, nhìn hắn như trấn an: Để tôi nghĩ biện pháp.

“Ồ? Trong túi áo anh ta có gì này.” Tần Sắt kiểm tra thi thể thì phát hiện ra trong túi áo có một tờ giấy. Cô mở ra nhìn, lập tức mặt biến sắc.

“Sao thế?” Lục Vân Trì nhanh chóng cầm tờ giấy qua nhìn, rồi đưa cho Phương Sâm, “Xem ra chuyện này rắc rối rồi.”

Phương Sâm nhận lấy, thấy trên đó viết theo thể chữ Cuồng, nội dung thế này: Ta chỉ nhắm vào những kẻ đáng chết. Nếu muốn quay lại điểm xuất phát, thì ta đành tiễn các ngươi đi cùng vậy.

Phương Sâm lảo đảo, chuyển tờ giấy cho Ôn Tĩnh Hàn: “Làm sao bây giờ? Các vị là cảnh sát, chắc phải có kinh nghiệm.”

“Tôi thấy tên hung thủ này thủ pháp quỷ dị lại liều lĩnh, chẳng may hắn điên lên hủy con thuyền này thật thì sao? Tốt nhất chúng ta không nên kích động hắn.” Quan Cẩm thầm hô trời cũng giúp ta, lập tức thuận theo tình thế, “Hơn nữa, muốn quay lại cũng phải mất vài ngày, không thể ngăn hung thủ tiếp tục hành động.”

Ôn Tĩnh Hàn nhìn Quan Cẩm như có điều suy nghĩ: “Tôi cũng đồng ý. Chúng ta không thể lấy tính mạng của toàn thể người trên thuyền ra đặt cược được.”

“Nhưng lỡ hung thủ tiếp tục giết người …” Phương Sâm chần chừ.

“Mọi người cẩn thận một chút, cố gắng không … hành động một mình. Chuyện xảy ra ở đây phải báo cáo lại, tránh lúc đến Hawaii gặp rắc rối.” Ôn Tĩnh Hàn nói.

“Bây giờ chúng ta đi kiểm tra hệ thống thiết bị an toàn. Sau khi làm xong, phụ nữ tốt nhất là chia lại phòng, hai người ở với nhau. Phái nam nếu không chắc chắn tuyệt đối có thể tự bảo vệ mình cũng nên làm như vậy. Tôi không bắt ép ai cả, nhưng trên thuyền này đang có một tên sát thủ máu lạnh, hy vọng mọi người suy nghĩ cẩn thận.”

Một buổi tối, ai nấy đều mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, mãi đến nửa đêm mới trở về phòng.

Lục Vân Dương ôm gối đi qua cửa lách sát tường bước vào.

“Anh lại định làm gì đây?” Quan Cẩm đang cởi quần áo, hai tay cứng đờ giữ nguyên tư thế cầm áo.

“Tôi lo em sợ, cầu ở chung.” Lục Vân Dương nói mà không đỏ mặt.

“Sợ? Ha, anh nghĩ chu đáo gớm. Anh đến rồi tôi mới sợ ấy.” Quan Cẩm giật mạnh tay, mặc lại quần áo, cảnh giác nhìn anh, muốn nhìn thấu cái bản mặt dày cộp kia.

“Đâu phải lần đầu tiên ngủ chung một giường.” Lục Vân Dương ngựa quen đường cũ thả gối xuống. “Tôi không làm gì đâu. Chừng nào em chưa toàn tâm toàn ý đẩy người trong lòng em kia vào một góc, tôi có nghĩ thế nào cũng sẽ không chạm vào em.”

Quan Cẩm: …

“Ngủ đi, tôi nằm bên ngoài. Nếu lạnh em có thể ôm tôi.”

“Nóng chết đi được, cách tôi xa chút.”

Hai người tắt đèn. Trong bóng tối chỉ còn tiếng hít thở nhè nhẹ.

Sau một lúc lâu, Lục Vân Dương đột nhiên quay đầu hỏi: “Em với người đó … đã làm chưa?”

Quan Cẩm mơ mơ màng màng: “Làm cái gì?”

“Cá nước thân mật.” Lục Vân Dương dùng từ rất hàm súc.

Quan Cẩm đầu óc tỉnh táo một chút, sau đó bắt đầu giở từ điển thành ngữ: cá nước thân mật hình như là … Fuck, tỉnh hẳn rồi.

“Này, anh đừng có biến thái như thế được không, chuyện này mà cũng hỏi?” Quan Cẩm bất đắc dĩ liếc mắt nhìn khinh bỉ.

“Có hay không?” Bệnh cố chấp của Lục Vân Dương lại tái phát, không có được đáp án không chịu bỏ qua.

“Có! Có cái đầu anh ấy!” Hắn có phải người ngoài hành tinh đâu, tự công tự thụ độ khó quá cao rồi.

Dù trong phòng tối om, Quan Cẩm vẫn cảm nhận được Lục Vân Dương lúc này đang rất vui, cái đuôi vểnh lên cao vút. Lúc nãy không nên nhanh mồm thế, để tên kia chiếm lợi. Đúng là thất sách! Đáng tiếc, giờ hối hận đã muộn.

“Ngủ ngon, Tiểu Cẩm.” Lục Vân Dương lại gần hôn khẽ lên môi Quan Cẩm, xoay người yên tâm đi vào giấc ngủ.

Quan Cẩm giật giật khóe miệng. Tuy rằng ông đây không làm với mình, nhưng làm với người khác thì nhiều không đếm xuể rồi, chẳng qua không phải thân thể này thôi. Có điều hắn không nói ra câu đó. Lục Vân Dương nhìn thì ôn hòa, chứ thật ra bá đạo chẳng thua gì tên công tước chó má kia, chỉ là hình thức biểu hiện bên ngoài khác nhau thôi. Kích thích quá sẽ gặp rắc rối. Quan Cẩm không muốn vào thời điểm quan trọng này lại phải sống chết bảo vệ hoa cúc. Tạm thời để anh ta vui sướng một hồi đi. ╮(╯_╰)╭

Buổi sáng, lúc ăn cơm, nghe nói trong phòng ăn chẳng có ai cả, hoặc chưa dậy hoặc là ăn trong phòng. Lục Vân Dương và Quan Cẩm cũng ở trong phòng.

“Chuyện xảy ra ngày hôm qua đúng là quá đột ngột.” Lục Vân Dương vừa uống cà phê vừa nói.

Quan Cẩm cắn một miếng sandwich: “Rốt cuộc là ai, anh có ý tưởng gì không?”

Lục Vân Dương nghĩ một lúc rồi nói: “Vấn đề là thủ pháp. Nếu biết được hung thủ dùng cách gì để treo Đổng Xung lên, có lẽ sẽ tìm được điểm đột phá.”

“Ê, làm việc đàng hoàng coi. Anh là cố vấn tâm lý học đấy, điều tra thủ pháp gây án là việc của cảnh sát.”

“Tâm lý à? Điển hình của kiểu tâm lý trả thù. Thủ pháp không máu me nhưng rất kỳ quặc. Tôi cho rằng nó có một ý nghĩa đặc biệt, không phải cố ý làm mọi người khủng hoảng, mà thật ra chỉ nhắm vào ai đó. Một kiểu tra tấn tinh thần.”

“Anh muốn nói Phương Lâm và Điền Thanh Lâm có biểu hiện bất thường ngày hôm qua?”

“Bọn họ không chỉ đơn thuần là hoảng sợ, mà giống như có tử thần đang đuổi sát đằng sau, có phần cuồng loạn.” Lục Vân Dương đặt cốc xuống.

“Bây giờ khó mà cạy miệng họ ra được.”

“Ừ. Họ không chủ động nhờ bảo vệ, chứng tỏ việc bí mật bị phơi bày nguy hiểm không kém, thậm chí còn hơn cả cái chết. Cần kích thích thêm mới được.”

Quan Cẩm lau miệng: “Nhưng mục tiêu tiếp theo của hung thủ rất có thể là hai người đó.”

“Chuyện này em đừng bận tâm. Tôi nghĩ Phương Sâm là một người thông minh. Ông ấy nhìn ra được em gái có điều bất thường sẽ chủ động nhờ Ôn Tĩnh Hàn giúp đỡ.”

Quan Cẩm đặt cái đĩa nhỏ ăn sạch trơn lên khay, bưng lên chuẩn bị để vào xe đẩy trước cửa phòng để nhân viên phục vụ tiện thu dọn.

“Khoan đã.” Lục Vân Dương gọi hắn lại.

Quan Cẩm đứng lại, nhíu mày không hiểu.

Lục Vân Dương bước tới, tay lần xuống dưới khay, kéo ra một mảnh giấy nhỏ.

“Đây là …” Quan Cẩm nhíu mày.

Trên giấy chỉ có một câu tiếng Trung viết ngoáy: Chuyện tối qua không liên quan đến mục đích của cậu, không cần lãng phí thời gian.

“Cái này là … nhắc nhở có thiện ý?” Quan Cẩm giật mình.

“Tuy em không tìm được đồng minh, nhưng đồng minh của em lại rất tận chức tận trách.” Lục Vân Dương quơ quơ mảnh giấy, “Vấn đề là làm thế nào mà dán được mảnh giấy này lên? Chúng ta vừa gọi cơm sáng nay, đồ ăn đều do nhân viên phục vụ chọn.”

“Hay là đưa nhầm.” Quan Cẩm đăm chiêu, “Tìm nhân viên phục vụ đến hỏi đi.”

“Khỏi cần, người đó không để lại dấu vết đâu. Tôi rất hiếu kỳ, người đó làm sao xác định được chuyện này không liên quan đến em. Chẳng lẽ anh ta hay cô ta đã biết được thân phận của mục tiêu hoặc là có tin tức về vụ án giết người ngày hôm qua?”

Quan Cẩm bỏ chén đĩa ra, đóng cửa lại, ngồi trên sô pha, bắt đầu hồi tưởng lại mọi dấu hiệu.

Lục Vân Dương đứng bên nhìn hắn chốc lát, cuối cùng đi lên kéo hắn, nói: “Mặc dù đầu óc em rất linh hoạt, nhưng dẫu sao vẫn không phải máy tính. Chúng ta vẽ sơ đồ đi, như thế sẽ rõ hơn.”

“Vẽ?”

“Đôi khi, dùng phương pháp công cụ rất có ích. Mindmap, sơ đồ tư duy, giống như mọi người hay vẽ trên bảng trắng lúc phá án vậy.” Lục Vân Dương vừa nói vừa gỡ bức tranh lớn treo trên tường xuống, lật mặt dưới lên, để trên bàn. “Cái này vừa lúc dùng được.”

“… Phương Sâm sẽ không bắt anh bồi thường chứ?”

“Trừ phi ông ta phá sản.”

Viết viết vẽ vẽ hồi lâu, Quan Cẩm nhìn kỹ sơ đồ không được coi là đẹp này, cảm thấy suy nghĩ rõ ràng thông thuận hơn nhiều, nhưng vẫn cách đáp án một khoảng.

“Em bảo từng có người gửi cho em một câu nói về Spider?” Lục Vân Dương hỏi.

Quan Cẩm gật đầu, lặp lại một lần.

“Hầu hết nhện kiếm ăn bằng cách nhả tơ kết mạng, lẳng lặng chờ đợi con mồi tìm đến? Đây chẳng phải là câu trong sách giáo khoa sinh học sao?”

“Anh nói y hệt Tony.”

Lục Vân Dương có vẻ không vui. Cái câu y hệt Tony này làm anh cảm thấy mình bị hạ thấp.

“Nói về cách giết người của Spider à? Bố trí cạm bẫy thật cẩn thận, chờ người đó tự sa lưới?” Lục Vân Dương lắc đầu, “Hắn dựa vào đâu mà cho rằng Hermes sẽ chủ động bước vào cái bẫy của hắn? Ngay cả Hermes là ai hắn còn phải lần tìm manh mối từng chút một giống em cơ mà.”

Quan Cẩm nhún vai: “Cho nên tôi vẫn không hiểu ý câu này là gì.”

Khi Quan Cẩm và Lục Vân Dương ra khỏi phòng ‘hít thở không khí’, thấy Ôn Tĩnh Hàn đang đứng ở đuôi thuyền, ngẩn người nhìn chằm chằm cái giá sắt.

“Thần thám, lại suy nghĩ về vụ án à?” Lục Vân Dương trêu.

“Hình như Quan Cẩm là cấp dưới của tôi thì phải. Cả ngày bị anh bắt đi, lãnh đạo là tôi còn chưa nói gì đâu.” Ôn Tĩnh Hàn cố ý nhìn sang Quan Cẩm.

Quan Cẩm chớp chớp mắt: “Đây là vùng biển quốc tế mà. Anh quan tâm nhiều thế làm gì?”

“Về học lại luật đi. Thực hiện hành vi phạm tội trên thuyền thuộc quốc gia ta cũng xem như phạm tội trong phạm vi lãnh thổ nước ta, chúng ta có quyền truy cứu trách nhiệm hình sự.”

“Nhưng quốc gia nơi thuyền tàu thả neo cũng có quyền thẩm phán.” Lục Vân Dương nói.

“Chúng ta không nói thì ai biết?”

“Tóm lại là anh có nghĩ ra cái gì không?” Quan Cẩm ngắt ngang cuộc thảo luận mang tính chuyên nghiệp ngày càng sâu sắc này.

“Tôi nghĩ hình nhân lúc trước một mặt là để đe dọa, mặt khác có lẽ là để thử nghiệm. Từ điểm giống nhau giữa hai lần ta có thể nhìn ra được, đều là lúc trước người qua lại không phát hiện bên trên có gì, nhưng chỉ mười mấy phút đồng hồ, thậm chí là ngắn hơn, thi thể lại xuất hiện trên giá. Làm thế nào? Ai làm?”

“Lần đầu tiên là Khương Linh Huyên phát hiện. Lần thứ hai, cô ta cũng có mặt ở gần hiện trường.” Quan Cẩm nói.

“Vấn đề là thời gian quá ngắn, cô ta lại là nữ, khó mà tưởng tượng nổi cô ta đủ sức kéo một người đàn ông lên rồi buộc chặt trên giá.”

“Biết đâu còn có đồng bọn.”

“Em nghi ngờ Vương Húc Đồng?” Lục Vân Dương lắc đầu, “Nhà họ Vương tuy không nhúng tay vào xã hội đen, nhưng người nhà đó chẳng phải dạng lương thiện gì. Nếu Vương Húc Đồng muốn loại bỏ ai, anh ta hoàn toàn có thể im hơi lặng tiếng làm kẻ đó biến mất, cần gì phải chọn địa điểm thế này. Mất công mất sức, phải tự mình ra tay, còn khiến mình trở thành đối tượng bị tình nghi.”

“Nếu như là Khương Linh Huyên giết người, anh ta muốn bảo vệ vị hôn thê của mình thì sao?” Quan Cẩm tiếp tục chất vấn.

“Có khả năng là thế. Nhưng vứt thi thể xuống biển an toàn hơn nhiều, chẳng còn gì mà điều tra. Làm thế này chỉ khiến mình dần bị lộ thôi. Trong những vụ án chúng ta từng phá trước đây, càng rắc rối phức tạp bao nhiêu lại càng nhiều manh mối bấy nhiêu.” Ôn Tĩnh Hàn nói.

Quan Cẩm hỏi: “Đã tìm được hiện trường gây án đầu tiên chưa?”

“Rồi, ở căn phòng ngay sát phòng Đổng Xung. Trong bồn tắm có vết nước, sàn nhà cũng có, còn phát hiện vài sợi tóc, có vẻ là cửa Đổng Xung. Đáng tiếc không kiểm nghiệm được.”

“Chết chìm trong bồn tắm? Có rất nhiều cách để giết người, sao lại chọn cách này?”

“Nếu là trả thù thì thủ pháp gây án nhất định sẽ lặp lại. Ví dụ như Đổng Xung từng hại chết ai đó, vậy kẻ trả thù thường sẽ chọn thủ pháp giống như anh ta từng làm, nói thông tục chút thì là ăn miếng trả miếng.” Ôn Tĩnh Hàn nói.

Quan Cẩm rũ mắt. Đúng vậy, mình cũng muốn dùng súng bắn vỡ đầu Hermes như tên sát thủ làm với mình lúc ấy.

Trở lại phòng, Ôn Tĩnh Hàn lập tức đi đến thư phòng, dựa cửa hỏi: “Này, rốt cuộc anh đến đây vì lý do gì? Nói tôi nghe xem.”

Công tước ngẩng đầu nhìn anh, thản nhiên nói: “Không liên quan đến em, không cần can thiệp vào.”

“Anh đúng là điển hình của kiểu giấu đầu lòi đuôi. Không liên quan đến tôi thì anh đã chẳng thèm quan tâm. Chuyện tôi có thể nhúng tay vào chứng tỏ là có liên quan đến tôi.” Ôn Tĩnh Hàn chẳng hề khách khí vạch trần hắn.

Công tước vẫn vẻ mặt đó, đứng lên bước đến bên Ôn Tĩnh Hàn, nhẹ nhàng vuốt tóc anh: “Nếu em ngốc một chút thì tốt rồi.”

Ôn Tĩnh Hàn lườm hắn: “Nếu anh thông minh hơn cho bản thiếu gia đây một chút thì mới là tốt.”

Có người đứng trong bóng tối, di động dán bên tai, trầm giọng nói: “Morpheus, tra thế nào rồi?”

“Đúng như anh dự đoán. Nhưng Hỏa Thần không am hiểu chuyện này, hắn ta chỉ dám nhìn từ xa thôi.”

“Không cần Hephaistos phải ra tay, sẽ có người làm thay chúng ta.”

“Anh muốn đích thân gặp vị đó? Liệu có nguy hiểm không?”

“Nguy hiểm? Không có thương nhân nào lại từ chối sự che chở của Hermes. Tôi chính là thần bảo hộ của họ.”

“Nhớ phải cẩn thận.”

“Yên tâm, cứ làm việc của các cậu đi.” Tắt di động, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve cây đũa thần có hai con rắn uốn quanh trong chốc lát.

_______________________________

Morpheus: là vị thần của giấc mơ, có thể bắt chước hình dạng bất kỳ ai và xuất hiện trong giấc mơ. Hình dạng thật của thần là một con quỷ có cánh, giống như những người anh em của mình.

Hephaistos (còn gọi là Hephaestus): là vị thần kỹ nghệ trong thần thoại Hy Lạp, bao gồm nghề rèn, thủ công, điêu khắc, kim loại, luyện kim và lửa.