“Sao lại câu nệ như vậy?”

Tô Vãn cười ngồi xuống bên cạnh ta, một tay vòng ra phía sau ta, một tay cầm cây tăm, ghim lấy một miếng trái cây đưa lên miệng ta.

Ta cũng không khách sáo há mồm ăn, nhiều lúc ta thật sự bội phục Tô Vãn, nàng luôn có cách làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, rõ ràng không khí xung quanh bị nàng xây dựng lên vô cùng ám muội, nhưng thái độ của nàng lại tỉnh bơ. Trái lại, ta cũng muốn mình có biểu hiện tự nhiên được như vậy, nhưng mà trên người lại giống như gắn rađa, cực kỳ nhạy cảm. Ta muốn tránh ra khỏi nàng, lại không thể động đậy, chỉ còn cách cố gắng giữ vững tinh thần, tận lực giữ hơi thở ổn định, dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi:

“Cậu định nói gì với mình?”

Tô Vãn ngồi thẳng người, quan sát gương mặt nhìn nghiêng của ta (thật ra là ta không đủ dũng khí đối diện nàng, từ lúc bước vô phòng ta mới phát hiện đầu óc bắt đầu bị khống chế bởi những ý nghĩ kì quái), Tô Vãn nhìn trong chốc lát, đột nhiên thở dài.

Ta nghi hoặc quay đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt của nàng, vẻ nhàn nhạt long lanh như thủy quang hiện lên trên đôi mắt xinh đẹp ấy, quả thực rất mê người. Trước giờ ta vẫn luôn biết Tô Vãn rất đẹp, nhưng cảm thấy xung quanh nàng đều tràn ngập lực hấp dẫn như thế này vẫn là lần đầu, quả nhiên khi cảm giác thay đổi thì cái gì cũng thay đổi.

Chợt Tô Vãn nở nụ cười, ta đoán là do mình luống cuống, có chút xấu hổ, giả bộ không để bụng, bình tĩnh hỏi nàng:

“Cười gì?”

Tô Vãn che miệng, nghiêm chỉnh trở lại, muốn nói lại thôi, bộ dạng giống như khó nói.

Ta biết nàng muốn nói cái gì, đơn giản là tiếp tục vấn đề lúc sáng. Giờ phút này không khí hoàn toàn không giống như buổi sáng, ta đã sớm bị nụ cười của Tô Vãn làm cho chết mê chết mệt, làm gì còn nửa phần thanh tỉnh, thứ duy nhất ta còn nhận thức được chính là tiếp theo đây cho dù Tô Vãn đưa ra bất kì yêu cầu nào, ta đều không có khả năng cự tuyệt.

“Thật ra... Hôm đó mình với Tần Lãng không có xảy ra chuyện gì hết.”

Tô Vãn nói.

Đề tài vượt ra ngoài dự đoán, ta hơi mông lung, nhất thời không kịp phản ứng.

“Nghĩa là mình với Tần Lãng không có lên giường.”

Tô Vãn lại thoải mái nói tiếp.

Lúc này ta đã nghe rõ, niềm vui sướng trong nháy mắt bộc phát, kỳ thật ta không chấp nhất chuyện Tô Vãn cùng nam nhân phát sinh quan hệ, nên biết lúc mới mười mấy tuổi ta đã tự mình dắt nàng đi phá thai. Nguyên nhân khiến ta hậm hực chính là tối hôm trước còn kêu có cảm giác với ta, qua hôm sau đã lên giường với người khác, ta rất khó tiếp thu chuyện như vậy.

“Dương Thần, cậu nói thật cho mình biết đi, cậu có ghen hay không?”

Tô Vãn nhếch môi hỏi ta.

Đã biểu hiện ra rõ ràng như vậy, ta nghi có chối cũng vô ích, cho nên thoải mái thừa nhận:

“Đúng vậy, mình ăn dấm chua với bạn trai của cậu cũng đâu phải mới một hai lần, có gì lạ đâu.”

Câu này tuyệt đối là nói thật, trước kia mỗi lần Tô Vãn có bạn trai, không hiểu sao ta đều thấy gai mắt, ta vẫn cho rằng bởi vì di chứng từ vụ của Dương Khang mà ra, bây giờ cúi đầu nghĩ lại, hình như cũng không hoàn toàn vì lí do đó, chỉ là do chính mình không phát hiện ra thôi.

Tô Vãn gật đầu tán thành:

“Vậy đó hả.”

Ta cảm thấy có chút bẽ mặt, vừa định lựa lời để phản bác nàng, lại nghe Tô Vãn chuyển chủ đề, trịnh trọng nói:

“Dương Thần, chúng ta quen biết nhau mười mấy năm, mình không muốn tình bạn chấm dứt như vậy, chuyện là do cậu khơi mào, cậu đưa ra cách giải quyết đi!”

Ta vừa nghe xong đã bốc khói, khẩu khí này giống như toàn bộ là lỗi của ta vậy. Hôm đó ta nhất thời xúc động, nhưng mà ta có hỏi ý kiến nàng, nếu nàng không đáp ứng thì ta đâu dám làm càn. Lần thứ hai là do chính nàng giở trò lưu manh, còn hôn cổ của ta, trời biết cổ của ta mẫn cảm như thế nào. Nhưng ta cũng không đôi co với Tô Vãn, dù sao thì cũng là do ta không đúng trước, Tô Vãn nhắc tới tình bạn làm ta khôi phục chút lý trí, đúng vậy, bạn bè hơn mười lăm năm, làm sao có thể nói bỏ là bỏ. Những thay đổi bất thường, như việc ta đối với Tô Vãn nảy sinh ý nghĩ loạn thất bát tao, ta đoán là do áp lực của sự cô đơn gây ra, không phải đã nói nữ nhân mỗi tháng luôn luôn có vài ngày dục vọng đặc biệt mãnh liệt sao, có thể là do ta thiếu đàn ông.

Nghĩ như thế ta cầm dĩa đựng trái cây đặt trên tủ đầu giường, sau đó nửa quỳ gối trên giường, kéo tay Tô Vãn, thật thành khẩn nói:

“Tô Vãn, mình xin lỗi,”

Tô Vãn sửng sốt, cau mày hỏi:

“Là ý gì?”

Ta không biết phải giải thích sao, nhưng hôm nay bất luận như thế nào đều phải nói rõ ràng mọi chuyện, tránh để lâu sinh ra càng nhiều phiền não, quan trọng nhất là ta không muốn mất đi người bạn này. Không dám nhìn vào mắt Tô Vãn, ta cụp mắt, hết nhìn ngón tay ta tới ngón tay nàng, kiên trì nói:

“Thật sự mình không biết vì sao đột nhiên lại có... cảm giác này với cậu, hơn nữa càng kiềm chế lại càng mãnh liệt, không chỉ cậu mà ngay cả mình đều cảm thấy sợ hãi. Mình nghĩ có thể là vì cậu tốt với mình quá khiến mình nảy sinh tâm lý ỷ lại, mà ngay cả... cũng ỷ lại luôn. Mình không muốn tình bạn tốt đẹp mười mấy năm của chúng ta chỉ bởi vì một ít suy nghĩ khó nói mà thay đổi, mình hi vọng chúng ta vẫn giống như trước không giấu nhau chuyện gì, chứ không phải như bây giờ, mình không còn mặt mũi để đối diện cậu.”

Nửa ngày chưa nghe Tô Vãn đáp lại, ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấy Tô Vãn chăm chú nhìn ta, vẻ mặt thâm trầm. Ta đoán không ra suy nghĩ của nàng, cũng chỉ có thể dùng im lặng để chống đỡ.

Rốt cục Tô Vãn cũng mở miệng, nhưng vấn đề đưa ra lại làm ta á khẩu không trả lời được.

Tô Vãn hỏi:

“Dương Thần, cậu trốn tránh là bởi vì căn bản cậu không thích mình, hay bởi vì mình và cậu đều là nữ nhân?”

Tô Vãn luôn thẳng thắn như vậy, nói trúng tim đen làm người ta muốn tránh cũng không tránh được, nàng muốn bức ta nói ra lời từ tận trong đáy lòng, hoặc là bức ta phải đưa ra lựa chọn. Ta đã từng nói, trong cuộc sống Tô Vãn có thể quan tâm đối phương rất chu đáo, nhưng ở phương diện tình cảm lại quá mức lý trí, nàng bạc tình như thế nào ta đều xem ở trong mắt, nhớ ở trong lòng, tuy rằng nàng thể hiện ra rất nhiều gợi ý ngầm, khiến ta có suy nghĩ hão huyền, nhưng ta vẫn như cũ không thể xác định được tâm ý của nàng. Ta không muốn lại trở thành người kế tiếp để nàng cưỡi ngựa xem hoa, lại càng không muốn đem chuyện này trở thành chuyện vui đùa một chút rồi thôi, bình tĩnh hỏi lại:

“Vậy còn cậu? Đã biết rõ không có kết quả, vì sao cứ phải hao tổn tâm tư?”