Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng ĐêmDiệp Phong xua xua tay, rồi ngay lập tức bảo đệ tử môn phái hỗ trợ, không có ai lười biếng.

Đầu tiên mọi người dọn sạch tất cả các nhà tranh ngoại trừ đại điện chưởng môn, cùng với một kiếm bổ xuống của Mặc Oanh, toàn bộ nhà tranh đều ngã xuống, Thiết Trảo Long Ưng trực tiếp dùng móng vuốt, chuyển phế liệu đến bãi đất trống.

Tiếp theo, Lý sư phó hướng dẫn công nhân, chiếu theo bản đồ thi công, cũng dưới sự trợ giúp của Thạch Lỗi, Hoắc Vân Kiệt và các đệ tử khác, mới hơn nửa ngày đã xây xong móng.

"Đúng rồi, nửa dưới của những trụ cột này là phải cắm xuống dưới đất, để phòng ngừa ăn mòn, nhất định phải dùng lửa đốt cháy bề mặt.

" Lý sư phó nói.

"Cái ông nói là cacbon hóa gỗ, tôi biết.

"Diệp Phong vung tay lên, để cho Thạch Lỗi thi triển "Hỏa Vân Chưởng", hai tay rất nhanh phất qua mặt ngoài trụ cột, trong nháy mắt làm cho lớp biểu bì của nó cacbon hóa.

Lý sư phó và các công nhân thấy một màn này, đều giơ ngón tay cái lên: "Thì ra, pháp thuật còn có thể dùng như vậy.

"Bọn họ đều nảy sinh ý tưởng tu luyện pháp thuật hệ hỏa.

Cứ như vậy, dưới sự nỗ lực chung của mấy chục người, đến buổi tối cùng ngày, đã xây dựng thành một tòa nhà nhìn từ trên xuống có hình chữ "凹", tổng số phòng đạt tới mười lăm gian.

"Một ngày liền làm xong việc của bảy ngày!"Lý sư phó đứng ở hậu viện, vẻ mặt khiếp sợ, đây là lần xây phòng nhanh nhất kể từ khi ông ta chào đời tới nay.

"Ngày mai cải tạo đại điện chưởng môn, lại lát gạch một lần nữa, xây dựng hàng rào, là coi như ổn thỏa.

" Diệp Phong đứng ở trên nóc nhà, nói.

Lúc này, Bách Biến Thú biến thành một con ve, bám vào ngọn cây, vẻ mặt buồn bực thầm nghĩ: "Làm sao bây giờ, căn bản không có cơ hội tiếp cận Thiết Trảo Long Ưng cùng với cái gai kia!"Bất đắc dĩ, nó chỉ có thể tiếp tục chờ.

Ngày hôm sau, đoàn người Diệp Phong dậy sớm, tiếp tục hỗ trợ cải tạo.

Cải tạo đại điện chưởng môn, lát gạch lại, xây dựng một lan can bằng gỗ cao một nét xung quanh vách đá quanh đỉnh núi, cũng như trồng một ít hoa cỏ.

Chỉ trong vòng ba ngày, Phiêu Miểu Phái đã rực rỡ hẳn lên.

"Cuối cùng chúng ta cũng có phòng riêng rồi!"Lý Kiều Kiều ôm bạch hồ nhỏ, chạy đến một gian phòng rộng ba mét, dài năm mét, tuy rằng không lớn, nhưng nhìn mới tinh, sạch sẽ, làm cho hai mắt nàng sáng ngời.

Những đệ tử khác cũng đều tìm được gian phòng của mình, trong mắt đều lóe ra ánh sáng.

"Tuy rằng còn chưa có đồ nội thất, nhưng kích thước phòng hợp lý, vừa vặn đủ để một người ở.

"Diệp Phong đứng trong tiểu viện hình chữ "凹" này, nhìn số hiệu trên mỗi cửa phòng, lộ ra vẻ vui mừng.

Mười lăm phòng, từ số "0" đến số "14".

Số 0 là của Diệp Phong, nằm trên trục trung tâm.

"Số 1" đến "Số 11" đều là phòng của các đệ tử khác, ngoại trừ phòng vốn thuộc về ngũ đệ tử là Thư Hồng Vũ còn trống ra thì những phòng khác đều có người ở.

Ba phòng còn lại tạm thời để trống.

Để có vẻ càng thêm văn nhã, Lý sư phó lại lần lượt xây dựng thêm nhà xí và phòng bếp, cùng với các phòng phụ trợ như phòng củi ở hai bên tiểu viện này.

Sau đó, Lý sư phó lại sử dụng đống phế liệu, xây dựng không ít đồ đạc dùng trong nhà ngay tại chỗ, cuối cùng cũng hoàn thành thuận lợi.

Trên đỉnh núi Phiêu Miểu Phong hiện tại, diện tích xây dựng đạt 1/3.

Không gian còn lại, Diệp Phong dự định giữ lại dự phòng, sau này dùng để xây dựng võ đài luyện tập, Linh Thú Các! "Có phòng riêng là tốt rồi!" Diệp Phong đi tới trước cửa "Phòng số 0" của mình.

Gian phòng này cũng không phải gian phòng đầu tiên, mà là nằm ở trục trung tâm hình chữ "凹", vừa vặn là căn phòng giữa nhất, trái phải theo thứ tự là phòng số 7 và phòng số 8, cũng chính là nằm ở giữa Giả Vũ Lam, Hạ Hà.

"Diệp chưởng môn, nơi này cơ bản đã hoàn thành, sau này cứ cách một khoảng thời gian, lão phu đều sẽ mang theo một ít người làm vườn tới thay Phiêu Miểu Phái trồng linh hoa dị thảo.

" Lý sư phó nói.

"Được, đa tạ Lý sư phó.

"Diệp Phong nhìn theo đoàn người Lý sư phó rời đi, sau đó trở lại đại điện chưởng môn đã được sửa chữa, cảm giác hết thảy đều rực rỡ hẳn lên, tâm tình cũng thoải mái hơn.

Bỗng nhiên, hắn nhớ đến những chiến lợi phẩm thu được trong khu rừng gần lâm trường.

Những thứ kia đều phải xử lý hết, không thể tự mình dùng, nếu không chính là châm lửa thiêu thân.

Vì thế, hắn gọi Mặc Oanh tới.

"Mấy thứ này phải bí mật xử lý như thế nào?"Diệp Phong lấy ra thanh linh kiếm của Triệu Đại Giang, lắc lư ở trước mắt Mặc Oanh một lúc, liền thu lại.

Mặc Oanh suy nghĩ một chút, nói: "Ở thành Phong Hỏa có một thị trường ngầm, có thể bán chiến lợi phẩm ở nơi đó, hơn nữa đối phương cũng mặc kệ chúng ta có thân phận gì, chỉ nhìn hàng, không nhìn người.

"Diệp Phong nhìn Mặc Oanh thật sâu, thầm nghĩ nàng quả nhiên là "lão tài xế" (1), vậy mà hiểu biết như vậy.

(1) Lão tài xế: chỉ người dày dặn kinh nghiệm trong một lĩnh vực nào đó, còn nghĩa lóng là lõi đời.

"Mấy thứ này nên bán càng sớm càng tốt.

"Diệp Phong nói.

Linh kiếm của Triệu Đại Giang không tồi, nhưng một khi lấy ra sử dụng, rất dễ dàng bị người có tâm để mắt tới.

Mặc Oanh nhìn sắc trời bên ngoài: "Sắc trời đã muộn rồi, chỉ có thể để sáng sớm ngày mai đi thôi.

""Được.

"Diệp Phong gật đầu.

Hai người không biết, ở bên vách núi cách bọn họ mấy chục mét, đang có một con kiến lớn màu trắng nằm sấp trên đó.

"Đợi ba ngày, cuối cùng những người phàm tục kia cũng đi rồi, không biết khi nào mới có thể đợi được cơ hội thích hợp.

" Bách Biến Thú chờ đến lo lắng.

Nhưng mà, vừa nghĩ đến mấy ngày trước khi Diệp Phong hoạt động gân cốt đã đạp nó xuống, Bách Biến Thú liền cảm thấy chưởng môn này không đơn giản.

Cho nên nó vẫn luôn không dám đến quá gần.

Sáng sớm hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Diệp Phong và Mặc Oanh đã bước lên Nghênh Phong Phi Kiếm, đi về phía thành Phong Hỏa ở hướng Đông.

Lúc đầu Diệp Phong định cưỡi Thiết Trảo Long Ưng bay qua, dù sao vừa đi vừa về hết bốn trăm dặm, chỉ dựa vào ngự kiếm của Mặc Oanh thì tiêu hao quá lớn.

Nhưng mà, Thiết Trảo Long Ưng quá lớn.

Cuối cùng xuất phát từ vấn đề an toàn, Diệp Phong liền cùng Mặc Oanh ngự kiếm phi hành, tranh thủ đi đi về về trong ngày.

"A, hai người kia đi rồi, cơ hội của ta đã tới.

" Bách Biến Thú vẫn luôn nhìn chằm chằm Phiêu Miểu Phái phát hiện cuối cùng Diệp Phong nhìn không thấu nhất cũng ra cửa, hai mắt lập tức tỏa sáng!.

.

.