Thạch Tưởng Giới là một tấm bia được làm từ Thiên Linh Ngọc Thạch rất lớn nằm ở phía đông của vùng trời Tiêu Thiên Tông. Từ Quản Sự Đường, dùng tốc độ của Văn lão muốn bay đến cũng phải mất gần một giờ, cho thấy sự rộng lớn của không thổ Tiêu Thiên Tông.

Hai người Văn lão và Trình Duệ đi được một đoạn, Trình Duệ liền rẽ sang một hướng khác để đến chỗ của Thập Tam trưởng lão, trao đổi tiểu la lị Hỏa hệ và nhận về đồ tốt, rồi mới đến Thạch Tưởng Giới. Giờ chỉ còn lại Văn lão trên đường đi.

Lúc này, Văn lão liền truyền âm vào bên trong pháp bảo, căn dặn bọn người Nam Phong.

- Các ngươi chuẩn bị cho thật tốt đi, chúng ta sẽ đến Thạch Tưởng Giới để kiểm tra thiên phú lĩnh ngộ của các ngươi. Thạch Tưởng Giới là một món pháp bảo thần kì được tổ sư Tiêu Thiên Tông chế tạo và được các đời tông chủ bổ sung thêm, bên trong hàm chứa vô vàng các loại công pháp, bí tịch thâm sâu. Chỉ cần các ngươi ngồi xuống ở xung quanh Thạch Tưởng Giới, Thạch Tưởng Giới sẽ đưa ý thức các ngươi tiến vào trong nó, khi đó một số bộ công pháp phù hợp với thể chất, khả năng và sức mạnh hiện tại của các ngươi sẽ lập tức hiện ra. Nhiệm vụ của các ngươi là trong vòng bảy ngày phải tu luyện được một bộ công pháp đạt đến trình độ chạm vào da lông. Khi thành công, ý thức các ngươi sẽ tự động rời khỏi Thạch Tưởng Giới cùng với bộ công pháp học được, những bộ công pháp khác mà các ngươi đã thấy sẽ bị xóa khỏi ký ức của các ngươi. Đây không đơn thuần chỉ là một bài kiểm nghiệm, mà nó còn là cơ duyên của các ngươi. Bởi công pháp là thứ vốn rất trân hiếm đấy.

- Vâng ạ, chúng ta sẽ cố gắng hết sức thưa Văn lão.

Bốn người Nam Phong đều cung kính đáp. Sau đó, Triệu Lung Linh và Mục Phá Thương liền quay về phòng chuẩn bị.

Giữa bốn người họ, dường như chỉ có lần đầu tiên gặp nhau là giới thiệu tên, còn giờ thì ai nấy cũng đều xa cách nhau, gặp mặt tốt lắm chỉ cười thân thiện một cái rồi lướt qua, chứ không trò chuyện lâu hơn vì căn bản, họ không muốn thân thiết, tương lai phải có người bước qua người.

Khi Nam Phong và Trân Trân cũng đang muốn về phòng thu dọn đồ đạc thì bỗng giọng Văn lão lại vang lên bên tai họ.

- Tiểu cô nương, ngươi cũng là người được kiểm nghiệm. Đây là cơ hội tốt để ngươi trở thành đệ tử của Tiêu Thiên Tông mà không phải dựa dẫm vào bất kỳ một ai.

Nghe vậy, Trân Trân liền không khỏi mừng rỡ.

- Thật… thật sao thưa tiền bối?

- Là thật, lão già này xưa nay không trêu đùa người. Mị cốt của ngươi đã đủ cấp bậc để được cao tầng Tiêu Thiên Tông chúng ta để ý. Lát nữa ngươi hãy thể hiện thật tốt trước Thạch Tưởng Giới.

- Vâng ạ, cảm ơn tiền bối.

Niềm vui của Trân Trân đỏ bừng trên gương mặt, mộng mị trong ánh mắt, ai nhìn cũng có thể thấy rõ. Nhưng mà ở ngay bên cạnh nàng, Nam Phong lại thoáng nhăn mày.

Văn lão để ý thấy được điều đó từ hắn, lão truyền âm với hắn bằng tiếng thở dài.

- Tiểu tử, ta không thể giúp được ngươi rồi.

Nam Phong lập tức đáp.

- Văn lão, ta không cần nhiều, cũng không cần Văn lão phải nói rõ ràng. Một chút, chỉ như thế là đủ.

Văn lão lắc đầu, nói.

- Sai lầm lớn nhất của ngươi chính là sự thiếu hiểu biết. Chính nó đã mang lại tai họa không lường dành cho ngươi. Nhớ kỹ, ngươi sẽ quên đi, vì ngươi cũng chẳng thể nhớ được. Cường giả là bậc tồn tại mà họ không chỉ sở hữu nguồn sức mạnh vượt bậc hơn ngươi gấp nhiều lần.

- Được rồi, cố gắng đừng để ta thất vọng tại Thạch Tưởng Giới. Ta tin tưởng ngươi sẽ không phải một cái nam nhân lô đỉnh chỉ biết thăng tiến thể chất cho người khác, rồi bị người ta đem cột bốn chi trên giường để làm máy nhúng, vừa thư sướng lại vừa bổ dưỡng.

Nam Phong ghi nhớ thật kỹ từng câu từ Văn lão nói, hắn gật đầu.

- Vâng.

Sau đó, hắn cùng Trân Trân bước vào phòng.

Vừa vào phòng, nhìn bóng lưng Trân Trân đang hí hứng đi đến đầu giường gấp quần áo, bấy giờ hắn mới chợt nhận ra rằng, không biết từ lúc nào mà nàng đã mê người đến như vậy, chỉ là nhìn bóng lưng của nàng, một thứ mảnh khảnh, điệu đà đang nhẹ nhàng uyển chuyển cũng đã khiến hắn phải nuốt xuống từng ngụm nước bọt, hạ bộ không yên muốn ngẩng đầu lên cao dù hôm qua, chiều qua, tối qua, đêm qua, sáng nay, mới vừa rồi, nó đã không ngừng thúc liên tục vào sâu trong cơ thể nàng.

Nàng hiện tại so với một tháng trước, khi hai người vừa gặp nhau. Gương mặt nàng vẫn như vậy, chỉ là đã sắc xảo hơn, góc cạnh đều trở nên hoàn mỹ đến một trình độ mê người. Dù là trong lúc hắn bị hạ xuân dược, đầu óc hắn mơ hồ khiến nhìn nàng trông như một ngụm nước thuần khiết long lanh giữa đại dương sa mạc thì vẫn không thể nào so sánh được với nàng của lúc này.

Da dẻ nàng trắng bóng, pha thêm màu hồng tươi rực rỡ. Giọt nước rơi lên chỉ như làn sương tuyết đang trượt mình trên một ngó sen tuyệt mỹ.

Mái tóc nàng đen bóng, bồng bềnh chảy dài như thác đổ đến gần ngang lưng. Thi thoảng nhìn nàng vũ mị ưu tư, đưa tay vén làn tóc mềm qua tai đã khiến hắn phải vội vã đè nàng xuống giường, làm việc.

Đôi bầu ngực như hai quả đào chín mọng. Bờ mông vểnh căng tràn, vô vàng đàn hồi. Và cả sự ướt át, khít chặt, lại còn biết chuyển động co giãn như muốn nuốt chửng phần thịt cương cứng của hắn, giữ nó lại trong đó, ép nó phải nôn ra toàn bộ tinh nguyên mà nó có. Tất cả những thứ đó, chỉ và tuyệt đối chỉ phải thuộc về riêng hắn.

Nhưng tại sao, mãi cho đến bây giờ hắn mới chú ý điều này?

Đó là vì hắn hoàn toàn hiểu được những gì Văn lão vừa nói với nàng, và đôi lời giành cho hắn.

“Mị cốt của ngươi đã đủ cấp bậc để được cao tầng Tiêu Thiên Tông chúng ta để ý”: ý muốn nói, mị cốt của nàng đã lọt vào mắt xanh của cao tầng Tiêu Thiên Tông, là những cường giả có tu vi thấp nhất bằng Văn lão, thuộc tầng lớp Tông cảnh cao siêu.

“Sự thiếu hiểu biết đã mang lại tai họa không lường cho ngươi”: rất rõ nghĩa, Văn lão nói ra nguyên nhân chính dẫn đến tình cảnh này của hắn, không gì khác hơn là do hắn chưa có hiểu biết mà đã hành động.

“Nhớ kỹ”: Văn lão muốn hắn phải thật cẩn thận nhớ kỹ những câu từ phía sau.

“Ngươi sẽ quên đi, vì ngươi cũng chẳng thể nhớ được”, và câu “Cường giả là bậc tồn tại mà họ không chỉ sở hữu nguồn sức mạnh vượt bậc hơn ngươi gấp nhiều lần”: ý là, hắn sẽ bị ép buộc phải quên đi một thứ do năng lực của cường giả gây ra. Cường giả, họ không chỉ có sức mạnh hơn người, mà còn có năng lực dị thường.

“Ta tin tưởng ngươi không phải một nam nhân lô đỉnh chỉ biết thăng tiến thể chất cho người khác, bị người ta cột tứ chi trên giường làm máy nhúng”: Văn lão cho hắn biết, hắn có khả năng thăng tiến thể chất của người khác thông qua việc giao hợp. Hắn nên cẩn thận bị nữ cường bắt làm lô đỉnh, nô lệ tình dục.

Tổng hợp lại, liên kết những thông tin trên cùng với sự suy diễn của bản thân, hắn đã có ngay một kết luận. Đó là thông qua những lần giao hợp, hắn đã vô tình thăng tiến mị cốt của Trân Trân đạt đến một mức độ mà cường giả có hứng thú, muốn chiếm lấy nàng, họ sẽ cướp nàng ra khỏi tay hắn, xóa đi hoặc phong ấn trí nhớ của hắn về nàng, tệ hơn nữa là giết hắn.

Do đó, hắn mới chợt chú ý kỹ đến nàng, nhìn lại nàng và rồi chợt nhận ra rằng, nàng thật mê người, hắn thật sự không muốn mất nàng. Nàng đã như một phần cực kỳ quan trọng trong hắn, một kho báu ông trời vốn dĩ đã giành riêng cho hắn.

Nhưng để ngăn chặn đuọc điều tệ hại đang đến gần, hắn phải làm gì? Một con kiến như hắn có thể làm được gì?

Cầu cứu người.

Nhưng cầu cứu ai?

Văn lão.

Không, “tiểu tử, ta không thể giúp được ngươi rồi” đã nói rất rõ là Văn lão vô phương, người muốn nàng mạnh hơn lão rất rất nhiều.

Hắn…

Không thể phủ nhận, trong khoảnh khắc này, hắn đã rơi vào bế tắt. Chỉ có thể cầu xin ở đất trời đừng để chuyện đó xảy ra với hắn, hoặc hắn phải làm ngay một điều tàn độc để nàng vĩnh viễn không thể phản bội hắn. Nàng không là của hắn, vậy thì cũng đừng là của ai cả.

Nam Phong bỗng nhiên trở nên bất thường. Ánh mắt hắn lạnh lùng, lặng lẽ tiến về phía sau lưng Trân Trân.

Bàn tay cứng rắn của hắn bất chợt vươn ra…