Bạch Cương và Hà Thông đang ra sức chạy thì sập bẫy.
Tấm lưới không chụp được con tuấn mã, nhưng nhốt gọn cả hai chàng trai, vùng vẫy cách nào cũng không thoát khỏi.
Thì ra lệnh truyền của Mạnh Thần do chim bồ câu đưa đến trạm Hồ Lâm đã được bọn thuộc hạ Thiên Long bang tuân hành. Chúng giăng lưới rình chụp người ngựa đang chạy tới.
Gương mặt Bạch Cương biến sắc, nhưng Hà Thông vẫn hùng hổ nói :
- Ngươi đừng lo, để Hà mỗ này trổ thần lực xé toạc lưới, anh em mình lại ra liều mạng với chúng nó.
Hà Thông vừa dứt lời đã nghe tiếng người ngựa ồn ào. Từ trên không trung có hai bóng xám chao mình xẹt xuống.
Tiếng Mạnh Thần ồm ồm :
- Khá lắm, thuộc hạ của ta đã làm tốt nhiệm vụ.
Quá Phiêu cũng vui vẻ :
- Hai thằng nhóc làm sao thoát khỏi tay ta.
Thế là Hà Thông chưa kịp xé lưới, Quá Phiêu đã mở lưới ra, dùng dây lòi tói trói gô lại. Mạnh Thần thì móc Bạch Cương vào xích sắt như bắt được cọp.
Quá Phiêu liền quét ánh hung quang từ đôi mắt vào mặt Bạch Cương, rồi hỏi lớn :
- Tiểu tử, có phải ngươi chính là tên giả danh Hộ pháp Thiên Long bang để vào nơi tu luyện của Thiên Lai Ma Nữ? Hay ngươi chỉ giống dung mạo của gã nào đó thì khai thật hoàn cảnh của mình vì sao có mặt ở khu động Kim Hoa, còn gã kia chạy trốn ngả nào rồi?
Mạnh Thần xen vào :
- Xem qua thân pháp, ta biết ngươi chẳng phải thằng kia đâu, mau khai thật ra kẻo oan mạng.
Bạch Cương bị cột trong xích sắt thì tức bực lắm. Chàng nghĩ bây giờ có khai thật ra thì mình bị bắt trở lại, chịu dâm nhục trong tay Thiên Lai Ma Nữ, mà còn tiết lộ hành tung của người ơn là Điền Thanh. Tham sống sợ chết như vậy là hèn, mà còn là ngu nữa.
Nghĩ như vậy rồi chàng trừng mắt thét :
- Ta chính là người muốn đột nhập Thiên Sơn vạn cốc giết yêu nữ trừ tai họa cho võ lâm. Các ngươi bắt được ta thì cứ hành xử tùy ý, đừng hy vọng hỏi ở ta được một điều gì.
Quá Phiêu nổi giận, giương chưởng đánh một chiêu Ma Khí Truy Hồn vào giữa ngực Bạch Cương.
“Bình” một tiếng rung chuyển cả khu trại Hồ Lâm, cây cối ngã gẫy bay tung tứ phía.
Bạch Cương kêu thét lên một tiếng. Nếu là kẻ tầm thường đã bị vỡ ngực ra bởi chiêu Ma Khí của Quá Phiêu rồi...
Nhưng Bạch Cương do ăn được trái Chu Đằng Thủy Quả công lực tăng tiến, nội khí sung mãn nên không đến nỗi thiệt mạng. Song chàng cũng cảm thấy khí huyết đảo lộn, ói ra một búng máu.
Chàng căm phẫn thét lên :
- Hãy giết ta đi, quân tàn bạo.
Bạch Ngạt Hổ Mạnh Thần vốn thâm hiểm hơn Quá Phiêu. Trước tiếng la hét căm hờn của Bạch Cương, hắn chợt nhếch môi cười, rồi bảo :
- Ngươi đã cứng đầu thì không được chết dễ dàng đâu. Trước khi giết chết ngươi, ta phải cho ngươi nếm qua chiêu Phân Cân Thố Cốt của ta cái đã.
Phân Cân Thố Cốt là cái gì, Bạch Cương chưa hiểu, thì đã thấy Mạnh Thần đưa thẳng ngón tay giữa của tả chưởng, búng liên tiếp mấy ngọn chỉ phong vào những huyệt đạo của Bạch Cương.
Chàng trai lập tức rú lên vì đau đớn, gân cốt như bị cắt chặt, buốt tận óc, đến phải lăn lộn với xích trói.
Mạnh Thần và Quá Phiêu đều cười rú cả lên với trò chơi tàn độc chết người ấy.
Đột nhiên “Ầm” một tiếng dữ dội, tòa sảnh đường của trạm Hồ Lâm sụp xuống, ngói tuôn ào ào, cát đá bay mù mịt.
Quá Phiêu, Mạnh Thần và bọn Thiên Long bang đều giật mình thót tim.
Thì ra Hà Thông thấy bạn mình bị hành hạ tàn độc thì chịu không nổi. Chàng sử dụng thần lực bẩm sinh vừa thét vừa vùng một cái đã bứt đứt dây trói, kéo luôn cột sảnh đường ngã đổ. Rồi chàng nhảy vọt tới đánh một chưởng vào mặt Mạnh Thần.
Đường chủ Bạch Ngạt Hổ Mạnh Thần là tay cao thủ, dễ gì để chưởng của Hà Thông đánh trúng mặt? Hắn nhanh nhẹn lách mình tránh luồng chưởng đạo của chàng trâu nước, đồng thời vung chỉ phong điểm vào huyệt Chí Đường của Hà Thông.
Mạnh Thần xuất thủ và thân pháp nhanh như điện chớp. Nhưng Hà Thông quá khỏe, chỉ chao mình một cái, hữu chưởng của chàng ta đã vỗ trúng vai trái của Mạnh Thần làm hắn đau buốt, lảo đảo lùi hơn một trượng.
Hắn ngạc nhiên nghĩ thầm :
- Tiểu tử đen thui này luyện được công phu gì vậy kìa?
Rồi hắn vận mười thành công lực đánh tới một chiêu Cách Không chưởng, kình đạo như phá núi, Hà Thông dù sức mạnh như thần cũng khó toàn vẹn với độc chiêu ấy, chưởng phong vỗ tới kinh hồn.
Mạnh Thần đang đắc ý, nào ngờ chỉ nghe “Ầm” một tiếng như trời long đất lở, tòa đại sảnh đã sụp một góc lại đổ tan tành.
Lúc đó Mạnh Thần bị chấn bức đến ói máu, vội phóng mình ra ngoài thì đã thấy có hai cô gái đẹp tuyệt trần đến trước sân.
Mạnh Thần hiểu ra luồng khí kình dữ dội vừa rồi đã hóa giải chưởng lực của hắn, còn phá vỡ đại sảnh và ép hắn ói máu là do hai cô gái kia đánh ra, cứu được Hà Thông.
Trợn trừng mắt, Mạnh Thần quát lớn :
- Con tiểu a đầu nào vừa đánh lén bổn Đường chủ?
Cô gái áo trắng mỉm cười :
- À, thì ra ngươi là một Đường chủ? Không ngờ mặt ngươi dầy hơn mông trâu, nên mới dùng Phách Không chưởng đối phó với một chàng trai không biết võ công. Thật hết sức đẹp mặt cho Thiên Long bang các ngươi. Thế mà còn dám mắng ta là đánh lén nữa à?
Thật kỳ lạ, gã trâu nước kia bị Mạnh Thần điểm ngọn chỉ phong đã chẳng tổn thương, còn đánh một chưởng vào vai khiến hắn đau buốt tận gan ruột, thế mà bảo tên lọ nồi ấy không biết võ công thì ai tin nổi?
Chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, Mạnh Thần chỉ đành gằn giọng :
- Ngươi là ai? Con gái không ở phòng the, dám đến đây hỏi việc của ta?
Cô gái áo trắng không thèm trả lời, ra ý chẳng coi Mạnh Thần là cái thớ gì, rồi thản nhiên quay lại cười với cô áo hồng :
- Tuệ thư, chị xem bọn Đường chủ của Thiên Long bang có ra cái gì đâu nhỉ?
Mạnh Thần đâu biết hắn đang gặp thứ dữ.
Nguyên Tử Mân đạo sĩ Âu Dương Kiên và Thượng Quan Thuần Tu đến Mai Tử Châu nhằm lúc Hoàng Phủ Bích Hà giao đấu với Phương Tuệ và Cát Vân Tường. Hai người gặp được Bạch Mi lão lão là sư mẫu của hai cô gái mới dàn xếp xong chuyện hiểu lầm.
Phương Tuệ và Cát Vân Thường đều có cảm tình với Bạch Cương, nên đã cứu chàng trong tay Thiên Diện Nhân Yêu. Nay biết chàng bị lâm nạn nữa, thì liền cùng với Hoàng Phủ Bích Hà lên đường tìm kiếm. Phương Tuệ và Bích Hà vừa mới ra tay “giật gân” Mạnh Thần, còn Cát Vân Thường lo cởi trói cho Bạch Cương khỏi vòng xích sắt.
Khi đó Mạnh Thần hét to :
- Ta hỏi các ngươi là ai, sao dám vào đây tìm chỗ chết?
Bích Hà lại bật cười :
- Gã mặt mo, chắc con mắt chó của ngươi đã đui rồi nên không nhận ra ta là Hoàng Phủ cô nương, và tỉ tỉ Phương cô nương đây. Ngoài kia còn có Cát tiểu thư sắp vào hỏi tội ngươi nữa. Chị em ta đã từng thấy ngươi đeo theo một bên con chồn cái Hồ Diễm Nương, bây giờ còn làm mặt lạ sao?
Toát mồ hôi, Mạnh Thần hiểu ra Hoàng Phủ Bích Hà chính là đệ tử của Mai Phong Tuyết Lão, còn Phương Tuệ và Cát Vân Thường là học trò cưng của Bạch Mi lão lão ở Mai Tử Châu. Hắn đã chọc vào ổ kiến lửa rồi.
Đang bối rối vân vê mấy sợi râu bạc, Mạnh Thần lại nghe tiếng thét la như sấm :
- Đập chết thằng lông trắng ấy đi thôi.
Đảo mắt nhìn ra, Mạnh Thần thấy Cát Vân Thường và Hà Thông đang dẫn Bạch Cương đi tới. Tiếng la thét chuyển rừng vừa rồi là do gã trai đen thui kia gầm rú khiếp hồn.
Cát Vân Thường đứng chắn trước mặt Bạch Cương, lên giọng thanh tao :
- Phương thư thư, tên quỷ già lùn lông trắng ấy rất tàn độc, dám sử dụng Phân Cân Thố Cốt giày vò Bạch công tử. Chị em ta không thể tha cho hắn phen này.
Là một Đường chủ mà để một cô gái mắng mỏ như thế thật sống cũng nhục, tuy nhiên Mạnh Thần biết Bích Hà, Vân Thường đã từng giao đấu với Hồ Diễm cô nương là chẳng phải tay vừa, nếu để bị thua thì càng mất mặt hơn...
Vì nghĩ như thế nên hắn im lặng.
Hắn đang tìm mưu kế gì độc hiểm mới ra tay.
Nhưng Thất Tinh Mãng Quá Phiêu là tên nóng nảy, không chịu nổi bao lời sỉ mạ khinh thường của mấy đứa con gái.
Vèo một cái, Quá Phiêu nhảy vọt ra phía trước.
Hắn quét những tia hung quang từ đôi mắt qua ba cô gái, rồi chợt cười một tràng lạnh tanh.
Giọng hắn gầm gừ :
- Khá lắm, ba con ranh, hãy chờ bổn Đường chủ đưa hồn các ngươi lần lượt về chầu Diêm Chúa.
Hoàng Phủ Bích Hà cười khanh khách, nhổ toẹt một bãi nước miếng, rồi lên giọng chì chiết :
- Tởm thật, ngươi cũng là một Đường chủ đấy à? Thế mà không biết cô nương ta là ai sao? Hãy tiếp thử ba chiêu Phiên Thiên chưởng của ta. Nếu không đủ sức là về miền Âm cảnh đấy.
Thất Tinh Mãng Quá Phiêu không nhẫn nại được như Mạnh Thần. Hắn gầm lên như sấm, vung chưởng đẩy ra một chiêu, kình khí như phá núi, cát bụi cuốn lên mù mịt.
Bích Hà vốn đã đề phòng. Nàng lật chưởng phong đẩy nhanh ra phía trước một luồng kình đạo như bão táp.
“Bùng” một tiếng dữ dội, rừng núi chuyển động, cây cối gãy đổ ngả nghiêng, hai luồng chưởng đạo giao thoa, hai đối thủ tách ra hai phía...
Quá Phiêu “hự” một tiếng, thân hình chao đảo, thối lui năm bước, còn Bích Hà chỉ nhẹ lắc mình.
Ôi, mới thử sức mà Hắc Mãnh đường chủ Quá Phiêu của Thiên Long bang đã không chịu nổi một chiêu của cô gái non tơ Hoàng Phủ Bích Hà, chẳng những làm bọn thuộc hạ sửng sốt kinh sợ, mà Bạch Ngạt Hổ Mạnh Thần cũng phải tái mặt ngạc nhiên.
Thất Tinh Mãng Quá Phiêu chấn động tinh thần, song vì xấu hổ thua kém một cô gái, hắn nổi khùng lên.
Lập tức rùn mình xuống theo thế Thượng Mã, Quá Phiêu rút hai chưởng về, rồi đẩy mạnh ra một chiêu Song Ma Kình với mười thành công lực, chưởng khí quần quật như con mãng xà xô ập vào Bích Hà thật kinh khiếp. Trên mặt đất, chỗ nào chưởng kình của hắn lướt qua đều đào sâu thành lằn rãnh như lòng kênh rạch.
Nhưng Bích Hà vẫn bình tĩnh. Mỉm nụ cười tươi, nàng nạp khí vào Đơn Điền và dồn lực lên song chưởng. Nhận rõ chưởng đạo của đối phương, Bích Hà đã chuyển mình vẫy mạnh hai luồng kình khí ầm ầm như bão táp cuốn tới đón đầu chiêu thức của tên râu trắng. Nàng đã đối phó bằng song chiêu Loan Phụng Nhập Lâm của Phiên Thiên chưởng.
Một tiếng “Ầm” như thiên long địa chấn, Thất Tinh Mãng bị đánh văng về phía sau năm trượng, thân hình chao đảo như ngọn thuyền trên sóng, lắc lư mãi mới trụ bộ nổi. Song hắn cảm thấy phủ tạng đảo lộn, kinh mạch như bị phong bế ngất ngư...
Rú lên một tiếng, Quá Phiêu ôm ngực, miệng phun ra một vòi máu thâm đen, chứng tỏ lão đã trúng thương trầm trọng.
Thuộc hạ Thiên Long bang đều hoảng vía kinh hồn. Cả đấu trường rơi vào không khí căng thẳng tột độ.
Lúc đó, Bích Hà cũng lui hai bước. Sắc diện nàng có hơi tái, hơi thở đã dồn dập. Như vậy quật được đối thủ dữ dội kia một chiêu, nàng cũng phải tổn hao một phần chân khí.
Vừa đau đớn vừa tức giận, Quá Phiêu hết sức ổn định kinh mạch, vận kình lực để phục thù.
Hắn lách mình qua một bên để dụ địch, rồi thình lình chéo song thủ phất ra hai luồng kình khí với chiêu thức Tả Khai, Hữu Tống của Độc Pháp ma công. Hai lằn chưởng đạo như đôi rồng đen xông thẳng vào cô gái thật dữ dằn.
Hoàng Phủ Bích Hà thét lớn :
- Hừm, tự ngươi đi tìm cái chết...
Dứt lời, song chiêu của nàng đã phóng ra hai luồng chưởng đạo với sức mạnh di sơn đảo hải.
Lần này chưởng lực giao nhau, chắc chắn trong hai đối thủ phải có một người chết, một bị thương. Song giữa lúc đó, bỗng từ hai phía bỗng có hai ngọn chưởng phong xẹt vào, phóng thẳng tới Quá Phiêu và Bích Hà.
“Bùng” một tiếng dữ dội, triền núi kế bên sạt lở, mặt đất bị xoay sâu như miệng giếng. Bích Hà và Quá Phiêu đều bị xô bạt ra hai bên. Cả hai chao đảo một lúc mới trụ bộ được.
Bên ngoài có tiếng cười sảng khoái của Phương Tuệ, còn Mạnh Thần lõ mắt ngạc nhiên.
Thì ra thấy đôi bên xuất chiêu dữ dội, dù không hẹn mà Phương Tuệ và Mạnh Thần ở ngoài đều xuất thủ đánh vào để tiếp cứu người của mình. Hai luồng chưởng khí ấy đã tách hai đối thủ, còn chưởng lực đôi bên đánh trật vào vách núi và cày sâu trên mặt đất thật gớm ghê.
Đã vậy dư lực của các chưởng đạo còn xoay tròn như cơn trốt xoáy, hất tung tảng đá bằng người ôm bay trong khoảng không như chiếc lá mùa thu. Sức chấn bức của chưởng đạo khiến Mạnh Thần đứng ở bên ngoài vẫn phải thối lui bảy bước.
Tiếng “Ồ” vang lên từ đám thuộc hạ của Thiên Long bang.
Khi đó mặt Quá Phiêu đã trắng bệch như tờ giấy. Hắn đã trúng thương từ lần đầu chạm kình phong của Bích Hà. Lẽ ra hắn ngưng lại để vận công điều tức là cơn nguy hiểm đã qua. Song hắn cảm thấy một Đường chủ Thiên Long bang mà lại thua dưới tay đứa con gái là tổn hại danh dự vô cùng. Bởi vậy đang trúng thương mà hắn còn vận lực lần thứ hai, dồn sức từ khi bú sữa mẹ để quyết đấu.
Lần này tuy có chưởng phong của Mạnh Thần tiếp đỡ, nhưng do bị chấn bức đến tản lạc nguyên khí, kinh mạch gián đoạn, hắn rú lên một tiếng rồi ngã ra bất tỉnh.
Rõ ràng Hắc Mãng đường chủ của Thiên Long bang đã thất bại dưới tay Hoàng Phủ Bích Hà.
Thật ra Hoàng Phủ Bích Hà tuy công lực có kém hơn Quá Phiêu, nhưng đòn thế lại nhanh nhẹn với sức trẻ. Vả lại Phiên Thiên Tuyết Chưởng có ưu điểm là hội đủ nội ngoại công, cương nhu hài hoà, nên đã thắng được tên Đường chủ nhiều năm danh tiếng.
Lúc Quá Phiêu ngã xuống, Bích Hà cũng lắc lư, hơi thở hào hển, chân khí có phần tổn hao nhất định.
Cát Vân Thường vội bước tới nắm tay hỏi han :
- Hoàng Phủ thư thư, chị có sao không?
Bích Hà mỉm cười :
- Không sao, ta còn muốn đấu tiếp với tên lùn lông trắng, đã dám hành hạ Bạch công tử.
Nắn nhẹ cánh tay Bích Hà, Cát Vân Thường bảo :
- Thôi, việc ấy để em thay chị.
Rồi nàng nhảy vọt ra phía trước, quát to :
- Thằng lùn lông trắng đâu, mau ra đây nộp mạng.
Không khí chợt căng thẳng.
Bạch Ngạt Hổ Mạnh Thần hồi nãy phát chiêu trợ lực với Quá Phiêu đã chạm phải kình phong của Phương Tuệ đẩy lùi mấy bước. Hắn biết nàng ấy công lực thâm hậu, khó chọc vào. Bây giờ Cát Vân Thường lên giọng thách thức, cô gái trẻ này có vẻ nóng nảy, lóc chóc, kinh nghiệm hẳn chưa nhiều. Mạnh Thần muốn hạ cô bé này để gỡ danh dự.
Hắn bèn đủng đỉnh bước tới, cười gằn và bảo :
- Con nhỏ hôi thối đừng hỗn láo. Bổn Đường chủ sẽ đem đến một cái chết sảng khoái cho ngươi.
Vừa nói hắn vừa cởi cây Nhạn Linh đao sau lưng, cầm trên tay, còn tay kia vẫy nhẹ :
- Lại đây ta dạy cho một bài học.
Là cô gái vừa đẹp vừa thơm mà bị tên lùn kêu là con nhỏ hôi thối, Cát Vân Thường đã tức. Hắn còn đòi dạy bài học võ công thì thật quá sức chịu đựng của nàng. Vân Thường liền mở cặp Tiêu Luyện Chuỳ bên hông, miệng thét lớn :
- Thằng lùn, nhận cái chết.
Miệng thét, tay vung, cặp song chuỳ đánh vụt ngay vào Mạnh Thần nhanh hơn hai lằn chớp.
Thấy cô gái dùng binh khí thuộc loại kỳ môn, Mạnh Thần đã hơi ngại. Tuy vậy hắn còn muốn xem hỏa hầu của nàng được bao nhiêu, nên chờ chuỳ đánh đến gần mới vung đao đỡ.
“Rảng” một tiếng dữ dội, Mạnh Thần chấn động toàn thân, hổ khẩu tay như bị tét, đau thấu gan ruột, cây Nhạn Linh đao gần tuột văng đi.
Vừa lúc đó, một bên chuỳ như dài ra, quật vào vai hắn. Mạnh Thần hoảng hốt, vội xoạc cẳng nhảy lùi ra sau cả trượng để tránh chuỳ, cây đao trên tay tạo thành một đạo ngân quang biến ảo, ẩn tàng chiêu. Đó là tuyệt thức Mãnh Hổ Cầm Dương chém thẳng xuống đầu Vân Thường.
Đao phong ào tới, Cát Vân Thường lách mình qua hai bước, phản công bằng chiêu Lưu Tinh Xạ Điện, song chuỳ cùng lúc vung lên đầy khí thế.
Nào ngờ Mãnh Hổ Cầm Dương của Mạnh Thần chỉ là hư chiêu, đao của hắn uốn lượn làm song chuỳ của cô gái đánh hụt, đồng thời lưỡi đao sáng lòe đã bay tới trước mặt nàng.
Nhưng Vân Thường vẫn bình tĩnh, nghiêng qua bên trái, đánh ngược song chuỳ bên phải, đồng thời hữu chưởng xuất một chiêu thần tốc. Chiêu thức này của cô gái phải coi là tuyệt điểm. Nếu Mạnh Thần không phát chưởng kình ra đỡ, chẳng những hắn chém hụt đối phương, mà còn bị Phách Không chưởng của Vân Thường đánh tan xác.
Trong lúc nguy cấp, Mạnh Thần chỉ đành dồn hết thần lực vung tả chưởng lên đỡ, ngọn đao chúc xuống.
“Bình” một tiếng dữ dội sạt lở vách đá, cát bụi bay mù, thân thể của Mạnh Thần khi đó đang rướn lên, nên bị bắn ra xa vài trượng, lắc lư liên tục một hồi mới trụ vững, hắn hoảng sợ, toát mồ hôi.
Vân Thường bật cười :
- Thế nào, thằng lùn sẵn sàng chờ chết nhé.
Mạnh Thần là tay trí trá, hắn nảy ý định dùng mưu mẹo để thắng Vân Thường, bằng cách lợi dụng tính nóng nảy hiếu thắng của tuổi trẻ.
Nhận thấy gần mình có một cây cột lớn, trang trí mấy nhánh hình chữ “Vạn” vốn dùng để nhảy lên luyện võ của bọn thuộc hạ, Mạnh Thần cầm đao nhảy tót lên ngọn cột và vẫy tay :
- Ngươi có dám lên đây không?
Đang nóng như lửa, Cát Vân Thường không nghĩ sâu sắc, liền thét lớn :
- Ta sợ gì ngươi chứ.
Nàng vung chuỳ phóng vụt lên cao mấy thước xông tới, thì Mạnh Thần vừa chém một đao đã rời cây cột. Tất nhiên Vân Thường phải trụ mình vào nhánh chữ “Vạn” của cây cột để lấy đà đỡ đao.
Không ngờ chân nàng vừa chạm vào đã thấy nhánh gỗ mềm như mạt cưa sụp dưới chân làm nàng hụt hẫng, mà mũi đao thì đã chĩa tới ngực nàng rồi.
Tình huống vô cùng nguy hiểm, nhưng may Vân Thường là cô gái gặp nguy không hoảng hốt. Thấy chân mình hụt hẫng là nàng biết mình mắc bẫy của đối thủ. Đảo mắt thật nhanh, Vân Thường nhận ra lưỡi đao bén còn ở dưới ngọn cây, liền hít một hơi chân khí, tung mình đạp ngược vào lưỡi đao. Đồng thời nàng dùng thế Yến Tử Đằng Vân phóng lên cao hơn nữa, lộn nhào trong không trung thoát hiểm.
Mạnh Thần sâu độc, lúc rời cây cột hắn đã ngầm vận kình lực nhu âm để nghiền nát, cột và chữ “Vạn” chỉ còn là hình thức, bên trong mềm nhũn. Khi cô gái trụ bộ vào đó sẽ hụt, và hắn thừa thế chém một đao tất nàng sẽ lãnh cái chết đau thương. Không ngờ Cát Vân Thường khinh công cao tuyệt tâm cơ tinh tế, dám lợi dụng đầu đao của hắn làm điểm tựa để thoát thân dễ dàng.
Quỷ kế đã bại lộ, hắn chỉ còn biết nhăn răng cười nham nhở :
- Nhóc con, suýt chết rồi phải không?
Vân Thường mắng lớn :
- Đồ ti tiện, ngươi sẽ chết dưới tay ta.
Mạnh Thần trâng tráo vẫy tay :
- Ngươi có giỏi vào bổn trại thử tài cho biết.
Hắn búng mình một cái phóng ra sau ngọn giả sơn biến dạng.
Bị Mạnh Thần đùa cợt, Vân Thường giận tái mặt gầm lên :
- Con chó lùn, chạy đi đâu cho thoát.
Nàng lắc mình một cái đã đuổi theo Mạnh Thần, bóng nàng cũng khuất sau ngọn giả sơn cao sừng sững.
Hoàng Phủ Bích Hà liếc mắt trông thấy. Nàng sợ Cát Vân Thường một mình vào trại giặc sẽ bị ám toán, nên vội bảo Phương Tuệ :
- Tuệ tỉ tỉ, hãy giữ giùm Bạch công tử và Hà Thông, để muội vào trong tiếp tay Cát thư thư nhé.
Vừa dứt lời Bích Hà cũng phóng mình ra sau trại giặc.
Trong ba cô gái thì Phương Tuệ già giặn kinh nghiệm và có tính nhu hòa hơn cả. Nàng suy nghĩ sự việc, thấy Bích Hà và Vân Thường đều còn quá trẻ, nóng nảy, không chịu nổi sự khiêu khích nên dễ bị mắc mưu bọn nham hiểm. Bây giờ cả hai vào trại của Thiên Long bang, chẳng biết việc gì sẽ xảy ra.
Nghĩ như vậy, rồi Phương Tuệ bảo Bạch Cương :
- Hai người hãy xuống chân núi trước chờ nhé... Để ta vào dẹp bọn hung đồ này rồi sẽ xuống sau.
Nào ngờ Phương Tuệ vừa dứt lời thì những mũi tên bắn về phía ba người như mưa bão.
Biết là đám thuộc hạ Thiên Long bang dùng tên độc tấn công. Phương Tuệ liền vung chưởng đạo kình ào ào quét những mũi tên rơi xuống đất, rồi nàng thét lớn :
- Hãy chạy theo ta.
Nàng dẫn Bạch Cương và Hà Thông chạy như bay xuống núi, vừa chạy vừa đánh ra những luồng kình khí như sấm sét. Bởi vậy thuộc hạ Thiên Long bang tuy đông, nhưng không dám ngăn cản ba người.
Song lúc cả ba vừa chạy xuống lưng chừng núi thì nghe tiếng phèn la hiệu lệnh vang lên. Rồi trên núi cao có những tảng đá lớn, thân cây to lăn xuống truy kích. Nếu không có cách tránh, cả ba người khó thoát cái chết nát thây.
Phương Tuệ chẳng còn ngại ngùng gì nữa. Nàng cặp Bạch Cương và Hà Thông hai bên nách, vận dụng nội lực, trổ thuật khinh công băng mình như cánh đại bàng qua triền núi để nhanh chóng thoát hiểm.
Trên đỉnh núi, kình phong chưởng khí vẫn ầm ầm.