*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ôn Ngôn, Tổng giám đốc của Lam Hải truyền thông.

Về vị Tổng giám đốc này, trong giới có rất nhiều lời đồn. Nghe nói Ôn Viễn Sơn ba của Ôn Ngôn khởi nghiệp là hắc đạo, sau lại ổn định muốn tẩy trắng nên thành lập Lam Hải truyền thông. Tính cách Ôn Ngôn không thận trọng giống như ba hắn, trái lại khá tùy ý, vì vậy ban đầu rất nhiều người cũng không coi trọng. Nhưng mà sau khi hắn tiếp quản Lam Hải truyền thông, công ty cũng không có ngày càng lụn bại như nhiều người đoán, ngược lại càng phát triển không ngừng. Trước kia danh tiếng Lam Hải truyền thông vẫn còn thua kém AT Entertainment, đến bây giờ tuy AT Entertainment vẫn nổi, nhưng Lam Hải lại lại như mãnh hổ, tiến xa hơn một bước. Ôn Ngôn tuổi còn trẻ lại có tài, dáng dấp cũng được. Tướng mạo như bước ra từ trong sách ảnh, có thể là do chịu ảnh hưởng của ba mình, trong lúc giở tay nhấc chân còn mang theo vài phần lạnh lùng nghiêm nghị. Nói chung, vị Ôn tổng này đã chọc cho không ít ngôi sao giới giải trí rục rịch, đủ một rổ tiểu thịt tươi trẻ tuổi.

Đối với việc này Ôn Ngôn thấy vô cùng phiền phức, lâu ngày liền ít lộ diện, với các tình huống bình thường đều do Phó Tổng giám đốc Kỷ Tự xử lý.

Chuyên viên make up của đoàn phim Chu Băng Thiến vừa giúp Cố Gia Nhiên hoá trang, vừa tán gẫu: “Nghe nói Kỷ tổng và Ôn tổng từ nhỏ đã quen biết nhau, cùng nhau lớn lên, Kỷ tổng tuy nói là Phó, nhưng cũng không khác Tổng giám bao nhiêu.”

Du Du hiếu kỳ nói: “Chị Thiến, chân nhân Ôn tổng có phải thật sự rất đẹp trai không? Em hình như chưa từng gặp lần nào.”

Chu Băng Thiến cười nói: “Thật đó, thật ra hai tổng giám đốc này đều đẹp trai. Chỉ là chị vẫn thích kiểu như Cố Cố chúng ta, liếc nhìn chị một cái chị đã hôn mê.”

Chu Băng Thiến nói quá trêu chọc cho người xung quanh bật cười. Cố Gia Nhiên nhắm mắt, khóe miệng nâng lên một độ cong nhẹ. Lục Phong đúng lúc đi tới, nghe lời Chu Băng Thiến nói, không khỏi nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy Cố Gia Nhiên.

Khi đó hắn còn đang dẫn dắt Tiết Úy. Ông tổng AT lại kêu hắn tới chuyển giao Tiết Úy cho người khác, về sau chỉ phụ trách một mình Cố Gia Nhiên, Lục Phong kỳ thật rất mất hứng. Tiết Úy tư chất không tệ, chăm chỉ lại có lòng cầu tiến, hắn thật vất vả mới gặp được người mới có tiềm lực, công việc cũng đã triển khai, bỗng nhiên nói đổi liền đổi. Bất quá dù vậy, Lục Phong vẫn đáp ứng. Hắn ở giới này sắp 10 năm, chuyện gì mà không thấy qua, người này vừa nghe là biết có hậu phương, hắn còn có thể nói cái gì? Nhưng khi hắn gặp được Cố Gia Nhiên, hắn lại cảm giác là mình may mắn.

Lục Phong thường thấy đủ loại hình soái ca mỹ nữ trong giới giải trí, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Cố Gia Nhiên, trong đầu vẫn là không nhịn được văng ra một chữ: Tuấn. Gương mặt Cố Gia Nhiên xen lẫn giữa người đã trưởng thành và thiếu niên, không quá cường tráng, cũng không có một chút khí son phấn, màu da trắng ngần, mặt mũi sáng sủa, song vẫn giống như chưa được mài giũa, giống như là —

Giống như là tắm gió xuân. Lục Phong nghĩ thầm: Là loại nhìn một cái liền đi vào tim.

Chu Băng Thiến nói tuy có hơi quá, thế nhưng ngoài mặt cũng khẳng định tướng mạo xuất sắc của Cố Gia Nhiên. Nhất là đôi mắt — như nét chấm mực giữa một hồ nước trong suốt, hoàn toàn di truyền từ mẹ cậu. Năm đó 10 phần diễn xuất của Cố An Dương, 8 phần đều dựa vào đôi mắt này, có thể nói “Một cái chớp mắt, như nghìn hạt minh châu” — Nhìn như có tình lại tựa như vô tình, chứa đầy yêu hận tình cừu bên trong. Mà bây giờ...

Lục Phong thầm than một tiếng, đem kịch bản đưa cho Cố Gia Nhiên: “Vườn Hồng bên kia đã quét dọn xong rồi. Hôm nay em về bên đó hay là về biệt thự Thanh Hà? Nghe nói Phương đạo xuất ngoại đã, đã trở về...”

Lông mi dài Cố Gia Nhiên run một cái, cậu chậm rãi mở mắt.

Lục Phong và Du Du cũng không mở miệng nói chuyện nữa, bầu không khí bỗng nhiên trở nên có chút kỳ quặc.

Chu Băng Thiến thấy thế, thu dọn đồ hóa trang thức thời nói: “Bên kia hình như gọi chị, chị đi xem sao.”

Cố Gia Nhiên lấy điện thoại di động ra, liên tục mở khóa lại không tập trung. Qua hồi lâu, cậu mở miệng nói: “Em biết rồi. Lục ca, trong khoảng thời gian quay phim em sẽ ở Phỉ Thúy Vân Sơn.”

Lục Phong có chút bất ngờ: “Phỉ Thúy Vân Sơn?”

Phỉ Thúy Vân Sơn là khu ở hạng sang nổi tiếng trong thành phố. Hắn suy nghĩ kỹ, xác định Cố Gia Nhiên không có bất động sản ở Phỉ Thúy Vân Sơn. Cố Gia Nhiên nói: “Là... một người bạn, đã lâu không gặp, mời em ở chung. Anh yên tâm, là bạn nam giới bình thường.”

Lục Phong suy nghĩ, nếu không phải nữ giới, vậy thì không cần lo lắng, hắn gật đầu ý bảo mình biết rồi.

Muốn nói quay phim hiện đại có cái gì tốt, chính là diễn viễn khá thoải mái. Hiếm khi tối 7 giờ đã xong việc, tài xế lái một đường đưa Cố Gia Nhiên đến Phỉ Thúy Vân Sơn. Đến tận khi đứng ở trước cửa A5 tòa nhà 16, Cố Gia Nhiên vẫn có loại cảm giác không thật. Cậu lưỡng lự cúi đầu nhìn chìa khoá, do dự một chút, vẫn đưa tay ấn chuông cửa.

Đợi một hồi, không có ai mở cửa. Cố Gia Nhiên hít sâu một hơi, tra chìa vào lỗ khóa, vừa định xoay, cửa bỗng nhiên mở.

Thân trên Ôn Ngôn để trần, nửa người dưới chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng đơn giản. Tay còn đang dùng khăn mặt lau tóc không ngừng, giọt nước theo động tác của hắn bắn khắp nơi. So với Ôn tổng giám đốc cao cao tại thượng ngày thường, Ôn Ngôn như vậy ít đi vài phần nghiêm túc, nhiều hơn một điểm lười nhác.

Cố Gia Nhiên có chút xấu hổ, nhịn không được lui về phía sau môt bước.

“Xin lỗi, mới vừa tắm không nghe được.” Ôn Ngôn chỉ chỉ cái rương bên người Cố Gia Nhiên, “Chỉ nhiêu đây sao? “

Cố Gia Nhiên lướt nhìn phớt qua, không dám nhìn hắn: “Ngày mai trợ lý sẽ đưa những thứ khác tới.”

Ôn Ngôn nhướng nhướng mày, xoay người tránh đường cho cậu, Cố Gia Nhiên kéo rương đi vào.

Nhà Ôn Ngôn là nhà duplex [1], trên dưới hai tầng. Phong cách lắp đặt thiết kế lấy màu đen trắng và xám lạnh làm chủ, đơn giản gọn gàng, như cảm giác của hắn dành cho người khác.

[1] Duplex là căn hộ thông tầng với chiều cao 02 tầng trở lên và nằm tại vị trí tầng cao nhất của một tòa nhà hay một cao ốc. Căn hộ Duplex là loại nhà ở không có không gian riêng bên ngoài căn hộ.

“Phòng của cậu ở trên lầu quẹo phải phòng đầu tiên. Đồ trong nhà tùy cậu dùng, bao gồm thức ăn và thức uống trong tủ lạnh. Mỗi một tuần, thứ tư, thứ sáu sẽ có dì giúp việc đến quét dọn và thay đồ ăn.”

“À, phòng bên trái lầu dưới là phòng tập thể thao, tôi biết ngôi sao các cậu có yêu cầu nghiêm khắc với với hình tượng.”

“Bên cạnh là thư phòng kiêm phòng chiếu phim, bên trong có phim truyền hình và điện ảnh.”

“Còn có... Ừm, hình như hết rồi.”

Thành thật mà nói, hai người hoàn toàn xa lạ bỗng nhiên lại cùng sống chung dưới một mái nhà vẫn có chút lúng túng. May nhất là cả hai không phải người nói nhiều, Ôn Ngôn giới thiệu khái quát cho cậu một phen sau đó ngồi trên ghế sofa phòng khách xem văn kiện, mà Cố Gia Nhiên sau khi dọn xong đồ của mình quyết định xuống dưới làm một tô mì.

Buổi chiều mới quay một cảnh tiệc tùng, đoàn phim chơi đưa đồ thật lên ăn, Cố Gia Nhiên ăn không ít, mãi cho đến lúc cơm tối vẫn cảm thấy rất no. Nhưng thu dọn ổn thoả xong thì lại thấy có hơi đói.

Cố Gia Nhiên mở tủ lạnh ra nhìn, nguyên liệu nấu ăn quả thật phong phú. Cậu thuận tay cầm trứng gà và cà chua, quay đầu nhìn thoáng qua Ôn Ngôn chuyên tâm xem văn kiện, do dự hồi lâu vẫn không tiến lên hỏi chủ nhà có ăn không. Mãi cho đến khi Ôn Ngôn bị mùi hương của mì thu hút ngẩng đầu, thấy Cố Gia Nhiên ăn ngon lành, liền cười nói: “Cậu cũng không sợ người lạ.”

“Khụ... khụ...”

Ôn Ngôn không biết là nói đùa làm cậu phân tâm, hay là do giọng nói đột nhiên xuất hiện hù cậu, Cố Gia Nhiên bị sặc ho đến mức đỏ hết cả mặt. Người gây ra họa thấy thế vội vã rót một ly nước cho cậu, một lát sau nhìn cậu không có vấn đề gì nữa, nhíu mày mở lời: “Trước đó can đảm lắm mà.”

Cố Gia Nhiên biết hắn nói cái gì, tay cầm ly nước nắm thật chặt.

“Con người đa số đều có hai mặt.” Có thể là do mới vừa ho, giọng nói cậu có hơi khàn khàn.

Ôn Ngôn lắc đầu, không nói thêm gì. Hắn dọn dẹp đồ đạc trên bàn trà, nói: “Cậu nghỉ ngơi sớm đi.” Sau đó đi thẳng lên lầu, để lại Cố Gia Nhiên nhìn nửa tô mì đờ ra.

Buổi tối đầu tiên vào Phỉ Thúy Vân Sơn ở, Cố Gia Nhiên mất ngủ như dự tính. Cậu nằm trong chăn nhìn lên trần nhà, trên chăn truyền đến mùi hương nhàn nhạt của cây oải hương, cậu không nhịn được nghĩ: Thì ra hắn dùng mùi này giặt quần áo; Ôn Ngôn hiếm khi rãnh rỗi ở phòng ngủ xem phim, trong phim nam chính đứng ở sườn núi, ngón tay chỉ hai dãy ngân hà giao nhau trước mặt, nhìn nữ chính mỉm cười:

“Em xem, định mệnh.”

.:.

Nhà duplex