Ánh sáng ngọn đèn trần phía trên bàn ăn chiếu xuống người Cố Gia Nhiên, tạo thành một cái bóng đầy cô đơn.

“Mẹ tôi sau khi qua đời, để lại di chúc. Đầu tiên là đem tất cả trang sức nữ trang ủy thác cho công ty uy tín bán đấu giá, sau đó quyên tặng tất cả tiền đấu giá cho cô nhi viện.”

“Trong đó có một món trang sức, là một cái dây chuyền mặt chuồn chuồn.”

“Tôi muốn tìm người mua, mua lại từ người đó. Nhưng bán đấu giá tuy công khai, toàn bộ tư liệu lại bảo mật nghiêm ngặt, lại qua nhiều năm rồi, đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm được.”

“Sợi dây chuyền này, đối với tôi mà nói rất quan trọng.”

Ôn Ngôn muốn nói gì đó, nhưng hắn lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Cố Gia Nhiên ngẩng đầu: “Anh biết mẹ tôi đi! Cố An Dương.”

Ôn Ngôn gật đầu: “Mẹ tôi rất thích bà. Nhà tôi có rất nhiều đĩa phim mẹ cậu đóng.”

Cố Gia Nhiên nở nụ cười, thần sắc trở nên dịu dàng: “Đúng vậy, người diễn xuất rất tuyệt. Tôi không thừa hưởng được thiên phú của mẹ, thật đáng tiếc.”

Ôn Ngôn nhìn cậu không nói gì.

“Nói ra anh có lẽ không tin, thật ra chúng tôi rất ít khi ở chung. Hoặc thật ra rất nhiều, nhưng tôi quá nhỏ không nhớ rõ.”

Trong phim Cố An Dương tài hoa phong nhã, giống như một đóa hoa không bao giờ tàn lụi, cô chỉ đứng ở đó, không làm gì, cũng thành một bức tranh đẹp. Có thể đối với Cố Gia Nhiên mà nói, trí nhớ khắc sâu nhất với Cố An Dương là lúc bà bị bệnh — Cuối cùng mỗi ngày bà đều ở nhà, mặc dù chỉ nằm trên giường. Cố Gia Nhiên là do bảo mẫu nuôi lớn từ nhỏ, đối với người mẹ này, kỳ thật cậu rất hiếu kỳ, không đủ thân thiết.

Đó có thể là ba tháng trôi qua nhanh nhất cuộc đời cậu. Trong vòng ba tháng, Cố An Dương cùng cậu chơi game, kể chuyện cho cậu nghe, còn gọt táo cho cậu ăn, giống như một người mẹ cực kỳ bình thường, dù cho, người chỉ có thể nằm ở trên giường hoàn thành những việc này. Bà thích nghe một bài hát nhiều lần, một giọng nữ ngâm nga nhẹ nhàng, Cố Gia Nhiên nghe không hiểu ca từ, hỏi bà đang hát gì. Cố An Dương cười cười, nói: “Đây là bài hát dịu dàng nhất thế giới này.” Bà còn thích sờ sợi dây chuyền trên cổ, đó là một sợi dây chuyền mặt hình chuồn chuồn. Cậu rất tò mò: “Mẹ vì sao luôn sờ nó nha?” Cố An Dương trả lời như thế nào? Bà nói: “Bởi vì ah, có nó, liền tìm được chính mình.”

Người suy yếu như vậy, lại đẹp như thế.

Khi đó, Cố Gia Nhiên chỉ có 6 tuổi. 6 tuổi, giữa những tháng đó, cậu bỗng nhiên hiểu mẹ là gì. Cậu có rất nhiều điều muốn nói cùng mẹ, cậu còn có rất nhiều món đồ chơi muốn đưa cho mẹ chơi, cậu còn muốn cùng mẹ nặn đất sét.

Woa, mẹ đó.

Cậu vui đến cả đêm cũng ngủ không yên.

Sau đó một ngày, Cố An Dương qua đời.

Cố Gia Nhiên đứng ở ngoài cửa, nhìn căn phòng trống rỗng không có gì cả.

Không có bài hát lặp đi lặp lại nhiều lần, không có giá treo nước biển, không có Cố An Dương nhìn cậu cười, không có Cố An Dương.

Không có gì cả.

Tàn nhẫn nhất thế giới này là gì?

Là chưa từng có?

Không phải, là đã có, sau đó mất đi.

” ‘Vẫn cứ thích anh’, là một ca khúc rất xưa. “

Ôn Ngôn sửng sốt, ngay sau đó hiểu cậu nói đến bài hát lúc Cố An Dương còn sống nghe nhiều lần kia.

“Bản bà ấy nghe là của một nữ ca sĩ đại chúng, tôi tìm rất lâu mới tìm được.”

“Bài hát bi thương như vậy, mẹ lại nói với tôi, đây là bài hát dịu dàng nhất thế gian, tôi không hiểu. “

Nhưng Ôn Ngôn lại giống như đã hiểu.

Qua một lát, Cố Gia Nhiên thở ra một hơi thật dài, kéo một nụ cười: “Xin lỗi, nghe tôi nói nhiều chuyện vô vị như vậy. Anh đi làm việc của anh đi! Tôi dọn được rồi.” Nói xong cậu đứng lên, chuẩn bị dọn bàn.

Ôn Ngôn chụp tay cậu lại.

Cố Gia Nhiên ngẩng mặt lên nhìn hắn.

Đêm hôm đó Cố Gia Nhiên nói rất nhiều. Cậu từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, giống như là đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình. Ôn Ngôn không biết ẩn dưới đôi mắt đó có bao nhiêu cuộn trào mãnh liệt, thậm chí, có khi còn nhiều hơn, cậu vẫn không nói hết. Cậu nhìn qua rất cô độc, bóng dáng rất mờ nhạt, mờ nhạt đến mức dường như một giây sau sẽ biến mất khỏi thế giới này. Nếu như có thể, hắn thật hy vọng —

Tay Ôn Ngôn chậm rãi dùng sức kéo Cố Gia Nhiên đến trước mặt của hắn. Hai người mặt đối mặt, cách một cái bàn, hơi thở hòa vào nhau. Trước đôi mắt kinh ngạc mở to của Cố Gia Nhiên, Ôn Ngôn ở trên trán cậu hôn một cái.

“Anh — đây là –?”

“Đây là, dịu dàng thế giới tặng cậu.”

— Thế giới này cần có thứ gì đó, giữ cậu lại.

.:.

“Đây là, dịu dàng thế giới tặng cậu.” Câu nói hay nhất trong tuần Đậu nghe. Lúc edit chương này đúng lúc nhạc play tới bài Thiên Hạ Vô Song (OST Thần điêu đại hiệp bản 2006), vừa nghe vừa edit xúc động dễ sợ:))