Chung Vô Mặc đứng thẳng trước chiếu cói hồi lâu, mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần. Lập tức quỳ xuống, đem thi thể băng lãnh ôm vào trong ngực, nhìn gương mặt giống mình như đúc, đau lòng kêu một tiếng “Huynh trưởng”.

Lần này đi kinh thành hộ giá, Thái tử vốn triệu hai người bọn họ. Nhưng Chung Hữu Ngọc ngăn cản đệ đệ, không cho hắn đi.

“Thẩm Thanh Khuyết nói qua, nếu Thái tử triệu ta xuất chiến, quyết không thể cho ngươi đi, sẽ có họa sát thân.” Chung Hữu Ngọc nói.

“Có gì khác biệt?” Chung Vô Mặc không rõ, hai người bọn họ linh lực tương đương, có chuyện nguy hiểm, ai làm chẳng giống nhau. Thẩm Lâu quá nửa là đùa hắn, loại đạo lý không hề có nổi lời giải thích này cũng chỉ có Chung Hữu Ngọc tin thật.

“Thà rằng tin có, còn hơn tin không!” Chung Hữu Ngọc nhíu mày, vỗ vỗ vai đệ đệ, “Ta chỉ còn lại ngươi là người thân, Tiểu Mặc, ca ca không thể mất đi ngươi.”

Lâm Tín nhìn về phía Thẩm Lâu, Thẩm Lâu nắm chặt tay hắn.

Trước khi đại trận mở ra, nguyện vọng Chung Hữu Ngọc nói với y, là ở thời điểm Chung Vô Mặc ra chiến trường phải ngăn cản hắn. Đời này rất nhiều chuyện thay đổi, Thẩm Lâu không thể đoán được khi nào sẽ phát sinh chuyện khiến Chung Vô Mặc đưa mạng chiến tranh, liền nhắc nhở Chung Hữu Ngọc bất cứ lúc nào cũng không nên để Chung Vô Mặc thay hắn ra chiến trường, đặc biệt là thời điểm Thái tử hạ lệnh.

Chung Hữu Ngọc nhớ kỹ. Bảo vệ đệ đệ, chính mình lại mất mạng.

“Hồn Hữu Ngọc.” Thẩm Lâu đem Hoàng Tuyền Châu đưa cho Chung Vô Mặc, chờ khi an táng, nhờ Chu Tinh Ly đến vẽ cái trận hiện hình, biết đâu còn có thể cùng Chung Hữu Ngọc ngay mặt cáo biệt.

Chung Vô Mặc tiếp nhận Hoàng Tuyền Châu, nhìn hồn hỏa trong đó chợt sáng chợt tắt, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Tín, cong gối muốn quỳ xuống.

“Ngươi đây là làm gì?” Lâm Tín nhanh chóng rút Dương Cốc, sử dụng bao kiếm nâng đỡ đầu gối Chung Vô Mặc.

Thẩm Lâu sợ hắn tác động vết thương, lập tức đỡ Chung Vô Mặc lên.

“Cát Lộc Hầu, ngươi có nhớ, đã đáp ứng thay ta làm một chuyện?” Chung Vô Mặc quỳ không được, liền dừng lại, đứng thẳng trước Lâm Tín.

Ngày ấy ở trong cung, Lâm Tín bắt được sinh hồn của Chu Tinh Ly, linh lực không chống đỡ nổi, gặp Chung Vô Mặc trợ lực mới đưa sư phụ bình an gọi hồi. Hắn nợ Chung Vô Mặc một ân tình.

“Nhớ, ngươi muốn cái gì?” Lông mày Lâm Tín nhảy một cái.

Chung Vô Mặc giơ tay lên, đưa Hoàng Tuyền Châu tới trước mặt Lâm Tín, từng chữ từng chữ dứt khoát mà nói: “Đem hồn huynh trưởng, dời đến thân ta.”

Xung quanh vang lên từng trận hút khí. Dời hồn là thuật biến chủng của tà ma thượng cổ “Đoạt xác”, vẫn luôn bị coi là tà thuật, đã lâu chưa từng nghe nói có ai biết loại cổ thuật này.

Ngày đó ở phòng ngủ của Chu Tinh Ly, Chung Vô Mặc tận mắt nhìn thấy Lâm Tín thi triển di hồn thuật.

“Hồn và phách không giao nhau, dời cũng không thể sống.” Thẩm Lâu lập tức hủy bỏ ý nghĩ điên cuồng này. Đời trước y thấy Lâm Tín đùa bỡn hồn phách, nỗ lực chuyển hồn mới chết qua thân người khác, song hồn cùng phách bất dung, chỉ có thể lưu giữ chốc lát, căn bản không có khả năng phục sinh.

Lâm Tín lại không lập tức phủ quyết, tiếp nhận Hoàng Tuyền Châu trầm ngâm chốc lát nói: “Để ta ngẫm lại.”

Vẫy lui mọi người, Thẩm Lâu ôm Lâm Tín có thương tích trên người trở về trướng nguyên soái, Chung Vô Mặc mang theo thi thể huynh trưởng theo sau tiến vào.

“Hai người bọn hắn là song sinh tử, thân thể tương đồng thì phách cũng tương đồng, có thể thử một lần.” Lâm Tín nhìn thi thể Chung Hữu Ngọc, lại nhìn lại Chung Vô Mặc. Đoạt xác trong sách cổ ghi chép, đa số đoạt đều là thân thể họ hàng gần, bởi vì huyết thống gần gũi thì hồn phách dễ dàng tương dung.

“Một mạng đổi một mạng, thử cái gì?” Thẩm Lâu không đồng ý.

“Cũng không hẳn, ” Lâm Tín lắc lắc đầu, “Hai hồn một phách, một thể song hồn.”

Song sinh tử ban đầu là một thể, phân thành hai, hợp hai làm một. Thân thể Chung Hữu Ngọc có tổn hại, gửi hồn cùng với Chung Vô Mặc, hai người dùng chung một thân thể.

Mây đen che khuất ánh nắng, gió lạnh thổi qua trại, trên thảo nguyên nổi lên mưa nhỏ tích tí tách. Bên ngoài truyền đến tiếng chiến mã vào lều, Đông Thiệp Xuyên đội mưa từ Tây Vực mang Lộc Ly về.

“Hồn quy thiên, phách xuống đất, sinh tử vô thường. Giản Ngôn, ngươi thực không cần như vậy, thả Nghênh Phong trở lại đi.” Thẩm Lâu sắc mặt ngưng trọng khuyên hắn. Một thể song hồn, người thường nhìn vào, là quái vật. Chung Vô Mặc có tội gì, muốn chịu đựng thống khổ như vậy.

Chung Vô Mặc không để ý Thẩm Lâu khuyên bảo, nhìn chằm chằm Lâm Tín như trước, lặp lại câu nói kia, “Đem hồn huynh trưởng, dời đến thâ tan. Ngươi đã đáp ứng.”

Mưa càng rơi càng lớn, nước sông Hô Diên từ từ chảy xiết. Cá nhỏ ngày xuân, bây giờ đã lớn, nhảy nhót theo nước róc rách chảy, sinh sôi liên tục.

“Hồi hồn!” Tiếng quát khẽ từ trong soái trướng vang lên, linh quang nhảy nhót từ trướng mà ra, nhanh chóng gom lại, biến mất không còn tăm hơi.

“Phù phù”, Chung Vô Mặc trên trán vẽ đầy hoa văn bằng chu sa, hai mắt nhắm nghiền, thẳng tắp mà ngã trên mặt đất.

Lâm Tín một tay chống đất, thở dốc chốc lát, tiến lên kiểm tra.

“Khụ khụ khục…” Chung Vô Mặc đột nhiên sặc khụ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, thần trí trở về, thân thể đột nhiên như cá cỏ nằm trên thớt, bắn ngang xa ba bước, “A a a! Đây là đâu?”

“Chung Hữu Ngọc?” Thẩm Lâu che chở Lâm Tín về phía sau, mắt lạnh nhìn người nằm trên đất kêu la không thôi.

“Thẩm Thanh Khuyết! Ta không chết sao?” Chung Vô Mặc quanh năm sóng lớn không sợ, đột nhiên làm biểu tình thoải mái có chút cứng ngắc.

“Huynh trưởng, lên.” Âm thanh đột nhiên biến thấp chút, Chung Vô Mặc đứng dậy, trong mắt nổi lên chút ý cười, chắp tay hướng Lâm Tín nói cám ơn.

“Tiểu Mặc?”

“Ừm.”

“Chuyện gì thế này? Đôi ta sao lại ở chung trong một thân thể?”

“Dời hồn.”

Lâm Tín nhìn người kia lầm bầm lầu bầu, cực kỳ mới mẻ, đem cằm gác trên vai Thẩm Lâu, đầy hứng thú mà nhìn mặt Chung Hữu Ngọc từ khiếp sợ biến thành thương tiếc, sau đó hóa thành lúng túng như mây tích trữ sương mù.

“Chung Hữu Ngọc, ngươi có phải lấy máu A Tín?” Thẩm Lâu mặt lạnh, bắt đầu tính sổ.

“Đúng…” Chung Hữu Ngọc dù có ngu, giờ khắc này cũng rõ ràng mình bị lừa rồi, “Giữa đường một đám cao thủ người Man xông đến, đoạt máu đi rồi.” Hắn nhớ Thẩm Lâu nói, liều mạng muốn đoạt lại đến, có điều đối phương người đông thế mạnh. Đồ vật không bảo vệ được, chính mình lại chết oan chết uổng.

Bị thương, lại tiêu hao linh lực dời hồn, Lâm Tín không có khí lực gì, liền đưa tay ôm lấy thắt lưng Thẩm Lâu, đem trọng lượng trên người giao hết cho y.

Thẩm Lâu trừng Chung Hữu Ngọc một cái, để hắn tạm thời câm miệng, còn mình xoay người lại ôm lấy Lâm Tín, đặt trên giường đắp kín chăn, “Ngủ một lát đi, nhổ trại sẽ gọi ngươi.”

Lâm Tín ôm cổ y, liếm một cái trên đôi môi mỏng, “Muốn Thanh Khuyết ca ca ngủ cùng ta.”

Thẩm Lâu hơi cứng người, bất đắc dĩ bật cười, cúi đầu áp người trên gối, mạnh mẽ hôn, nhỏ giọng dỗ hắn: “Ta đi một chút sẽ trở lại.”

Vậy mà thật sự đáp ứng hắn.

Lâm Tín trong mắt nổi lên tia sáng, tràn đầy ý cười, hào phóng thả y rời đi.

Thẩm Lâu vòng qua bức bình phong, túm lấy cổ áo của Chung Vô Mặc, lôi người ra khỏi trướng, đi thẳng tới bên bờ sông Hô Diên. Nước cuồn cuộn chảy trộn lẫn tiếng mưa rào rạ, ngăn cách âm thanh tách biệt trong doanh địa.

“Thẩm Thanh Khuyết, ngươi làm gì! A!” Chung Hữu Ngọc không nhịn được mở miệng, nói còn chưa dứt lời, liền bị Thẩm Lâu đánh một quyền vào trên mặt.

“Ta nói rồi, máu A Tín rơi vào tay người Man, hậu quả khó mà lường được, ngươi tại sao không nghe?” Trên nắm tay Thẩm Lâu nổi gân xanh.

Đời trước Lâm Tín bị trộm máu, Phệ Linh liền xuất hiện, đời này cũng thế. Những ngày qua giao thủ cùng Ôn Thạch Lan, mãi chưa thấy Phệ Linh, cho thấy người Man đã khô kiệt Phệ Linh. Bây giờ, máu Lâm Tín bị Chung Hữu Ngọc hai tay dâng tặng, cũng không biết tên ngu xuẩn này cầm đi nhiều ít bao nhiêu.

“Ta nghĩ, nếu không được sẽ hủy, ” Chung Hữu Ngọc hối hận không thôi mà ôm đầu bị nước mưa xả ướt nhẹp, “Máu Lâm Tín, đến cùng có ích lợi gì?”

“Tóm lại không phải dùng giải độc.” Thẩm Lâu đánh hắn một quyền, quay người liền đi.

Phệ Linh liên quan với Lâm Tín, quyết không thể để bất cứ người nào biết đến, thậm chí cả Lâm Tín. Thế nhân sẽ không thông cảm hắn mắc tội hay không, chỉ có thể oán hắn vì sao không lấy cái chết biện hộ.

Trời có sập xuống, cũng có Thẩm Thanh Khuyết y một vai khiêng!

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

( bài buổi biểu diễn sông Hô Diên)

Lâu Lâu: Trái ba vòng, phải ba vòng, lắc cái cổ, lắc cái mông, dỗ ngủ lão bà, chúng ta đi đánh Hữu Ngọc!

Chung Hữu Ngọc / Vô Mặc: Đem hồn của ngươi và hồn của ta, kết thành một vòng cỏ may mắn, một vòng đồng tâm

Tín Tín: Khi ta và thế giới không có điểm chung, vậy hãy để ta trở nên khác biệt, lấy máu đối với ta mà nói đã sớm tập mãi thành quen _(:з” ∠)_
Xuất xứ ca khúc:

< Bài ca khỏe mạnh > Phạm Hiểu Huyên

< Yêu > Tiểu Hổ Đội

< Quật cường > Ngũ Nguyệt Thiên (Mayday)

Bật nhạc lên mà hát theo các ẻm =))))