Chước Lộc

Chương 72: Vận nước (1)

Ánh đao bóng kiếm nhảy nhót hồi lâu ngừng lại, gió lớn cuốn cánh hoa đào bay lả tả rồi nhẹ nhàng rơi xuống. Đại đao dừng trước trán Lâm Khúc, trường kiếm đặt trên cổ Ôn Thạch Lan.

Hoà nhau.

Hai người đồng thời rút lui, Lâm Khúc hơi cười: “Đa tạ. Vừa vì hoà nhau, chi bằng chúng ta cùng trao đổi đặt cược, giao châu ngàn năm tiền bối muốn ở đây, kính xin tiền bối trao trả tro tàn thúc phụ.”

Nói, hơi giơ tay, lấy ra hộp gấm lớn bằng bàn tay. Ngón tay đẩy ra, trong hộp đựng một khỏa giao châu óng ánh tỏa ra linh quang long lanh lưu chuyển.

Giao châu theo truyền thuyết là nước mắt giao nhân nơi biển sâu khóc tạo thành trân châu, nhưng thật ra là một loại hạt châu trong linh trai biển, có thể làm thuốc, cũng có thể làm đồ trang sức. Giao châu ngàn năm cực kỳ hiếm thấy, có vài công dụng đặc thù.

Ôn Thạch Lan nhìn hạt châu kia, không chút do dự mà lấy ra tro tàn Lâm Tranh Hàn. Đó là một bình sứ trắng nho nhỏ, được che kín bằng nút lọ đỏ tươi, lại dùng dây đỏ trói chặt, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của Chu Tinh Ly. Trừ hắn ra, không ai sẽ dùng dây đỏ buộc trên bình tro tàn.

Đây đích thực là tro tàn Lâm Tranh Hàn.

Hai người cùng đem vật cầm trong tay quăng hướng đối phương, tại thời điểm bình tro tàn sắp chạm vào đầu ngón tay Lâm Khúc, Lâm Tín đột nhiên ra tay, dùng kiếm tiêm đâm tới hất bình tro tàn sinh phụ ra ngoài.

Bình sứ màu trắng bay lên trời, Phệ Linh dưới đáy bình chậm rãi lung lay rớt xuống.

Lâm Khúc nhảy lên, bắt lấy bình tro tàn. Lâm Tín thì một kiếm xuyên qua con ngươi không ngừng chuyển động giữa bùa chú, tàn nhẫn mà đóng trên mặt đất.

“Sao Thiên Lang gì trên thảo nguyên chứ, ta thấy là chó điên trên thảo nguyên mới đúng!” Lâm Tín nháy mắt đốt Phệ Linh trên đất, khinh thường nói.

Ôn Thạch Lan thấy Phệ Linh thất bại cũng không có bất cứ biểu lộ gì, quay người muốn chạy.

“Khoan đã.” Lâm Khúc đặt bình tro tàn trên bàn đá. Vừa dứt lời, hơn mười người con cháu Lâm gia mặc áo xanh ngự kiếm đến, vững vàng vây Ôn Thạch Lan vào giữa.

Ôn Thạch Lan khảm lại bảy viên Lộc Ly trên sống dao, vung đao nhìn về phía đoàn người phía sau Lâm Khúc: “Ngươi muốn thế nào?” Cho dù hắn linh lực mạnh hơn, cũng đánh không lại hơn mười cao thủ Lâm gia.

“Tiền bối dùng thủ đoạn bỉ ổi này, thật là làm nhục danh hào tông sư. Để đáp lại, mong tiền bối giao tất cả phù chú trên người ra đây. Trả lời xá đệ một vấn đề nữa.” Lâm Khúc chỉ chỉ Phệ Linh bị Lâm Tín đốt thành tro.

Ngươi bất nhân, ta bất nghĩa, chính là ỷ nhiều người bắt nạt ngươi. Tất cả người Lâm gia đều kích phát Lộc Ly, kiếm khí lượn lờ quanh thân, ngừa Ôn Thạch Lan đột phát giết người.

Ôn Thạch Lan trầm ngâm chốc lát, lấy sừng trâu màu đen bên hông xuống, nhìn về phía Lâm Tín, “Ngươi muốn hỏi gì?”

“Vật này, do ai làm ra, có thể có giải?” Lâm Tín hỏi liên tiếp, bắt nạt người Man không hiểu Hán ngữ nhiều lắm, hai vấn đề gộp thành một.

“Đại Vu, khó giải.” Ôn Thạch Lan ném sừng trâu qua.

Lâm Khúc không tiếp, tùy ý để vật kia rơi trên mặt đất. Cao thủ Lâm gia vẫn vây quanh Ôn Thạch Lan, Lâm Tín nhấc theo Dương Cốc đi tới, “Huynh trưởng, hôm nay đem người này lưu lại đi.”

Ôn Thạch Lan là đệ nhất cao thủ Bắc Mạc, cũng là Trảm Lang tướng quân tay nắm quân quyền. Bắt được Ôn Thạch Lan, nhét Phệ Linh cho hắn, để người Man nếm thử thống khổ mất đi linh lực ra sao, còn có thể dùng hắn uy hiếp Ô Lạc Lan Hạ Nhược.

Lâm Khúc không muốn nhiều chuyện, đột nhiên nghe đề nghị vô sỉ như vậy, không biết nên phản ứng thế nào.

Ôn Thạch Lan hừ lạnh một tiếng, kích phát Lộc Ly trên Trảm Lang đao, một viên, hai viên… Năm viên, vẫn không có ý dừng lại.

Hắn là sói trên thảo nguyên, chỉ có thể giết chết, không thể bắt giữ.

Viên Lộc Ly thứ sáu sáng lên, linh lực sền sệt tản mạn, mặt nước phía sau cũng bắt đầu bất an rung động, nổi lên từng vòng gợn sóng. Lộc Ly sáng đến viên thứ bảy, có thể phá núi chém đá quét ngang ngàn quân, đồng thời linh mạch bạo liệt đồng quy vu tận.

“Nói giỡn thôi, ” Lâm Khúc kịp thời ngăn Ôn Thạch Lan lại, dùng tay làm dấu mời, “Tiền bối, sau này còn gặp lại.”

Cao thủ Lâm gia cùng lui lại, nhường lối ra.

Ôn Thạch Lan thu hồi linh lực gồ lên quanh thân, Lộc Ly trên Trảm Lang cũng dần dần ảm đạm đi. Đột nhiên, đạp một chân xuống đất, xông thẳng tới hướng Lâm Tín.

Lâm Tín lập tức giơ kiếm, bị trọng đao Trảm Lang đè lên, nháy mắt lui về sau ba trượng, kiếm khí vẽ ra một vết rách thật dài trên đất.

“Nhãi con, ta nói rồi, đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nữa!” Âm thanh Ôn Thạch Lan trầm thấp, mang theo nồng đậm sát ý, “Nếu còn có lần sau, sẽ lột da ngươi như thỏ hoang, đem máu thịt hiến cho Đại Vu!”

Con mắt màu xanh lam sâu đậm đột nhiên co rút mạnh, Lâm Tín cắn răng, đảo ngược linh lực bắt đầu hấp hồn. Ôn Thạch Lan bỗng nhiên phát lực, nặng nề đẩy hắn ra, nhảy lên Trảm Lang đao, gào thét bay lên trên không, chớp mắt biến mất ở chân trời.

Thẩm Lâu nhậm chức Quốc Công, lại không lập tức rời kinh thành, đáp ứng Thái tử ước hẹn đến Túy Tiên cư uống rượu.

“Hiện nay quốc khố eo hẹp, không phải thời cơ tốt để khai chiến. Thanh Khuyết, Cô biết ngươi cấp bách, ngày ngày đối mặt với đám người Man kia, quốc thù gia hận từ lâu không thể nhịn được nữa. Chỉ là, bên phía phụ hoàng, có chút khó khăn.” Thái tử cùng Thẩm Lâu chạm cốc, vành mắt ửng hồng biểu đạt ra mình cảm động lây, thương mà không giúp gì được.

“Là thần đường đột.” Thẩm Lâu sắc mặt nhàn nhạt, rót rượu cho Thái tử.

“Ngươi và ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, nên vì ngươi làm, Cô nhất định làm được. Việc khai chiến, vẫn cần khuyên nhủ một, hai, ” Thái tử cười nói, âm thầm quan sát thần sắc Thẩm Lâu, chuyển đề tài, nói đến Lâm Tín, “Nghe nói ngươi và Cát Lộc hầu giao tình rất tốt, hắn vì cứu ngươi một mình nhảy xuống Mạc Quy Cốc, việc này thật chứ?”

Lâm Tín vẫn luôn mặc kệ Thái tử lấy lòng, thậm chí công khai đối nghịch. Bây giờ Chước Lộc lệnh đang phổ biến, khí thế hừng hực, Liệt Hầu, Quốc Công bị Lâm Tín sợ sệt không phục tùng cũng nhượng bộ, nói một câu quyền khuynh triều chính cũng không quá đáng. Tiếp tục như vậy, Hoàng Đế sớm muộn cũng dùng lí do không áp chế nổi Cát Lộc Hầu thật quá mức vô năng, đem Thái tử vị chuyển cho Phong Trọng.

Gần đây nghe việc Lâm Tín vì Thẩm Lâu nhảy xuống vực, Thái tử có thể nói mừng rỡ như điên. Thẩm Lâu trung thành với hắn, nếu có thể thông qua Thẩm Lâu hạn chế Lâm Tín, chẳng phải quá mỹ mãn!

“Việc Cát Lộc Hầu, điện hạ không cần lo lắng, Lâm Tín chỉ trung thành với Đế Vương.” Thẩm Lâu cụp mắt nói, bất quá lời này, là nói Cát Lộc Hầu kiếp trước.

Bàn tay Thái tử giữ chén rượu đột nhiên nắm chặt.

Ý tứ, chính là từ chối giúp Thái tử thuyết phục Lâm Tín. Đồng thời nhắc nhở hắn, Liệt Hầu, Quốc Công chỉ trung thành với Đế Vương, chính mình bây giờ cũng là Quốc Công, không phải một vị Thái tử có thể tùy ý sai khiến.

Tiệc rượu tan rã trong không vui, Thẩm Lâu đối với Thái tử không hề tiến bộ triệt để mất kiên trì. Đời trước chính vì vị tân Đế khư khư cố chấp này, nhiều lần nhúng tay chắn ngang, cho nên Đại Dung liên tục bại lui, khốn đốn thủ về Nam Vực. Bây giờ không những không thông suốt, còn giả mù sa mưa khoe công liều lĩnh khuyên Đế Vương xuất binh, thật khiến cho người ta tuyệt vọng.

“Thế nào, hắn có phải nói, khổ sở cầu xin, nhưng phụ hoàng không nghe?” Phong Trọng một thân thường phục từ trong đám người nhảy ra, đi theo sau Thẩm Lâu.

Thẩm Lâu liếc hắn một cái, “Điện hạ không nên xuất hiện ở đây.”

“Là có tin tức tốt nói cho ngươi, hậu chiêu của ngươi đã có hiệu quả.” Phong Trọng nhìn quanh, lấy bánh nướng lớn trong tay che khuất mặt, nói nhỏ.

Biên cảnh ngoài Bắc Vực 800 dặm kịch liệt.

Người Man tập kích Nhạn Môn Quan, hoành hành giết chóc. Dân chúng trong thành, bất kể nam nữ già trẻ, đều bị móc hai mắt, phanh thây thi thể vứt xác trên đường.

Nhạn Môn là cứ điểm, Quảng Đại Võ là chủ thành Nhạn Môn Quan. Bắc Vực trên địa đồ hình bẹt, Nhạn Môn Quan là nơi mỏng yếu, giáp giới giữa Trung Nguyên và Bắc Mạc. Phá Nhạn Môn Quan, người Man liền có thể thẳng vào Trung Nguyên.

“Khinh người quá đáng!” Nguyên Sóc Đế đem chiến báo Thẩm Thu Đình tự tay viết đập mạnh trên ngự án, đồ thành thì thôi đi, còn móc con ngươi của tất cả mọi người, phanh thây thi thể, quả thật khiêu khích Đại Dung!

Thẩm Lâu mâu sắc hơi tối tăm, Nhạn Môn Quan? Đây vốn là hắn và muội muội thương nghị, chọn một tòa thành nhỏ làm giả đồ thành, mà chọn chính là Hàm Cốc Quan, không phải Nhạn Môn.

Không quản xảy ra sự cố gì, Thẩm Lâu không nói hai lời quỳ gối xuống đất, lần thứ hai thỉnh chiến. Phong Trọng sớm an bài vài quan văn cũng lập tức ra khỏi hàng.

“Hoàng thượng, người Man lần này, là ném mặt mũi Đại Dung xuống đất dẫm đạp. Nếu không khai chiến, nước không còn là nước!”

“Thần tuy chỉ là một thư sinh, cũng có linh căn linh mạch, có thể vì nước chiến một trận!”

“Thần thỉnh chiến!”

“Thần thỉnh chiến!”

Phong Trác Dịch chắp tay sau lưng, đi tới lui vài bước trên đài cao, đột nhiên đứng lại, cắn răng nói: “Đánh thì đánh, ta đường đường là Đại Dung, há để người Man bắt nạt! Truyền ý chỉ của Trẫm, phong Thẩm Thu Đình là Tang Hồ quận chúa, Thẩm Lâu là Phục Bắc đại nguyên soái, điểm binh, diệt Cực!”

“Thần, tuân chỉ!” Thẩm Lâu cao giọng đáp, hai tay tiếp nhận hổ phù, lập tức đi điểm binh.

Đại quân triều đình chậm rãi tiến lên, Thẩm Lâu đến Nhạn Môn Quan trước, gặp Thẩm Thu Đình đang giận không nhịn nổi.

“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Lâu vứt thánh chỉ phong Quận chúa cho muội muội.

Thẩm Doanh Doanh không thèm nhìn tới mà ném cho tùy thị, dùng roi ngựa chỉ vào võ thành tàn tạ khắp nơi, “Ngươi tự nhìn đi.”

Người Man tập kích là thật, móc mắt cũng là thật, chỉ là không đồ thành. Bách tính bị móc hai mắt, ngã ngang ngã dọc trên đường phố, giãy dụa lăn lộn, máu chảy thành sông. Thẩm Doanh Doanh chỉ thêm thắt phóng đại chút, cấp báo cho triều đình.

Thẩm Lâu nhìn bách tính người phàm ôm hai chố máu kêu rên không ngừng, bỗng nhiên sinh ra dự cảm không tốt.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

( bài liên quan tới suy đoán về âm mưu lớn)

Tín Tín: Đại Vu muốn máu thịt của ta làm gì?

Lâu Lâu: Tế thiên!

Sư phụ: Vẽ trận!

Trùng Trùng: Nấu canh!

Tín Tín: Người Man móc con ngươi bách tính làm gì?

Lâu Lâu: Khiêu khích!

Sư phụ: Nuôi độc trùng!

Trùng Trùng: Nấu canh!

Tín Tín: →_→