Thứ 2 – Tháng 10: Sáng sớm trong lành với chút khí lạnh còn sót lại của cơn mưa đêm. Nhưng tới trưa, mọi thứ lại trở về vị trí cũ. Mọi người ngán ngẩm động viên nhau: “Vẫn hè!”

Khải Hưng đưa lon nước lạnh lên áp sát mặt để hạ nhiêt.

- Cô lại bỏ về nhà ngoại ạ?

- Vớ vẩn. Bỏ đi đâu. Cô đang ở nhà kia kìa.

- Vậy thầy mau dẫn cô đi khám xem sao.

- Bệnh gì mà khám?

- Em nghĩ mắt cô có vấn đề. Cô trước nay là người rất cẩn thận. Vậy mà giờ lại cho thầy đi cả tất rách.

Người đàn ông trung niên ngồi bật dậy, kéo chân lại gần soi xét và dường như cũng thấy bối rối bởi một lỗ thủng lộ liễu. May mà ông chỉ cởi giầy để nằm nghỉ trong phòng làm việc của cậu học trò cưng. Nếu ông làm điều này ở phòng nghỉ của các bác sĩ thì chắc chắn sẽ trở thành chủ đề bàn tán của tất cả mọi người vì ông trong mắt họ luôn là lượt, tươm tất.

Khải Hưng quay mặt về phía cửa sổ, cố gắng nhịn cười.

- Lần này lại là vì sao ạ?

Người đàn ông đó thở dài, vuốt ra sau mái tóc đã cứng đờ bởi keo.

- Phụ nữ thật kì lạ. Chồng ăn mặc xuề xòa ra ngoài thì mắng là làm xấu mặt mình mà ngắm vuốt cẩn thận thì chụp mũ là đi lăng nhăng. Im lặng thì họ bảo thừa nhận mà cãi lại thì họ nói có tật giật mình. Mệt thật!

- Mệt thế sao trước kia thầy lại lấy vợ.

- Không có vợ còn mệt hơn. Thế nên thầy mới bảo em mau cưới vợ. Đàn ông có vợ mới là đàn ông được.

- Hoa thơm một rừng sao lại phải bỏ phí chỉ vì một bông.

- Mấy thứ hoa đấy chỉ để ngắm để ngửi chứ không bứt không hái gì được đâu. Phụ nữ khác thích em mặc quần áo đẹp nhưng không muốn giặt quần áo cho em. Họ ngưỡng mộ em phong độ nhưng không muốn chăm em khi em ốm, muốn cùng em tới nhà hàng sang trọng nhưng chẳng bao giờ muốn nấu cho em một bữa cơm. Vợ mình vẫn là nhất.

- Thế bao giờ thầy định đón cô về?

- Thầy đang tính bàn chuyện đó với em đây.

- Thầy định li thân rồi qua nhà em ở ạ?

- Vớ vẩn. Sao thầy phải bỏ cô vợ xinh đẹp để qua sống với một gã trăng hoa. Vợ thầy rất thích em tới chơi để dạy cô ấy nấu vài món ngon đãi khách.

- Ý thầy muốn em gọi điện cho cô và nói là em sẽ tới sao?

- Phải. Còn làm gì nữa. Em gọi đi.

- Bây giờ ạ?

- Phải. Em có biết suốt tuần qua thầy phải ăn mì tôm thay cơm không?

Khải Hưng mở điện thoại rồi tra danh bạ. Anh nhìn ánh mắt cầu khẩn của người thầy đáng kính, trong lòng bỗng dưng có chút thương cảm.

Đột nhiên, anh nhìn thấy dưới sân bệnh viện một bóng dáng rất quen. Tiến lại sát cửa sổ, anh cố nhìn cho kĩ. Quả thật đúng. Dáng người nhỏ bé hòa lần trong đám đông. Anh tự hỏi: “Cô ta ốm sao?”

Người đàn ông kia từ bao giờ đã xuất hiện sau lưng Khải Hưng. Anh giật mình, lùi lại.

- Hóa ra là cô gái vợ tôi giới thiệu nhưng cậu lại không ưng.

- Ai nói em không ưng?

- Cô ấy. Chính cô ấy nói với vợ tôi là cậu từ chối cô ấy.

Khải Hưng yên lặng. Anh không thể nói với thầy mình rằng anh thậm chí đã bỏ đi khỏi chỗ hẹn mà không tới chào Diệp Anh. Anh chẹp miệng, lẩm bẩm: “Ít nhất cô ta cũng thông minh.”

Người đàn ông đó vỗ vai Khải Hưng, nói nhỏ.

- Nói để cậu biết, cô ấy và vợ tôi đều được mẹ vợ tôi chăm sóc từ nhỏ. Cậu cũng biết mẹ vợ tôi rồi. Bà ấy không ủng hộ nam nữ bình quyền mà là chế độ mẫu hệ. Cậu sớm thoái lui chính là quyết định đúng đắn.

Bên dưới, Diệp Anh liếc nhìn đồng hồ, bước chậm dần rồi từ từ ngồi xuống chiếc ghế được làm từ nhiều mảnh gỗ ghép lại gắn xung quanh một cây lớn. Cô chỉnh cho chặt chiếc tai nghe. Little smile (The daydream), giai điệu cô tình cờ nghe được trên một trang web nhạc không lời. Cô tựa người về sau, ngẩng đầu nhìn. Phía trên, hoa kết thành chùm như thể đèn lồng, ai đó gắn hờ vào ngọn cây. Một luồng không khí nhẹ khẽ lay động. Thảnh thơi, những cánh hoa vàng mỏng rơi xuống. Diệp Anh gỡ bàn chân uể oải ra khỏi đôi giầy cao gót, thả lỏng cơ thể. Không ngờ, trong khuôn viên bệnh viện, cô cũng có thể tận hưởng sự thoải mái này.

Cô ghi nhanh vào điện thoại ý tưởng vừa nảy ra trong đầu.

“Một cô gái được nuôi dưỡng bởi một ông bố đơn thân. Việc đầu tiên cô làm khi tới tuổi trưởng thành là thu dọn hành lí, nhanh chóng rời khỏi khu nhà cũ nát. Vài năm sau, cô li hôn và trở về với gương mặt không còn nguyên vẹn. Bố cô đã qua đời, căn nhà chật hẹp là tất cả những gì ông để lại. Cô xắn tay dọn dẹp mong bán được nó với giá hời. Nhưng cuối cùng, khi đứng ở ban công, nơi cô chưa từng đủ thời gian để chú tâm tới, cô mới phát hiện từ đây có thể nhìn thấy phần xa hoa nhất của thành phố. Cô quyết định chấm dứt cuộc sống lười nhác trước kia, tự mình ra ngoài kiếm việc và giữ lại ngôi nhà. Cuối năm đó, đường được mở nối liền nơi cô ở với một khu dân cư cao cấp. Cô nhận được một khoản bồi thường không nhỏ. Cô từ đó mới có thể sống một cuộc sống thực sự.”

“Dù ở nơi tối tăm nhất, nếu có góc nhìn tốt, bạn chắc chắn sẽ tìm được lối ra.”

Nửa tiếng sau, Diệp Anh vươn vai, chậm chạp tiến về phía cổng. Khải Hưng bất giác nhớ tới hình ảnh của cô, một năm trước. Giữa một quán cà phê đông đúc, Diệp Anh chăm chú nhìn ra cửa sổ. Cô ngồi đó nhưng dường như không thực sự ở đó, trước mắt anh. Cô luôn tự mình tạo ra một khoảng không gian riêng, tĩnh lặng.

Vừa mới quay lưng, mọi thứ trong khuôn viên đã được quét sạch. Vài ngày tới, sẽ chỉ còn lại cành khô. Nhưng đa số mọi người đều không để tâm. Họ bước qua những cây đó để tới thẳng dãy ghế chờ. Bệnh viện, có lẽ là nơi để đối mặt, không phải để mong chờ.

Thứ 5 – Tháng 10: Làn gió nhẹ khẽ xuyên qua lượt áo mỏng.

Sau khi xảy ra sự cố, thằng bé trở nên nghe lời hơn. Thứ hạng trong lớp được nâng cao rõ rệt. Đan Nguyên vì thế mà cảm thấy nhẹ lòng. Hôm nay cũng như mọi lần, Đan Nguyên phải ngồi chờ thằng bé tắm rửa sạch sẽ và ăn xong bữa phụ mới có thể bắt đầu giờ học.

Đan Nguyên yên lặng ngồi trên ghế sofa. Bác giúp việc bưng ra một tách trà, đặt lên bàn, vui vẻ nói:

- Cô giáo chờ tí, thằng bé xong ngay.

Đan Nguyên mỉm cười đáp lại. Bác giúp việc nhanh nhẹn bỏ vào bếp, tất bật với việc nấu nướng. Các món ăn được bày lên bàn như thể sắp có khách tới chơi. Đột nhiên, điện thoại reo, bác giúp việc nói vọng ra.

- Cô giáo nghe giúp tôi. Nếu là của bố cu Bin thì cô mang lên tầng 3 nhớ. Tôi đang dở tay quá.

Đan Nguyên lưỡng lự nhấc máy. Một giọng phụ nữ vang lên.

- Tôi đây.

Đầu dây bên kia có người đáp lại.

- Vâng.

- Hôm nay là ngày gì, anh nhớ không?

Chỉ có tiếng thở dài.

- Anh thế nào?

- Con ổn.

- Tất nhiên là ổn. Tôi mất con còn anh lại được một đứa con.

- Chuyện này mẹ còn định đay nghiến đến khi nào?

- Vậy khi nào anh trả con cho tôi? Tôi nói anh không được đưa nó đi nhưng anh vẫn làm. Đưa nó đi rồi bắt nó sống trong một căn nhà như ổ chó, bắt nó bất chấp cả tính mạng để sinh con cho anh.

- Nếu con biết bác sĩ nói cô ấy có thể gặp nguy hiểm khi sinh, con nhất định không cần đứa con này.

- Nó vì anh là một đứa mồ côi mới muốn sinh con. Giờ anh nói không cần. Được. Vậy trả thằng bé cho tôi.

- Con không có ý đấy.

- Để nó gần anh sớm muộn cũng bị anh hại chết. Anh xem, có người thân nào sống nổi bên cạnh anh.

- Được. Mẹ nói thế con cũng muốn nói. Mẹ có tiền, có nhà, có đầy đủ mọi thứ. Nhưng khi bọn con tới báo cô ấy đã mang thai thì mẹ vừa quát, vừa mắng rồi đuổi đi. Cô ấy chết rồi, mẹ mới tìm con đòi lại. Giờ con chẳng có gì để trả cho mẹ hết.

Điện thoại mất tín hiệu.

Đan Nguyên từ từ đặt điện thoại xuống, lặng lẽ bước lên tầng. Qua cánh cửa khép hờ, cô thấy Quốc Dũng đang ngồi giữa một đống đồ đạc bị vứt tứ tung. Chiếc điện thoại không còn nguyên vẹn. Tay anh nắm chặt một chiếc áo len màu nâu nhạt. Đan Nguyên từ từ lùi ra sau. Cô bị ánh mắt của Quốc Dũng làm cho e dè. Cô lên tiếp tầng 4, bước vào phòng.

Đan Nguyên lục tìm thứ gì đó trong túi xách. Thằng bé nằm dài ra bàn, nhìn cô chăm chú rồi bất ngờ hỏi:

- Mẹ cô có chết khi sinh cô không?

Đan Nguyên lúng túng nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

- Không. Bà rất khỏe. Chính bà đã làm thứ này cho con.

Nói rồi, Đan Nguyên đưa cho thằng bé một chiếc hộp nhựa, bên trong thơm mùi gà rán. Mỗi lần thứ tự trong lớp được nâng lên, thằng bé lại đưa ra một yêu cầu đặc biệt.

Thằng bé hút một hơi dài hộp sữa trước mặt, tỏ vẻ suy nghĩ.

- Mẹ các bạn con cũng không ai chết cả. Có phải mẹ con chết vì sinh ra con, chứ không phải cô hay các bạn con không?

Đan Nguyên nhìn thằng bé trong giây lát. Nó có chiếc mũi và khuôn mặt rất giống mẹ.

- Cô không nghĩ thế.

Cô vừa trả lời vừa chỉ vào chiếc đồng hồ bên cạnh, ra hiệu cho thằng bé mau bắt đầu giờ học.

Thằng bé cúi xuống, viết nguệch ngoạc lên tờ bài tập. Đan Nguyên liếc nhìn nó, thở dài.

Một quả bóng, hai bên cùng đá qua đá lại. Sự việc đã qua nhiều năm như vậy vẫn còn nhắc đến như vết thương đã thành sẹo vẫn còn bị chà xát. Trẻ con nếu thắc mắc sẽ hỏi, nếu đau sẽ khóc. Còn người lớn, đôi khi lại giấu những suy nghĩ thật trong lòng, đem tổn thương của mình đẩy sang phía đối diện. Lỗi lầm, cãi đến cuối cùng, kết cục cũng không thể thay đổi.

Thứ 3 – Tháng 10: Nóng lạnh thất thường.

Một buổi sáng tỉnh dậy, Linh An không thấy Prince ngủ trên chiếc gối rách dưới gầm cầu thang, cô chắc rằng nó đang loanh quanh trong khu phố để tìm một con Princess nào đó. Nhưng nửa tháng trôi qua, càng chờ càng không thấy, Linh An đâm ra sốt ruột. Cô tự ý nghỉ hẳn ba ngày để đi tìm nó. Đến ngày thứ ba, cô phát hiện nó bị mắc kẹt trên mái nhà của một kho hàng không xa. Người chủ hai tháng mới đến một lần nên không nghe thấy tiếng con Prince kêu rên suốt chừng ấy ngày.

Khi Linh An bế được con Prince trên tay, nó rối rít kêu lên như muốn kể khổ. Nhưng bộ lông từ trắng muốt chuyển sang xám xịt đã nói hộ nó điều đó. Prince, một con mèo nhà lười nhác, thậm chí đã nhai ngấu nghiến vài con chuột nhắt để sinh tồn.

Con Prince được cứu thì Linh An lại bị rơi vào rắc rối vì mỗi tháng cô chỉ được nghỉ một ngày. May mắn, cô không vì lí do này mà bị đuổi việc, anh quản lí chỉ bắt cô làm thêm giờ trong một tháng.

Ngày cuối cùng của tháng đó, trời đột nhiên đổ mưa, trong quán không có ai ngoài các nhân viên nghe cô đàn, anh quản lí quyết định cho cô nghỉ sớm. Tới trước cửa phòng thay đồ, đột nhiên cô nghe thấy tiếng động lạ. Cánh cửa mở hé. Trong phòng có tiếng cãi cọ. Cô tiến sát lại gần, lắng tai nghe.

- Cô ta là em gái anh mời về. Không thể đuổi được.

- Đến một con đàn bà cũng không xử lí được.

- Em cũng là đàn bà, anh đâu có làm gì được em.

Anh quản lí tiến sát người phụ nữ đó. Tay quờ quạng trên lượt váy mỏng. Đột nhiên, cô ta đưa mắt nhìn chằm chằm vào bóng người xuất hiện sau khe cửa. Cô ta tiến lại, đẩy cánh cửa mở toang. Ba người sững sờ nhìn nhau. Cô ta giữ chặt cánh tay Linh An, mắt trợn trừng. Anh quản lí trước khi bỏ đi, thì thầm vào tai cô ta.

- Vừa thôi!

Sau phút bối rối, Linh An quay sang nhìn cô ta, nét mặt bình tĩnh.

- Chắc cô chưa từng nhìn thấy vợ anh ta. Để tôi nói cô nghe. Chị ta không xinh đẹp bằng cô nhưng móng tay cũng dài như cô vậy.

Cô ta ấn sâu hơn lượt móng tay dài và sắc nhọn vào da Linh An. Linh An điềm tĩnh ghì gót giầy xuống lượt vải mềm. Cô ta kêu lên một tiếng, lùi về sau.

- Tin tôi đi. Tôi biết thế nào là bị đánh ghen. Khi thân thể cô bị đánh thì lòng tự trọng của cô cũng bị xé nát.

Cô ta liếc nhìn Linh An rồi bỏ đi. Linh An im lặng, đứng ở ngưỡng cửa. Hai tay cô siết lại với nhau.

Mỗi khi nhớ lại giây phút bị hắt nước, bạt tai, bị mọi người xì xầm chỉ trỏ, Linh An luôn trách bản thân sao lúc trước quá nhu nhược, chậm chạp, không thể tự bảo vệ mình. Giờ, mỗi lần đứng trước cô ta, cô rất muốn trả lại thân thể cô ta những gì cô đã phải chịu.

Đột nhiên, có một bàn tay đặt lên vai Linh An, vỗ nhẹ. Nhật Minh đã ở đó từ lúc nào.

- Cô về đi! Tôi còn đóng cửa quán.

Mây đen vừa tản ra đã dồn tụ lại. Mưa càng lúc càng lớn. Linh An chưa đi được vài bước, chiếc ô trên tay đã bị kéo bật về sau, toàn thân ướt sũng. Cuối cùng, cô đành quay vào, yên lặng ngồi xuống một góc trong nhà hàng. Cô liếc nhìn Nhật Minh đang dọn dẹp phía sau, cười trừ.

Đa số đèn đã tắt. Ánh sáng chẳng còn lại là bao. Mọi thứ chìm trong yên lặng. Nước chảy thành dòng trên cửa kính. Không thể nhìn thấy gì ngoài một màu trắng xóa. Linh An cúi nhìn những dấu hằn trên cánh tay mình. Cô thở dài, di những giọt nước còn đọng lại dưới đáy một cốc nước trên mặt bàn thành hình mặt cười. Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, cô đứng dậy, lại gần chiếc piano rồi ngồi xuống, dạo qua giai điệu gần đây Diệp Anh thường bật “Little smile” (The daydream).

Đột nhiên, cô nghe thấy những âm thanh được vặn to hết cỡ. Những nốt nhạc hằn học át lấy tiếng đàn của cô. Cô đứng dậy, tiến lại chỗ Nhật Minh đang ngồi. Anh đẩy một chiếc chảo lớn vào giữa bàn rồi đưa cho cô một chiếc thìa. Vậy là vào một ngày trời mưa lớn chưa thể về nhà, cô ngồi ăn cơm rang với gã từng làm rách váy và kéo tóc cô trong điệu rock cuồng nhiệt.

Mỗi người một thìa, đút cho đầy miệng. Linh An cảm thấy đây mới đúng là những gì cô cần. Những bản nhạc cô chưa từng thích giờ giúp cô đập vỡ hoàn toàn những mảng bám khó chịu từ quá khứ. Nhật Minh nhìn thấy thái độ thoải mái này của Linh An liền phát hiện cô đã thay đổi, cuối cùng đôi giầy cao gót dưới chân trước đây để trưng diện, giờ có thể bảo vệ chủ nhân.