Thứ 5 – Tháng 11: Một năm sắp qua. Khí lạnh tràn về.

Dạo gần đây, Diệp Anh thường xuyên mơ lại cơn ác mộng đó. Hồi ức lởn vởn quanh cô, không chịu rời đi. Cô có cảm giác như nó muốn nhắc nhở cô về một điều gì đó, rất mơ hồ.

Ngồi ngoài ban công, Diệp Anh cố mượn gió lạnh để làm mình bình tĩnh hơn. Đột nhiên cô ngửi thấy mùi khói bay sang từ nhà bên cạnh. Con Bob không ngừng sủa lớn. Cô ghé mắt nhìn sang, gọi nhưng không ai đáp lại. Không thể suy nghĩ được nhiều, cô bèn trèo qua khung sắt, nhảy xuống ban công nhà đối diện.

Khải Hưng nằm ngay ngưỡng cửa, bất tỉnh. Chân bị một chiếc tủ lớn đề lên. Đồ đạc trong nhà đang bắt đầu bắt lửa. Diệp Anh chắc rằng nếu gọi người tới giúp thì không chỉ nhà mà Khải Hưng cũng đã bị thiêu thành tro. Nghĩ tới đây, cô xua con Bob qua bên, đưa tay tát mạnh vào mặt Khải Hưng. Anh từ từ mở mắt. Những đốm đen lờ mờ xuất hiện.

- Tôi không nhìn thấy gì cả.

- Không cần nhìn. Chỉ cần nghe thôi. Giờ tôi đếm 1, 2, 3. Tới 3 thì anh cố nhích chân qua bên phải, hiểu không?

Khải Hưng khẽ gật đầu. Diệp Anh dùng hết sức nhấc chiếc tủ lên. Sức nặng của nó khiến tay cô run bần bật.

- 1, 2, 3. Nào!

Nhưng chân chưa kịp nhấc qua bên, chiếc tủ đã đổ ụp xuống. Khải Hưng hét lên một tiếng đau đớn. Máu càng lúc càng chảy nhiều. Mồ hôi tứa ra trên khuôn mặt Diệp Anh. Nhận thấy Khải Hưng đang dần mất ý thức, Diệp Anh ghé sát tai anh, nói như hét:

- Cố một lần nữa!

Khải Hưng khẽ lắc đầu.

- Tôi nói cố một lần nữa. Nếu không tôi sẽ lôi anh ra khỏi đây với một bên chân bị chặt đứt. Có hiểu không?

Lần này, Diệp Anh dùng hết sức cố giữ chiếc tủ lâu nhất có thể. Mạch máu trên mặt cô đều nổi cả lên. Nước mắt ứa ra. Cô thực sự cảm thấy thiếu chút nữa các cơ tay của cô đều bị đứt hết. May mắn, cuối cùng cô cũng làm được.

Khải Hưng run rẩy chỉ vào túi quần sau. Diệp Anh nhanh nhẹn lục lấy chìa khóa, lùa con Bob ra ngoài, rồi gần như đang lôi theo Khải Hưng bên cạnh, bước ra khỏi cửa.

Tàn thuốc lá Khải Hưng hút bắt lửa vào đống quần áo anh vứt bừa bãi trong góc phòng. Tất cả tạo nên một trận náo động ngay giữa đêm khuya. May mắn, lửa được dập kịp thời. Chỉ phòng khách và phòng ngủ bị cháy đen. Nếu làm bén lửa ra ngoài thì khu tập thể đã nhiều năm tuổi mà Diệp Anh đang sống chắc chắn sẽ đổ sập và không chỉ có Khải Hưng phải nằm bất động trên giường bệnh.

Diệp Anh đứng một góc phòng, nhướn mắt nhìn về phía Khải Hưng. Cô y tá sau khi xem xét mọi thứ bèn quay sang Diệp Anh dặn dò:

- Không sao đâu. Đêm nay để bệnh nhân nghỉ ngơi ở đây. Mai có thể xuất viện rồi.

Chiếc giầy đế mềm của cô y tá nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa.

- Tỉnh rồi sao còn giả vờ ngủ.

- Cô không nghe thấy cô y tá dặn gì à? Để bệnh nhân nghỉ ngơi.

Khải Hưng như sực nhớ ra điều gì đó, bèn nhìn Diệp Anh, sốt sắng hỏi:

- Con Bob đâu rồi?

- Tôi đưa nó qua chỗ bà tổ trường rồi. Bà ấy nói khi nào anh nghĩ ra phải làm sao với ngôi nhà cháy đen của bà ấy thì hãy tới nhận lại con chó.

Diệp Anh ngáp dài, lộ vẻ mệt mỏi, tiến lại gần giường bệnh của Khải Hưng, ngồi xuống, dựa đầu vào tấm đệm mềm.

- Cô định ngủ ở đây sao?

- Tất nhiên. Nhà của bà tổ trưởng đã có con Bob làm tin. Còn tiền viện phí tôi trả thì sao? Tôi phải trông chừng anh tới khi nào anh hoàn trả tôi số tiền đó.

Khải Hưng khẽ cười rồi dường như quá mệt mỏi, hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Diệp Anh tỉnh dậy vào buổi sáng khi người nhà bệnh nhân giường bên cạnh lục đục trở dậy chuẩn bị đưa anh ta vào phòng mổ. Lần đầu tiên trong suốt thời gian dài, Diệp Anh ngủ ở một nơi lạ, bên cạnh một người lạ nhưng lại cảm thấy rất sảng khoải, không mộng mị. Cơn ác mộng đó cũng không đeo bám cô. Cô ngẩng đầu, vươn vai ngồi dậy thì bắt gặp ngay gương mặt Khải Hưng, đang nhìn cô chằm chằm.

- Nước miếng kìa. Lau đi.

Khải Hưng quẹt tay áo qua miệng, cười trừ.

- Cô ngủ ngon chứ?

- Rất ngon. Anh thì sao?

- Đây là lần đầu tiên tôi ngủ cạnh một cô gái mà không làm gì cả.

Diệp Anh đỡ Khải Hưng ngồi thẳng dậy. Cô cảm thấy hơi thở của anh phảng phất trên gương mặt mình. Tim cô lỡ nhịp.

- Tôi bỏ đi khỏi quán cà phê đó là vì tôi nghĩ chúng ta quá khác nhau, không thể hợp nhau được. Nhưng tôi nhận vụ cá cược đó vì tôi nghĩ chúng ta khác nhau nhưng nhất định rất hợp nhau. Ở cạnh nhau sẽ rất vui vẻ.

Diệp Anh sững lại trong giây lại rồi nhìn Khải Hưng, ánh nhìn hết sức nghiêm túc.

- Anh có muốn đi vệ sinh không?

- Không. Tôi muốn nói chuyện. Thật nghiêm túc.

- Nhưng tôi thì muốn. Tôi đi rồi thanh toán nốt viện phí. Lát quay lại đón anh.

Khải Hưng thở dài nhìn xuống đôi chân bó bột. Giờ tâm trạng anh cũng như vậy, bị bao lại bởi một cảm giác khó chịu vô cùng.

Thứ 7 – Tháng 11: Rét căm căm.

Diệp Anh, Đan Nguyên và Linh An co ro trên chiếc giường hẹp. Căn phòng tối, duy chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình laptop. Ba người đang xem bộ phim kinh dị ưa thích của Diệp Anh. Mỗi nhân vật trong phim đều rơi vào một cái bẫy giết người được giăng sẵn và lối thoát duy nhất của họ luôn là một thử thách gần như không thể vượt qua.

Ba cô gái nhưng chỉ có hai người có thể thoát thân, người còn lại phải bị giết chết. Đúng đoạn gay cấn khi cô gái ốm yếu hơn chuẩn bị ra tay kết liễu một trong hai người bạn của mình thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Linh An giật bắn người, hai tay quờ quạng trong bóng tối. Đan Nguyên hét lên:

- Linh An! Tóc mình!

Lúc này, Linh An mới thả lỏng các ngón tay đang nắm chặt lấy tóc Đan Nguyên. Các sợi gần như sắp bật ra khỏi da đầu. Đan Nguyên nhanh chóng xuống khỏi giường nhưng trước khi có thể chạm tới công tắc điện, cô đã ngã sấp mặt xuống đất. Mặt đỏ lựng vì đau.

Đèn bật sáng. Ba người quay ra nhìn nhau, phá lên cười.

- Nếu là cậu, cậu sẽ giết ai? Mình hay Đan Nguyên?

- Chẳng ai cả. Hai cậu sẽ hoảng loạn và tự giết chính mình.

- Thật không hiểu cậu thích phim này ở điểm gì, Linh An uống một hớp nước để bình tĩnh lại.

- Đối diện với nguy hiểm là lúc ta có thể nhìn thấy bản thân mình, rõ ràng nhất.

Linh An nhìn Diệp Anh tỏ ý khó hiểu nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, cô đưa ánh mắt sang phía Đan Nguyên người nãy giờ vẫn im lặng, nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại.

- Ai gọi vậy? Sao cậu nghe máy mà không nói gì?

Đan Nguyên vẫn im lặng. Khuôn mặt cứng đờ không để lộ cảm xúc.

- Đan Nguyên…

Một giọng đàn ông khàn khàn gọi tên cô rồi thở dài, sau đó cúp máy. Đan Nguyên gấp gáp ấn nút gọi lại nhưng trả lời cô chỉ có tiếng tút dài. Không thấy bạn trả lời, Linh An lay khẽ khiến Đan Nguyên giật mình. Cô gập vội điện thoại, bỏ vào túi.

- Không có gì. Lộn số thôi. Các cậu cứ nói chuyện đi, mình đi tắm đây.

Nói rồi, Đan Nguyên nhanh chóng rời đi. Diệp Anh nhướn mày nhìn Linh An. Nhưng dường như trong lòng cô đã linh cảm trước câu trả lời.