Chủ nhật – Tháng 11: Nắng nhẹ. Gió nhẹ. Se lạnh.

Hãng phim nơi Diệp Anh làm việc, lần nào cô tới, cũng có cảm giác như bản thân đang bước vào một thước phim kinh dị.

Con đường hẹp không một bóng nhà dẫn tới một cánh cổng sắt hoen gỉ. Tiến thêm vài bước, không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện một người đàn ông lạ mặt, lùm xùm trong chiếc áo phông trắng đã ngả màu. Miệng vẫn không rời điếu thuốc, ông ta ghé sát mặt vào cửa, liên tiếp hỏi như đang thẩm vấn người đối diện: Ai? Đi đâu? Làm gì?... Tất cả chỉ kết thúc khi ông ta đằng hắng, uể oải kéo chiếc chốt dài qua bên. Tiếng ken két cứa vào thính giác.

Diệp Anh vốn nóng tính, lại thiếu kiên nhẫn nhưng cũng phải nín nhịn. Vì cô hiểu muốn tới được phòng giám đốc phải qua được cửa bảo vệ, muốn ngẩng đầu trước nhất phải cúi đầu. Tiền vào hay ra, những người làm việc bên trong tòa nhà đều hưởng lợi. Duy chỉ có bảo vệ, lương chừng đó vẫn phát hàng tháng, khách vào hay ra, họ lại phải tốn sức lực mở cổng, có lẽ vì thế mà hạch sách là chuyện có thể thông cảm. Tất cả những suy ngẫm này Diệp Anh đã đúc kết được trong lúc chăm chú nhìn và đếm số mụn ruồi quanh mép của ông ta.

Cổng mở ra, cô chậm chạp bước vào. Hành lang tối và dài. Cửa sổ hình vòm bụi bám dày. Những cây leo màu xanh xám lấp kín khoảng tường đổ nát. Một phần mái nhà bị cháy xém. Đó là hậu quả từ một vụ hỏa hoạn nhỏ xảy ra cách đây 2 năm. Giờ người ta nhớ đến nó với đủ thứ lời đồn thổi không thể kiểm chứng.

Đón Diệp Anh ở tầng 2 là một phụ nữ gầy guộc. Những nếp nhăn dài bao lấy hốc mắt sâu và chiếc mũi hếch. Chị ta đặt vào tay cô một tách cà phê đen nóng rồi hất cằm về phía cuối hành lang. Cô thở dài, khẽ gật đầu.

Căn phòng hẹp sặc mùi khói thuốc. Đôi giầy thể thao dính đầy bùn đất lăn lốc ở lối vào. Diệp Anh đoán chắc kẻ nào đó đã chạy ra khỏi cửa trước khi bị đôi giầy lăng trúng. Cô hít một hơi dài, tiến lại gần, đặt tách cà phê vào chỗ trống duy nhất còn lại ở góc bàn. Bờ môi dày và khô mở ra, nhấm nháp ngụm cà phê còn nóng. Yên lặng. Sau đó, một xấp giấy được rút lên từ đống giấy tờ nhầu nhĩ, chìa ra trước mặt Diệp Anh. Cô lặng lẽ nhận lấy. nhanh chóng rời khỏi phòng.

Diệp Anh về đến nhà buông tay nằm dài trên ghế sofa. Cô dùng kịch bản che lại ánh sáng từ cửa sổ hắt vào. Những kì hạn gắt gao đang hút kiệt sức sáng tạo của cô. Có được ý tưởng đã là điều khó, truyền tải ý tưởng theo cách độc đáo, thu hút còn khó hơn nhiều lần. Cô biết những gì cô viết ra lúc này chỉ như thứ cháo loãng, không ai muốn thưởng thức.

Diệp Anh thở dài, mắt nhắm nghiền rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ trưa khiến đầu óc trở nên thư thái. Diệp Anh tỉnh dậy khi mặt trời đã dịu bớt. Cô vươn vai, mở cửa, bước ra ngoài ban công. Con Bob đang nằm dài trên nền đất, đưa lưỡi liếm láp thứ gì đó dưới chân. Nghe động, nó ngẩng đầu nhìn Diệp Anh. Cô nhướn mày đáp lại. Đột nhiên, khóe miệng cô nhếch lên.

Cô rút từ trong túi chiếc điện thoại, nhanh tay lưu lại phần ý tưởng vừa hiện ra trong đầu.

Người phụ nữ thức dậy, mở mắt nhìn. Trước mặt cô lúc này mới là hiện thực. Hơi thở phì phò, cánh tay lớn quàng qua bên, chạm tới vết thương còn chưa khép miệng. Cô nhoài người khỏi vòng ôm, nhón những ngón chân còn rớm máu, thu dọn hành lí. Trở về, chính là cách trốn thoát. Khi quay lại khu nhà cũ nát cô từng muốn rũ bỏ, điều đầu tiên cô nhìn thấy là con chó kì quái, lúc nhỏ cô thường chế giễu. Nó nhìn cô, sủa lên vài tiếng. Cô thở dài, không biết nó đang khinh miệt, hay chào đón một kẻ tàn tạ có gương mặt giống mình. Cô đưa tay sờ vào vết sẹo lồi trên gò má, uể oải bước lên tầng.

Cứ như vậy, kịch bản được sửa lại từng phần. Tâm lí nhân vật qua những thứ trung gian được khai thác sâu hơn. Không đập phá, không đỗ vỡ, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng những vệt nứt dài trong khoảng lặng, chỉ mình nhân vật nữ chính đối thoại với chính mình.

Viết một mạch cho tới nửa đêm, Diệp Anh rệu rã nằm nhoài ra giường, thiếp đi lúc nào không biết.

Gần sáng, Diệp Anh trở mình thức giấc. Cô phát hiện trời vẫn còn tối bèn chùm chăn kín đầu, níu kéo giấc ngủ. Nhưng hồi chuông cửa thứ ba đã làm cô tỉnh hẳn. Cô bực bội rời khỏi giường tự hỏi ai lại dai dẳng đến thế.

Vừa mở cửa bước ra, cô đã được chào đón bởi một khuôn mặt lộ vẻ khoan khoái.

- Chào buổi sáng.

- Anh nhìn lại xem. Đã sáng đâu.

Khải Hưng nhanh nhẹn dùng chân chặn cửa lại trước Diệp Anh đóng sầm nó trước mặt anh.

- Trời mùa đông nên trông thế thôi. Cô dậy đi. Chúng ta đi đạp xe.

- Tôi không có xe đạp.

- Tôi có.

Tức thì anh ta đẩy tới trước mặt Diệp Anh hai chiếc xe đạp mượn được của ông bà tổ trưởng.

- Tôi muốn mua đồ để trồng cây. Chúng ta dùng xe đạp chở về.

- Tôi đang buồn ngủ, không muốn đi đâu cả.

Diệp Anh hất chân Khải Hưng ra và đóng sầm cửa lại. Đột nhiên, con Bob từ đâu sủa vang khiến Diệp Anh như chợt nhớ ra điều gì đó. Cô lập tức quay trở ra, chỉ tay vào con Bob, nhướn mắt nhìn Khải Hưng.

- Tôi chở đồ giúp anh. Anh cho tôi mượn nó một hôm, được chứ?

- Cô làm gì?

- Đạo cụ.

Khải Hưng không hỏi thêm. Anh nghĩ con Bob có thể lên phim, đó cũng là việc hay, dù nó chỉ có thể nằm đó và sủa vài tiếng.

Diệp Anh rảo chân đạp nhanh nhưng vẫn không thể đuổi kịp. Gió lùa qua lượt áo mỏng khiến cô khẽ rùng mình. Phía trước, con Bob ngoan ngoãn đứng trên yên sau bằng hai chân và đặt hai chân còn lại lên vai Khải Hưng. Anh lượn vòng qua các con phố vắng vẻ trước sự hiếu kì của vài người chạy bộ trở về. Diệp Anh đuối sức. Chiếc xe chậm dần. Những căn nhà bên đường như đang nán lại, chẳng chịu lướt qua. Một cô bé chừng 10 tuổi tóc tém hâm hở đạp chiếc xe đạp màu hồng như thể muốn vượt trước. Cô bé quay đầu nhìn Diệp Anh bụm miệng cười bởi bộ dạng cô đạp xe uể oải như một bà lão.

Diệp Anh hét lên:

- Này! Bao giờ mới tới hả? Mấy đồ này nặng quá.

Đột nhiên, Khải Hưng rẽ vào một con đường hẹp, mất hút. Diệp Anh vội vã đuổi theo. Tới nơi, Diệp Anh dừng xe, chống chân, bàng hoàng trước cảnh tượng trước mắt.

- Anh muốn tôi xem cái gì?

Một bãi đất trống. Chẳng có gì ngoài những cành cây khô khốc phủ kín một cánh cửa sắt cũ kĩ. Dưới chân, cát và sỏi đóng thành lớp dày. Một cơn gió nhẹ thổi qua. Cát cuốn bụi mù, luồn cả vào cánh mũi Diệp Anh. Cô thở hắt ra rồi nhướn mày nhìn Khải Hưng. Anh không hề bối rối, bỏ xe ở góc đường rồi cúi xuống, từ từ chui qua một lỗ hổng phía bên dưới cánh cửa. Liền sau đó, con Bob cũng khéo léo biến mất bằng cách trườn qua. Diệp Anh quay đầu nhìn quanh. Dựng xe ở một góc, cô tiến lại gần cánh cổng, cố tưởng tượng xem thân thể mình sẽ làm cách nào chui qua cái lỗ đó.

- Thở hết ra! Thả lỏng đi!

Khải Hưng nói vọng sang sau khi đã ở bên kia cánh cổng.

Diệp Anh nằm sát đất và làm theo những gì anh nói. Phần thân trước đã chui qua, phần thân sau còn bị giữ lại bởi một thanh sắt uốn cong móc lấy ống quần cô. Cô thở dài, giật mạnh cổ chân. Cô bước từng bước tới chỗ Khải Hưng đang đứng với một bên quần đã rách toạc. Nhưng cô không tức giận. Cô bình tĩnh, yên lặng ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt. Ánh đèn tỏa ra từ một khu biệt thự bên hồ được xây hoàn toàn bằng gỗ. Diệp Anh nhanh nhẹn ngồi xuống sát mép nước. Khải Hưng từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh. Đằng sau, con Bob thích thú chạy nhảy xung quanh với đôi chân tập tễnh.

- Sao anh biết chỗ này?

- Tôi từng sống ở đây.

- Trong biệt thự đấy?

- Không. Trong ngôi nhà có cái cổng sắt này.

Khải Hưng cởi giầy, ngâm chân vào làn nước mát.

- Lúc đó, mẹ tôi ngồi đây. Còn tôi chạy quanh, giống như con Bob.

Con Bob nghe nhắc tới tên bèn sủa vài tiếng rồi nhanh chóng quay lại với những viên sỏi lớn lăn lốc dưới chân. Diệp Anh liếc nhìn Khải Hưng, chần chừ hỏi:

- Bà đã mất như thế nào?

Khải Hưng nhún vai.

- Một tai nạn, người ta nói với tôi như vậy. Họ thậm chí không cho tôi nhìn bà lần cuối. Cô biết đấy. Có những tai nạn khiến thân thể không còn nguyên vẹn.

- Tôi nghĩ họ đã đúng.

Diệp Anh bắt đầu cảm thấy nôn nao.

- Cảnh tượng đó, không nên nhìn thì tốt hơn.

- Tôi biết. Đấy cũng là lí do tôi trở thành bác sĩ tâm lí.

Khải Hưng thay đổi bầu không khí bằng giọng điệu đùa cợt.

- Mẹ tôi muốn tôi trở thành bác sĩ phẫu thuật như ông ngoại nhưng tôi nghĩ bản thân không thể moi thứ gì ra khỏi cơ thể ai đó, dù là để cứu họ.

Khải Hưng nằm dài trên nền đất, dùng sỏi xếp thành những hình thù kì dị. Con Bob sau khi chạy nhảy đã thấm mệt, chậm chạp tiến lại phía hồ. Chiếc lưỡi dài, ẩm ướt liếm khắp mặt Khải Hưng. Anh ôm nó lăn tròn trên nền đất. Anh thảnh thơi đùa giỡn như thể hồi ức chỉ trực thoáng qua rồi biến mất. Còn Diệp Anh, cô ngồi đó, yên lặng. Bàn tay đang tứa mồ hôi, cô lật ngược, úp vào cát.

Trong tai nạn đó, người ta nói cô phải giữ cho chặt vết thương, như thế có thể cứu sống người phụ nữ trước mặt. Nhưng chỉ vài phút sau, họ lại nói cô bỏ tay ra vì việc đó chẳng còn ích lợi gì. Mọi chuyện nhanh và bất ngờ đến độ nhiều lúc cô không biết liệu nó có thực sự xảy ra.

Diệp Anh nhắm mắt lại. Một màu tối đen. Nhưng kể cả khi mọi ánh sáng đều biến mất, cô vẫn có thể nhìn rất rõ, hồi ức đó.

Thứ bảy – Tháng 11: Nhiệt độ giảm đáng kể. Mưa làm cho khí lạnh càng trở nên rét buốt.

Linh An bước chậm trên con đường vắng vẻ. Mưa đã tạnh. Vài giọt còn sót lại trên tán lá rơi xuống. Lạnh ngắt. Cô cúi nhìn bàn tay mình, dần tìm tái.

Cô quyết định dừng lại trước quán cà phê quen. Mở cửa bước vào, hơi ấm trong quán khiến môi cô hồng hào trở lại. Quán chật kín khách, chỉ còn sót lại một chiếc bàn nhỏ phía trong góc. Cô lặng lẽ ngồi xuống, gọi một tách cà phê đen. Vị đắng ngắt của nó khiến cô rùng mình.

Ngày này một năm trước, Linh An tới quán gặp Diệp Anh và Đan Nguyên trước khi Diệp Anh đi du học. Cô bước vào quán với thái độ e dè dù đã vài tháng trôi qua sau scandale đó. Cô vội vã bước về phía chiếc bàn trong góc thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất quen. Cô quay lại thì nhìn thấy anh ta đang bước vào quán. Bàn tay nổi gân xanh nhẹ nhàng quàng qua eo người phụ nữ bên cạnh. Linh An đứng yên, không xê xích cho tới khi đôi bên chạm mặt. Anh ta giật mình, đôi mắt sau lớp kính dày hấp háy liên tục. Cô gái kia, trái lại, không hề bối rối. Cô ta kéo cánh tay đang níu lấy mình, hợm hĩnh bước ngang qua Linh An.

Chân Linh An tê cứng. Cô cảm thấy bản thân như vừa bị vứt vào một kho đông lạnh.

Đột nhiên, có tiếng chân chạy lại. Cốc cà phê nóng của một phụ nữ bàn bên cạnh bị Đan Nguyên hắt cả vào mặt anh ta. Cô ta tức giận, cào một đường lên bắp tay Đan Nguyên. Lúc này, Diệp Anh cũng vừa kịp tới. Thấy hai cô bạn thân của mình, một người mặt mày trắng bệch bất động, một người đàn bị một mụ đàn bà lạ mặt cào tới chảy máu bèn chạy đến giật ngược tóc cô ta ra sau.

Ba người lao vào nhau. Những chiếc tách trên bàn rơi xuống. Vỡ tan.

Xung quanh Linh An, mọi thứ trở nên hỗn loạn. Thay vì nổi giận hay la hét, cô lại không thể nói một lời. Cô nhìn người đàn ông hèn nhát đang định bỏ đi giữa đám đông. Nước mắt rớt khỏi khóe mắt, tự hỏi thời gian qua, rút cục cô đã yêu ai.

Giờ Linh An ngồi đây với tách cà phê đen trước mặt. Đã lạnh ngắt. Đột nhiên, có một viên đường rơi tõm vào tách. Cô ngẩng lên nhìn. Tên phục vụ ở quán cô đã ở đó từ lúc nào.

- Cô không nên chọn thứ mình không uống được.

Linh An ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt như thể cô đang nhìn thấy bản sao của anh ta. Nhưng khi thấy hình xăm trên cánh tay anh ta, cô biết chắc mình không nhầm người.

- Anh làm gì ở đây?

- Làm việc.

- Làm việc?

- Phải. 2 ngày một tuần, thứ bảy và chủ nhật.

- Sao tôi chưa từng thấy anh?

- Vì cô chưa bao giờ nhìn.

Nhật Minh bỏ đi.

Linh An nhìn theo, thở dài. Có lẽ anh ta đúng. Cô luôn sống theo cảm tính vì thế mà bỏ qua nhiều thứ đang hiển hiện trước mắt.

Trời lại mưa. Cô bước ra ngoài với một chiếc ô đỏ. Cô đã chuẩn bị nó cho mình để có thể bước đi, vui vẻ giữa tiết trời ẩm ướt thay vì chờ đợi mặt trời quay trở lại.